Chào! Tôi là Cao Đan nhưng tôi không thích cái tên ấy đâu nên hãy gọi tôi là Vivian Mil nhé!

Lí do? Rất đơn giản, tôi thích Mỹ và tôi thích mọi thứ của mình liên quan đến Mỹ đôi khi bằng những cách thật điên rồ.

Tôi sang đây đã 2 năm rồi, à không, hãy nói là tôi "bị tống" sang đây 2 năm đi. Nhưng vì "bị tống" sang đây nên tôi lại mới thích nó thế này.

Vốn dĩ trước khi ở đây tôi cũng có tìm hiểu về Mỹ rồi, rất đẹp và hiện đại. Tôi cũng biết đến cái nắng của California nhưng tận bây giờ mới biết cái gì gọi là "da nâu vì nắng".

Kể cũng lạ, đứa con nào xa mà chẳng nhớ bố mẹ? Thế mà tôi không có một chút gì tha thiết, nhớ nhung. Có lẽ vì tôi quá vô tâm hay tình cảm gia đình tôi chẳng mấy khắng khít?

Hai năm ở bên này tôi cũng lớn hơn rồi, trở thành một đứa 17 tuổi đầy nổi loạn. Biết sao được, sống thì phải tận hưởng thôi. YOLO!!!

Tôi học ở một ngôi trường khá nổi tiếng, là ước mơ của nhiều học sinh trên thế giới đấy! Nhưng mà tôi cũng không biết sao tôi vào được đây.

Nói chung bố mẹ chỉ nói với tôi một câu "Con ở đây học hành cho ngoan giúp bố mẹ!" Chả là từ hồi lớp 5 tôi đã loạn sẵn. "Học sinh cá biệt" là cụm từ miêu tả tôi hồi cấp 1. Lên cấp 2 thì có một cụm từ khác là "Một đứa bất trị" bây giờ thì chắc là không ai dám phán xét tôi nữa.

Mà tôi không hiểu tại sao họ nói tôi đánh bạn là sai? Tôi chẳng bao giờ đánh chúng nó mà không có lí do. Đều là chúng nó gây sự trước, kéo bè kéo phái đến. Tôi mà không ra tay "dạy bảo" bằng mấy thế võ được học từ nhỏ thì làm sao mà sống sót lành lặn cho nổi.

Thế mà lúc gay cấn nhất là "truy lùng tội phạm" vẫn chỉ mình tôi bị phạt vì tội "cố ý gây thương tích". Người ta đánh tôi thì sao tôi phải ngồi im cho họ đánh? Xã hội thời nay thật nhiều người không biết gì mà thích giảng đạo. Không có lấy một chút thuyết phục và hấp dẫn.

Nhưng đành vậy thôi, đó là lí do tôi được bố mẹ cho "ngồi" tại đây.

- Hey! Evil girl ! (Này! Cô gái xấu xa kia!)

- What's up? (Có chuyện gì?)

- Sắp đến giờ đi học rồi còn la cà ở quán cà phê thế này?

- Cậu đếm thử xem tôi đến lớp được bao nhiêu ngày trong năm? Biết rồi còn hỏi.

- Vậy cậu cứ ở đây đi. Hôm nay tôi phải đi học.

- Oh my god! Cậu có mang ô không? Cho tôi mượn.

- Làm gì?

- Cậu siêng năng đột xuất như vậy lát nữa trời sẽ mưa mất.

- Tôi không đùa đâu. Vì tôi có mục tiêu để đi học mà.

- Ngoại hình, tính cách như thế nào?

- Cool, cao, to, đẹp trai đặc biệt là sáu múi nhé!!!

- Hell ! Cậu nhìn thấy của người ta hết rồi sao?

- Người ta ... vô tình mà. Thôi muộn rồi. Tôi đi đây. Goodbye!

- Bye!

Đó là đứa bạn thân nhất của tôi- Anne. Nó là người đầu tiên tôi quen ở đây và cũng là người bạn đúng nghĩa đầu tiên.Nhìn nó tây tây vậy chứ nó cũng quốc tịch với tôi.

Hai đứa đều lập dị như nhau nên khá là hòa hợp. Trừ vài hôm "trở trời". Quen nhau 2 năm rồi chúng tôi cũng biết được những cái gọi là "bí mật quốc gia" của nhau.

Ví dụ như nó có thể đi tất ba bốn ngày không thèm thay và đổi lại bí mật nó biết từ tôi là thỉnh thoảng có những lần bốn ngày liên tiếp tôi không thèm gội đầu.

Tôi đã định chôn vùi mấy bí mật này để "chết mang theo" nhưng mà "tương lai đâu ai biết trước". Đành phải bất đắc dĩ mà khai ra thôi!!

_____________________HẾT CHƯƠNG 1______________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play