Nói đến mức này, đến tôn nghiêm của đàn ông cũng bị lôi vào luôn rồi, tất
nhiên Hàn Dịch chỉ có thể đi theo cây thang mà cái tên đang cười kia đặt sẵn, "Ừ, Lê Duyệt, anh tin tưởng vào năng lực của em, có thể làm tốt cả bài học và nhiệm vụ, cố làm tốt nhé!" Quyết tâm đem áp-phích trả lại
cho con cừu nhỏ Lê Duyệt đáng thương bên cạnh.
Vừa rồi bắt gặp
biểu cảm đồng tình của bộ trưởng, vốn đã nắm chắc tám phần, có thể vì
mềm lòng mà tha cho mình một lần, cũng không nghĩ tới giữa đường lại xảy ra chuyện này.... ... Ai, tối hôm qua nhịn suốt đêm, vốn định sau khi
thi xong, xế chiều hôm nay sẽ ngủ bù cho tốt a, thật sự là bất hạnh
mà....... Vậy có phải nên biết kẻ gây tai họa này là ai không, để phòng
ngừa mai sau......."Vậy, làm phiền bộ trưởng, em về vẽ lại,.....Xin hỏi
anh đây là?"
Nhìn Lê Duyệt, sắc mặt tái nhợt, môi dưới nhếch lên, vài sợi tóc trên trán hơi buông xuống che khuất hai tròng mắt ảm đạm,
hai tay nhận lấy áp-phích có chút run rẩy....Hàn Dịch cảm thấy mình vừa
mới làm một chuyện rất tàn nhẫn......Đại học C thì giống như miếu hòa
thượng, bình thường ngay cả khủng long cũng không thấy tung tích phải
xem như trân bảo, mà khi dễ mỹ nữ chính là đi ngược lại với hơn hai mươi chữ chân ngôn truyền thống của đại học C, hành động này quả thật là nên bị Thiên Lôi chém đó!
Hàn Dịch phiền lòng đẩy cánh tay của đang
khoát trên vai mình của tên đầu têu kia ra, nghiến răng nghiến lợi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đã quên giới thiệu.....Đây là cán sự
vừa mới tham gia bộ tuyên truyền trong học kỳ này -- Lê Duyệt. Lê Duyệt, em gia nhập hơi trễ........Tên này là Lạc Thiếu Thừa, mọi người gọi là
Lạc Thiếu, trước kia ở bộ tuyên truyền..... ách, cậu gia nhập trước
nhưng vì đã làm quá nhiều việc ác nên bị xóa tên lưu đày Nam Dương..."
Lạc Thiếu Thừa không hề cảm thấy hổ thẹn mà trái lại còn cảm thấy vinh
quanh, ma trảo một lần nữa lại đáp lên vai của người anh em, "Mới tỉnh
ngủ, không khỏe lắm, đầu hơi choáng, làm phiền cậu tiếp tục cho mượn vai để tựa vào......." Dựa theo lời của Hàn Dịch mà nói tiếp, "Ừ....Sau
cùng tổng kết lại là: dựa theo hành vi bất lương của tôi, đã mang lại
danh tiếng bại hoại cho bộ tuyên truyền, mỹ nữ sau này có thấy tôi thì
có thể làm bộ như không quen hoặc không thấy cũng được, không cần quan
tâm...." Vừa nói vừa mỉm cười.
Lê Duyệt là người mẫn cảm đến mức nào chứ, tất nhiên là nghe ra lời này chứa đầy hàm ý chứ không chỉ là ý tại ngôn ngoại, lời này của Lạc Thiếu Thừa mặt ngoài như là đang hùa
theo lời trêu chọc anh ta của Hàn Dịch, kỳ thật còn có ý không muốn kết
bạn với Lê Duyệt, thậm chí đến tên của Lê Duyệt cũng lười nhớ, trực tiếp gọi Lê Duyệt bằng hai từ mà cô ghét nhất -- mỹ nữ.
Lê Duyệt
nhìn về phía Lạc Thiếu Thừa, tuy người này cười đến khoái trá, sao cô
lại cảm thấy mình đang nhìn một con hồ ly, khóe miệng trên khuôn mặt
tươi cười của con hồ ly kia mơ hồ như đang tính kế......Trong lòng đột
nhiên sinh ra một loại cảm giác áp bách khó hiểu, dựa vào kinh nghiệm
nhiều năm trong hoành trong hắc bạch lưỡng đạo ăn hương uống lạt đứng
giữa vạn bụi hoa mà không một phiến lá của cô, trực giác nói cho cô biết người này là một kẻ nguy hiểm.
Đáng tiếc mỹ nữ Lê Duyệt sao lại
không dám phát uy với mãnh hổ chứ. Đương nhiên một phần trong đó là do
việc ly hôn mà không hiểu lý do ngày hôm nay, trong lòng cô đang có một
cổ oán khí không chỗ phát tiết, hôm nay sao vậy a, khi nào thì bộ dạng
của cô trở thành khắp nơi đều nhẫn nhịn rồi! Hừ, Lạc Thiếu Thừa đúng
không, ghét gặp lại tôi như thế đúng không? Tôi liền làm trái ý anh, dù
sao trải qua những ngày tháng nhạt nhẽo đã lâu cũng thấy có chút buồn
chán, ngẫu nhiên chơi mấy trò kích thích.....Tôi mà sợ thì tôi mang họ
anh! Nghĩ đến đây, cô cúi đầu, khóe miệng gợi lên nụ cười không rõ....
...
"Thì ra là đàn anh.... ....tiền nhiệm, hôm nay thật đúng là
có lỗi, quấy rầy giấc ngủ của anh. Đàn anh thật khiêm tốn, bất quá đều
đã là thành viên của bộ tuyên truyền, cho dù đàn anh "không còn nữa",
đàn em này cũng không thể thất lễ được, về sau nếu có gặp, tất nhiên nên gọi một tiếng: đàn anh.....tiền nhiệm chứ.... ..." Lê Duyệt cười đến là ngọt ngào, nhưng những lời ra khỏi miệng lại hơi bị nham hiểm. Cũng xem nhẹ tên của đối phương, chụp cái mũ "tiền nhiệm" để châm chọc, cũng sử
dụng một câu hai nghĩa, dùng cụm từ "không còn nữa" mang nghĩa là điềm
xấu, khác ở chỗ là còn bồi thêm lời cự tuyệt cái đề nghị xem như không
thấy kia.
Lê Duyệt luôn khiêm tốn dịu ngoan, khó có khi được bão nổi lại để cho Lạc Thiếu Thừa gặp được rồi. Vừa nói xong, cô liền có
chút ảo não, lo lắng lớp mặt nạ giả vờ lương thiện, khiếm tốn ngày
thường của mình lại bị con hồ ly này rút xuống, dù sao bộ trưởng vẫn còn ở đây, muốn đấu cũng nên tìm lúc. "Vậy bộ trưởng, em đi trước, em sẽ
nhanh chóng vẽ lại tranh rồi đưa cho anh!" Sau khi nhận được cái gật đầu của bộ trưởng, thục nữ cúi thấp người, cầm áp-phích rời đi.
Chờ Lê Duyệt trở lại phòng ngủ, cô còn chưa kịp mở miệng, đôi mắt sắc của
Trịnh Sơ Du đã quét đến tấm áp-phích trên tay cô, làm ầm lên: "Sao có
thể! Đối mặt với Tiểu Duyệt Duyệt như hoa như ngọc như thiên tiên, tên
đàn ông kia sao có thể nhẫn tâm trả lại tranh!!! Tranh của tớ a......Bức tranh hoàn mỹ đến thế...... Bức tranh phù hợp với tình hình thực tế gần sát với sự thật vạch trần chân tướng a........Duyệt Duyệt, bộ trưởng
của các cậu hẳn là đã quên đeo kính rồi, sao có thể không tiếp nhận làn
thu thủy* cậu ném ra chứ?"
*làn thu thủy: Ánh mắt long lanh của người con gái đẹp
Lê Duyệt liếc cô một cái: "Không phải bộ trưởng, là tên....là tên Lạc
Thiếu Thừa." Cúi xuống, rồi nói tiếp: "Sơ Du, sao tớ lại cảm thấy cái
tên này quen quen?" Chẳng ai hoàn mỹ, ông trời ban cho Lê Duyệt mỹ mạo
tuyệt mỹ đồng thời lấy đi của cô năng lực ghi nhớ tên họ, trên cơ bản
nếu không thực cố gắng ghi nhớ, đối với tên của những người bèo nước gặp nhau quen biết không sâu, khả năng bị quên lên tới 80%.
Lê Duyệt vốn chỉ thuận miệng nói một chút, thuận miệng hỏi một chút, đã thấy mắt Sơ Du lộ ra sắc sói, hưng phấn giống như giống như vừa uống máu gà, nắm lấy vai Lê Duyệt lắc không ngừng: "A....... cậu nói cái gì?! Lặp lại
lần nữa! Tên của anh ấy!!"
Bị lắc thật sự rất khó chịu, cảm thấy
cô bạn này thật hết thuốc chữa rồi, Lê Duyệt thầm than,
"Lạc.......Thiếu......Thừa." Ách.... ....Thật sự là cảm thấy đã nghe
qua, mà nhìn tình hình.... ....Nơi phát ra tám phần là có quan hệ với cô gái Trịnh Sơ Du đã hóa sói bên cạnh.
"Thật là Lạc Thiếu Thừa!
Duyệt Duyệt cậu xác định không có nghe sai? Lạc Thiếu anh ấy không phải
đã đi học chuyên ngành vật lý đại học Nam Dương ở Singapore rồi
sao?!.....Sao lại trở về? Anh ấy trở về lúc nào thế??" Chỉ trong mấy
mươi giây ngắn ngủi, Trịnh Sơ Du đã trải qua ba giai đoạn tâm lý từ phấn khởi đến hồi tưởng một cách háo sắc rồi đến nghi hoặc, giờ phút này
trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía Lê Duyệt lộ ra nghi vấn nồng
đậm, chờ cô giải thích.
"Trước khi trả lời vấn đề của cậu, có
nên cho cô gái nhỏ bất tài là tớ biết, Lạc Thiếu Thừa là yêu nghiệt
phương nào không?" Nghĩ đến nụ cười cực kỳ đáng đánh đòn của con hồ hy
kia, đôi mi thanh tú của Lê Duyệt hơi nhếch lên, khoa lý đại học Nam
Dương sao? chỉ có học sinh xuất sắc của khoa lý mới có tư cách đi thôi,
hồ ly là học sinh xuất sắc.... ...
Sau khi nghe xong câu hỏi của
Lê Duyệt, Trịnh Sơ Du bày ra vẻ mặt khinh bỉ như nói: cậu xong rồi cậu
OUT cậu tách xa thời đại đến hết thuốc chữa rồi, hừ hai tiếng trong cổ
họng, lại vỗ vai Lê Duyệt, bĩu môi nói: “Duyệt Duyệt, tuy biết cậu không thích ghi nhớ tên những người không có quan hệ với mình, nhưng sống ở
đại học C, tốt xấu gì cũng phải biết Trấn Sơn Chi Bảo -- đảng 4P của đại học C chứ...... Tớ cũng đã niệm bên tay cậu N lần rồi..... Đừng nói chị đây không nhắc cậu, dạo này, muốn ra ngoài kết bạn, không nói chuyện về mĩ nam thì sao được....."
Đảng 4P của đại học C.... Giờ phút này rốt cuộc Lê Duyệt cũng minh bạch vì sao mình nghe cái tên Lạc Thiếu
Thừa này thấy quen quen mà nghĩ không ra, vô cùng thương cảm, cái gọi là N lần của Trịnh đại tiểu thư chính là: "Nghe nói hôm nay Lạc Lạc và
Hiên Hiên đi học được phân nữa đã rời đi một cách thần bí.....Oa oa oa,
nhất định là không kiềm nén được........Đàn ông là phái hành động
mà......." "Hôm nay có đứa con gái nào đó học cùng một tiết cộng đồng
với Lạc Thiếu, Tiểu Dương, giữa chừng lạc Thiếu ngủ thiếp đi, Tiểu Dương thì ngịch tóc của anh ấy, JQ a rất tình cảm đó.... ..." "Duyệt Duyệt,
cậu thấy Lạc Lạc và Tiểu Phong ai là công ai là thụ thế? Mình thấy rằng
họ đều cực kỳ thụ a......" "Ngày hôm qua có đứa con gái nào đó tỏ tình
với Lạc Lạc, Lạc Lạc lười biếng tựa vào người Hiên Hiên, không hề nghĩ
ngợi liền từ chối, ai nha nha, cực kỳ rõ ràng rồi, anh ấy sao có thể
phản bội Hiên Hiên, cô gái kia liền trở thành vật hy sinh......"
Trên cơ bản trừ bỏ hai ba lần lúc đầu năm nhất có đề cập đến tên họ đầy đủ,
sau đó mỗi khi Trịnh đại tiểu thư hoa si Lạc Thiếu Thừa đều dùng nhiều
nick name để thay thế. Mà Lê Duyệt cô từ nhỏ bởi vì bị nhiều nam sinh
điên cuồng theo đuổi làm hại, nên trừ lúc có tiết phải đi học còn lại
chẳng muốn ra khỏi phòng ngủ, hết tiết thì phần lớn thời gian đều ngâm
mình trong "Tiên Ma", cũng ít khi dạo lên BBS* của trường học, càng
không đặc biệt thích nghiên cứu Hot boy, tuy biết có Đảng 4P của đại học C tồn tại, nhưng mọi người đều không cùng khoa không cùng lớp, không
nhớ nỗi tên đầy đủ cũng là bình thường mà.
*BBS: Theo mình tìm hiểu thì hình như nó có nghĩa là diễn đàn, cũng không chắc lắm. Bạn nào biết thì giúp mình nhé.
Xem bộ dáng đã hiểu của Lê Duyệt, Trịnh Sơ Du vội hưng phấn truy hỏi: "Nghĩ đi rồi nhanh nói cho tớ biết, sao cậu quen với Lạc Thiếu? Anh ấy trở về lúc nào?!"
Lúc trước Lê Duyệt có thể trở thành bạn của Trịnh Sơ
Du, đều là vì bị bộ dáng không hề hứng thú với mỹ nữ của con nhỏ kia lừa bịp. Từ nhỏ Lê Duyệt đã thu được quá nhiều ánh mắt kinh ngạc hoặc ghen
tị từ bên ngoài, mà ánh mắt của con nhỏ kia với mình lại không khác gì
nhìn cái bàn A, cái ghế A, bạn học A có vẻ ngoài bình thường nào đó,
điều này khiến cho Lê Duyệt cảm thấy an toàn. Lại không nghĩ tới sau khi quen biết, tính sói của con nhỏ kia liền lộ ra, cô ấy thật không có
hứng thú với mỹ nữ, lại vô cùng mê luyến soái ca khốc nam, mà từ năm
nhất lên năm hai thì trình độ si mê lại càng lúc càng nghiêm trọng, sau
cũng vẫn tiến lên con đường hủ nữ không lối về.....
Giờ phút này
tuy Lê Duyệt không biết phải nói gì với hành động của Trịnh Sơ Du, nhưng cũng không muốn đập tan sự hưng phấn của bạn tốt, đành ăn ngay nói
thật: "Lúc đi giao bức tranh của cậu, anh ta đang ngủ bên cạnh bộ
trưởng, có vẻ như bị đánh thức.... ... Sau đó bức tranh này liền bi thảm rồi....... Còn chuyện anh ta trở về lúc nào, chúng tớ không quen thuộc
đến mức có thể thảo luận đề tài đó...." Nhìn bộ dáng giữa bộ trưởng và
hồ ly, xem ra giao tình không phải là ít, vậy chắc là bộ trưởng sẽ biết
chứ, chỉ là Sơ Du, mình quả thật không có cách nào làm thay cậu, về sao
cũng sẽ không làm loại hành động khiến người khác hiều lầm thành mê trai này.... ...
"Vậy anh ấy nhìn thấy tranh của tớ sao?! Nhận xét
thế nào?! Biểu tình thế nào?!" Nghe được Lạc Thiếu Thừa xem qua tranh
của mình, Trịnh Sơ Du thiếu chút nữa thì thét chói tai, nhân vật phong
vân truyền kỳ của trường học a, thấy được tranh của mình.... ....May mà
mình giúp Duyệt Duyệt vẽ! LUCKY!
Lê Duyệt cực kỳ 囧, nhìn vẻ mặt
tràn đầy hạnh phúc và chờ mong của bạn tốt, cô dám nói "Tranh của cậu
cực kỳ vô lương trở thành bia đỡ đạn bị người khác triệt để xem thường
khiến tớ cũng bị xem thường" sao? Nghĩ nghĩ, tên kia sau khi xem tranh
quả thật đã nói một câu như thế, tuy ý không phải nằm trên mặt chữ, bất
quá....."Anh ta nói cậu đã rất cố gắng, mong cậu tiếp tục cố gắng....."
Thôi, mình trợn mắt nói dối cũng không phải là lần đầu tiên, thêm một
lần nữa cũng không sao.
"Duyệt Duyệt ~~~ tớ thật hạnh phúc
~~~~~~" Trịnh Sơ Du đã hoàn toàn chím đắm trong YY của chính mình không
thể tự thoát ra được, "Tốt, mình sẽ vẽ tiếp! Hẳn Lạc Thiếu sẽ thấy được
sự tiến bộ của mình!!" Trịnh Sơ Du nắm chặt tay thể hiện thái độ, ý chí
chiến đấu hiên ngang.
Đối với việc tình thế phát triển theo chiều hướng quỷ dị như vậy, lại nhìn đến bạn tốt đang bổ nhào lên bàn tính
toán làm việc lớn, nhất thời Lê Duyệt nảy ra cảm giác áy náy, lời đã nói ra giống như bát nước đổ đi, không thể thu lại được, cũng chỉ có thể
bỏ, nhắc nhở cô ấy: "Đừng có vẽ BL lần nữa, nam sinh sẽ không thích...."
"Ừ, biết!" Đầu cũng không nâng, Trịnh Sơ Du trải rộng giấy ra bắt đầu vẽ.
"Tớ đi ngủ bù đây?" Bị Lạc Thiếu Thừa quấy rối như thế, Lê Duyệt đã sớm
quên câu "Cho anh một giờ để suy xét" đã nói với Ám Dạ lúc trước, tối
hôm qua không thể ngủ, giờ không có việc gì, chỉ cảm thấy thần ngủ trên
người, vô cùng buồn ngủ.
"Ừ, cậu đi đi, ngủ ngon." Trả lời dứt khoát.
"Sơ Du, đừng nghiêm túc quá......."
"Tớ biết."
"Tớ ngủ đây....." Thực xin lỗi Sơ Du, mình sẽ nghĩ cách bồi thường cho cậu........Thực xin lỗi......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT