Quỳnh Hoa là cô gái hời hợt và vô tư nhưng cũng không mấy tốt tính. Chơi với Yến Hương, Quỳnh Hoa chỉ biết có một điều Yến Hương và Bảo Lâm là hai anh em một nhà, ngoài ra cô không biết gì khác cả. Vì vậy mà Quỳnh Hoa cũng đã ngầm để ý Bảo Lâm. Trong khi đó. Yến Hương yêu Bảo Lâm, đặt hết niềm tin và hy vọng vào người anh sống chung một nhà với mình.
Sau cái đêm đầu tiên bộc lộ tình cảm trước sân nhà ấy, Yến Hương càng thấy yêu Bảo Lâm nhiều hơn. Riêng Bảo Lâm, đè nén cảm xúc là một điều mà anh phải cố gắng nên cảm thấy rất khó chịu. Vò thói thường ở đời, điều gì phải đè nến thì khi có dịp, sự bộc lộ càng trở nên dữ dội hơn gấp trăm ngàn lần! Một hôm có việc cần thiết nên Vĩnh Phúc và Bích Thu phải vắng mặt ở nhà. Họ đi và hẹn trưa ngày mai sẽ về tới.
Chưa bao giờ Yến Hương và Bảo Lâm ở bên nhau lâu như vậy mà không có ba mẹ. Lúc này Bảo Lâm và Yến Hương đã đi làm và đi học vào ban đên nên có vẻ bận rộn. Thường nếu ngày nào đi học thì Bảo Lâm và Yến Hương không về mà đi luôn, chờ tối mới về ăn cơm. Do vậy hôm nay phải một mình làm cơm cho hai anh em, Yến Hương cũng tháy hơi buồn và nhớ mẹ. Đêm đó, lần đầu tiên ngôi nhà chỉ dành riêng cho hai người yêu nhau, họ cảm thấy lạ lắm và hồi hộp khác thường trong khung cảnh riêng tư giống như của đôi vợ chồng son...
Sắp hết năm nên tiết trời se lạnh! Ngồi trước mâm cơm chỉ có hai người, nhìn Yến Hương dịu dàng xới xơm vào chén ình, bông dưng Bảo Lâm ao ước một mái ấm trong đó có anh, Yế Hương và vài ba thiên thần nhỏ, đẹp giống như Yến Hương của anh. Tự nhiên Bảo Lâm nở nụ cười thích thú với viễn cảnh hạnh phúc bất chợt đến trong anh. Nụ cười đó không qua khỏi đôi mắt trong sáng long lanh của Yến Hương:
- Có gì vui mà anh cười tươi vậy? Bộ anh cười gì em hả?
Bảo Lâm vẫn giữ nụ cười trên môi:
- Anh không có cười em đâu! Anh hạnh phúc lắm nhưng mà... bí mật! Chút nữa ăn cơm xong anh sẽ nói cho nghe.
Yến Hương phụng phịu:
- Xí! Anh xấu. Bây giờ anh không nói, chút nữa anh có nói em cũng không thèm nghe đâu.
Bảo Lâm lại cười:
- Bây giờ nói cũng được, nhưng... không hay bằng. Thôi, ráng chờ chút nữa nghen.
Gắp cho Yến Hương miếng thịt, Bảo Lâm giục:
- Ăn nhanh đi em kẻo tối quá rồi. Em muốn nghe anh nói thì ăn nhanh lên đi chứ.
.................................
Đêm đó họ thật hạnh phúc, và những gì đến nó cũng đã đến! Sáng hôm sau dù cảm giác đâu đớn vẫn còn nhưng Yến Hương cũng cố gắng dậy thật sớm để lần đầu tiên làm buổi điểm tâm cho riêng hai người. Cô thật hạnh phúc khi đã đặt hết niềm tin vào người con trai mà cô yêu quí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT