Nó vừa xuống , vừa ra khỏi cổng thì đã thấy cảnh tượng như thế này . Hôm nay ,
nó bận áo bull hở 1 bên vai cùng với chiếc quần short kèm với đôi giày búp bê
và kính bản to che nửa khuôn mặt của nó . Nó nhìn xung quanh như tìm kiếm 1 ai
đó nhưng rồi lại buồn hiu vì thất vọng . Nó đang định kéo valy đi thì bỗng có 1
tiếng nói cất lên :
– Cô bé , cho anh được phép đưa em về nhà nhé ! – Chàng trai đó lên tiếng
” Sao giọng nói này nghe quen quen vậy ta ? ” Nó thầm nghĩ . Vừa quay lại , nó
đã gặp ngay khuôn mặt đang tươi cười của anh trai nó . Anh trai nó còn đang định
nói gì đó thì con bé đã nhào vào ôm anh thật chặt .
– Nhóc con , có nhớ anh không ?
Nó không trả lời chỉ gật đầu thay cho lời nói
– 4 năm không gặp mà nhìn em lớn hẳn ra ha !
– Nè , em cũng phải lớn chứ . Nếu cứ nhỏ hoài thì để anh bắt nạt em à ? – Nó vừa
nói vừa làm mặt xấu .
– Được rồi , được rồi . Anh xin lỗi được chưa ? H về nhà thôi , ba mẹ đang mong
chờ nàng tiểu thư của 2 người về đó ! – Anh nó xách valy và đưa nó ra xe , tiện
thể trêu ghẹo nó 1 chút .
Nó không nói gì chỉ lườm anh trai nó rồi leo lên xe để anh nó chở về . Nó chỉ
đi có 4 năm mà thành phố đã ít nhiều có sự thay đổi . Mặc dù không nhiều nhưng
có những chỗ nó lại không nhớ ra. Nó ở nước ngoài mọi thứ đều có đủ , không thiếu
thốn 1 thứ gì nhưng có 1 thứ khiến nó rất là nhớ và mong ngóng mỗi ngày đó
chính là bữa cơm gia đình . Nó nhớ những món mà mẹ nó nấu , nhớ những lúc cả
gia đình quây quần bên nhau. Cùng theo dõi truyện teen để tiếp tục đồng hành
cùng tác giả nhé.