Trịnh Sơ Du vẽ tranh nam nam là có nguyên nhân, Trịnh Sơ Du kêu Lê Duyệt dùng sắc đẹp đánh ngã bộ trưởng cũng là có nguyên nhân. Bởi vì các cô là
sinh viên của đại học C thành phố Q.
Rõ ràng là nằm ở thành phố
Q, nơi sản sinh ra mỹ nữ nổi tiếng cả nước, MM trong vườn trường lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đại học C được công nhận là trường
mang màu sắc bi kịch nhất của thành phố Q. Chỉ trách năm đó khẩu hiệu
"Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ" vang lên khắp
trời, đại học C chính là sản phẩm bi kịch của thời đại kia, thân là
trường thứ 211 trong 985 trường đại học có chuyên ngành khoa học tự
nhiên trọng điểm cấp quốc gia, khoa văn trong trường kém đến rối tinh
rối mù, không thể đồng thời mở hai khoa, mà khoa khoa học tự nhiên thì
thiết bị đầy đủ, điểm đầu vào lại cao, thành công dọa sợ nhóm người yêu
Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cảm tính, tinh tế muốn vào trường.
Tỉ lệ
nam nữ bị mất cân đối nghiêm trọng, học viện cơ giới, điện khí, học viện tự động hóa, học viện toán lý, học viện kiến trúc, học viện sinh vật
công trình, học viện máy tính, các khoa, các lớp đâu đâu cũng có hòa
thượng, thật khổ cho đồng bào nam sinh trong trường. Nhất là đến lễ tình nhân hay tết trung thu gì đó, chính là ngày những tên độc thân này phát điên, thương cảm cho những người chịu khổ trong cái trường trọng lý
khinh văn, mỗi lúc oán hận lên đến đỉnh điểm, bi phẫn muốn chết chỉ có
thể ngửa mặt lên trời thở dài: "Cuộc sống này không ổn a! Sinh ở đại học C, anh vĩnh viễn không thể nổi danh! Độc thân hai mươi năm, vô cùng thê lương.......Trời ơi, xin hãy ban cho con một MM đi!"
Trong hoàn
cảnh khốn khổ gian nan như vậy, sự hồn nhiên, đơn thuần, thuần khiết của các nam sinh đại học C đã lên cao đến mức các nam sinh trường khác
không thể đạt tới: không có bạn gái, có thể nhìn MM cũng tốt rồi! Vào
ngày kỉ niệm 60 ngày thành lập đại học C họ còn bắn pháo hoa trên ngọn
núi nhỏ đối diện, phòng ngủ nữ sinh cách rất xa cũng có thể nghe được
tiếng sói tru, “MM ra xem pháo hoa! Gấu trúc MM ra xem pháo hoa!!”
Tại đại học C, trải qua nhiều đời gột rửa, chúng học sinh đã tự mình rút ra được một câu danh ngôn truyền đi ngàn dặm: Muội muội là quốc bảo, ngàn
vạn lần phải bảo vệ cho tốt, dù cho bộ dáng chỉ là một khái niệm trừu
tượng, cũng cần phải nâng niu trong lòng, nước phù sa không thể chảy ra
ruộng ngoài, nam cày nữ dệt thì mới sống khá giả được.
Hiện tại
là thị trường tự do buôn bán hàng hóa, quan hệ nam nữ đã sớm trải qua
thời kỳ địa chủ ác bá cường thủ hào đoạt, trong thời đại đổi mới, quan
trọng nhất là tự do yêu đương ngươi tình ta nguyện, mà kết quả của sự
mất cân bằng nghiêm trọng giữa cung và cầu đó là, chỉ cần là nữ sinh
bình thường, bên cạnh cũng đã có không thiếu anh em theo đuổi, khủng
long làm bạn bên cạnh soái ca đã trở thành phong cảnh độc đáo hàng đầu
của đại học C.
Bán nam đẹp cho nữ xấu thật sự là có lỗi, bạn học Trịnh Sơ Du của chúng ta từ năm nhất lên năm hai, vì ngày ngày đắm mình trong bi kịch nam chính đẹp trai phải chấp nhận chọn nữ phụ làm bia đỡ
đạn nên đã dứt khoát tiến lên con đường BL hủ nữ không lối về....
....Bạn học Trịnh Sơ Dù thường vô cùng đau đớn đối với hiện trạng của
trường học: Dựa vào cái gì chứ, toàn là đám đàn ông ngu dốt, không biết
cách sử dụng tài nguyên sẵn có của bản thân.....Tội gì tự làm hại chính
mình chứ!!
Kỳ thật Lê Duyệt trong trường hoàn toàn khác xa so với kẻ ngang ngạnh, hống hách, hung hãn, làm càn trong trò chơi, ngụy trang từ một người thông minh thành ngu ngốc, khiêm tốn, quán triệt phương
pháp trung dung chi đạo (hướng tới con đường tài đức đều bình thường) để phòng thân mới là nguyên tắc sống của cô. Trời có cái gì liền đối
nghịch với nó, đó chính là cách để Lê Duyệt che giấu khuôn mặt của
mình.... ....
Lê Duyệt thật không có lừa gạt Ám Dạ Huyết Hải, chỉ là hàm nghĩa của cái câu trong miệng cô: ‘Mạnh mẽ như PS cũng không cứu vớt được diện mạo bi thảm’ trái ngược với suy nghĩ của người thường mà
thôi.... ..... Hiểu được sắc đẹp của một cô gái khi đã vượt qua một cái
ngưỡng nào đó, sẽ trở thành kẻ thù chung của phụ nữ. Tranh đấu của nữ
sinh cho tới bây giờ nhìn thì như gió êm sóng lặng kỳ thực chính là mạch nước ngầm mãnh liệt. Rốt cuộc Lê Duyệt đã làm thế nào để từ đồng bào
thiên địch (kẻ thù) phát triển thành lớn nhỏ ăn hết, nam nữ đều thu, đây là một môn nghệ thuật sống. Giống như quá trình một con tôm trở thành
đại thần, trong đó có bao nhiêu gian khổ sao người ngoài có thể nhìn
thấy được.... ...
Cho nên Lê Duyệt ghét nhất là bị người khác gọi là "Mỹ nhân", lúc này cô đang tưởng nhớ lại lịch sử tiến hóa đầy máu và nước mắt từ một con cừu nhỏ lớn dần thành sói đội lốt cừu của mình. Mọi người đều nói cô sống trong phúc mà không biết hưởng phúc, lại không
biết Lê mỹ nhân vì xinh đẹp mà chuốt vào không ít phiền toái.......
Chỉ là diện mạo bản thân là vấn đề trời sinh, cha mẹ cho, Lê Duyệt ghét vì
nó mang đến phiền toái, nhưng cũng không rối rắm đến mức đi phẫu thuật
thẩm mỹ để thay đổi diện mạo. Cho nên cô thích Võng du, trong thế giới
hư cấu này, chỉ cần cô không tự nói ra thì sẽ không có người biết Cửu Lê Nguyệt Lạc là nam hay nữ, tướng mạo thế nào.... ...
(Nếu có khát vọng muốn biết rốt cuộc Lê Duyệt xinh đẹp đến mức nào xin cứ vào từ
điển bách khoa nhấn "Khí chất, mỹ lệ, xinh đẹp" rồi nhấn Enter, còn về
những món nợ hoa đào vừa khoa trương lại giả tạo của cô thì ngày sau
chúng ta sẽ nói tiếp. Nếu buồn bực vì tác giả lười biếng mà bỏ bớt việc
miêu tả diện mạo các vị MM, các bạn không có sự lựa chọn, muốn xem nam
chính thì không được mắng tác giả và hãy cùng tác giả chuyển hướng màn
ảnh…….)
Bạn học Trịnh Sơ Du vì YY mĩ nam đã để lại cục diện rối
rắm, Lê Duyệt tất phải đối mặt, tất phải đi thu dọn. Ngay khi Ám Dạ đang nhớ lại những hồi ức trước kia, anh họ thì nhám chán chém quái, Lê
Duyệt cầm áp-phích đi đến thư viện ở tầng năm, trong một góc yên lặng
sáng sủa tìm được bộ trưởng bộ tuyên truyền - Hàn Dịch.
Ở đại
học C,các sinh viên có thể không nhớ tên các soái ca, nhưng nam sinh
toàn lớp nhất định phải nhớ rõ sinh nhật của bất kỳ nữ sinh nào. Cho nên có thể dùng thân thể đàn ông để trở thành nhân vật phong vân ở đại học
C, chứng minh là người đó cho dù có thực lực chân chính hay có thủ đoạn, có giao thiệp rộng, thì cũng thật là có trình độ. Cho nên Hàn Dịch có
thể ở Hội sinh viên kẻ mạnh như mây của đại học C ngồi lên chiếc ghế bộ
trưởng bộ tuyên truyền, người này cho dù không tài hoa hơn người thì ít
nhất cũng có tri thức......
Lê Duyệt lên năm hai mới gia nhập bộ
tuyên truyền, kỳ phỏng vấn vào hội sinh viên của sinh viên năm nhất đã
bị nha đầu kia bỏ lỡ vì lên mạng suốt đêm mà ngủ quên. Cho nên tuy cô là đàn chị năm hai, nhưng mười phần lại là người mới của hội sinh viên.
Hiện tại bộ tuyên truyền có 60 người, bình thường lúc họp bố trí nhiệm
vụ điều là hoạt động tập thể, xem sảnh đường như phòng hoạt động để bàn
bạc. Đơn phương đi tìm bộ trưởng như thế, đối với Lê Duyệt mà nói vẫn là lần đầu tiên.
Lúc này đang là thời gian nghỉ trưa, thư viện rất yên tĩnh, ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên
người Hàn Dịch đang lẳng lặng lật sách trên bàn, ... .... Lê Duyệt nheo
mắt lại, thiếu niên đẹp + cảnh tượng đẹp + hành vi đẹp, đáng tiếc lại bị hành vi không đẹp của cô phá hủy....
"Bộ trưởng!" Lê Duyệt đi
đến bên cạnh Hàn Dịch, đưa tấm áp-phích ra, "......Rất xin lỗi, hôm nay
trời lạnh, tay cứng, cầm bút run nên liền......." Vụng trộm lườm mắt,
quả nhiên sau khi bộ trưởng mở tấm áp-phích kia ra thì khóe miệng liền
giật giật, không khỏi thầm than trong lòng: Ai ai, bộ trưởng đại nhân
quả nhiên bị địa lôi nổ trúng rồi.....
"Này....... Lê Duyệt em
xác định là tấm này? Không lấy sai?" Hàn Dịch nhíu mày kinh ngạc, anh ta nhớ rõ là phân công cho cô vẽ tranh kế hoạch hóa gia đình mà.... ....
"Vâng......Gần đây không phải đang chiếu Hoa Mộc Lan sao, em cân nhắc rồi quyết định
để hợp với tình hình nên vẽ cái này.......Mộc Lan nhập ngũ nhiều năm như thế cũng không ai biết cô ấy là nữ, sao có khả năng tràn đầy hương vị
phụ nữ như chị Triệu Vy được, bộ dạng thế này nhìn một lần là nhớ
liền...... Ách, vẽ xong.....hình như là hơi thất bại..." Lê Duyệt nói
dối mà mặt không đổi sắc cộng thêm biểu cảm vâng lời đáng thương, "Bộ
trưởng, rất xin lỗi....... Tuy gần đây thi nhiều, tối qua còn phải thức
ôn bài suốt đêm, nhưng vì đã là một thành viên của bộ tuyên truyền, nên
vượt qua toàn bộ khó khăn để hoàn thành suất xắc nhiệm vụ......Nếu
không, hay để em vẽ lại đi?" Trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi.
Hàn Dịch nhìn ánh lệ hơi dâng lên trong hốc mắt, bên dưới mắt là hai quầng
thâm nhàn nhạt như gấu mào, nhìn vẻ vô tội tiều tụy của Lê Duyệt, không
khỏi sinh lòng thương tiếc, lại cúi đầu nhìn áp-phích, tuy mới nhìn có
phần kỳ quái, bất quá nhìn nhiều, nhìn nhiều thêm chút sẽ thấy
quen........Đang định trả lời: "Không cần, tấm này cũng được......."
Cũng không nghĩ tới đột nhiên lại có một thanh âm lười biếng amgn theo vẻ
trêu chọc đoạt trước: "Tiểu Hàn, cấp dưới mỹ nhân này của cậu làm việc
thật đáng khen ngợi, nếu mỹ nữ này đã muốn vẻ lại để luyện tập thêm,
thân là đàn ông thì không nên từ chối.... ..." Người ngồi cạnh Hàn Dịch
vốn vùi đầu xuống bàn gặp Chu Công chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, tay
phải xoa xoa mắt, còn ngáp một cái, tay trái thì tùy ý gác lên vai Hàn
Dịch, sau khi nhìn áp-phích, ánh mắt trêu tức đảo vòng quanh người Lê
Duyệt và Hàn Dịch, khóe miệng hơi vểnh lên, ánh mắt cong cong, cười đến
vô hại, vô cùng sáng lạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT