“An Hảo, Uyên Linh, đằng kia có chú hề ngộ ngê luôn!”. Trang Như hí hửng reo lên, cánh tay lắc lia lắc lịa về phía chú hề. Cô gái này hễ gặp chú hề là tất cả mọi khuyết điểm bay đi hết. Vì cha Trang Như là chủ công ti ảo thuật lớn, nên từ nhỏ đã rất thân thiện khi thấy chú hề.
“E hèm, chào các cô gái. Tặng cho các cô bong bóng này!”. Chú hề đưa ra ba cái bong bóng, An Hảo và Trang Như ôm hai cái hình tròn màu tím sen.
“Chúc cô bé một buổi tối tốt lành!”. Ặc, bong bóng hình trái tim màu đỏ cho Uyên Linh là có ý gì đây?
“Hơ cám ơn!”
“Không chịu chú hề ơi! Sao cậu ấy có bong bóng trái tim còn của cháu lại không có?”. Trang Như cứ như con nít đòi quà, nằng nặc đòi cái bong bóng ấy.
“Nè Trang Như ngoan, cho bà này!”.
Uyên Linh vỗ Trang Như như mẹ vỗ con. An Hảo thì bụm miệng cười hi hí.
“Đây, chú hề cho cháu ăn kẹo nha!”
Trang Như hai mắt lập tức sáng như đèn pin, chộp liền lấy túm kẹo. “Không thèm bong bóng nữa, Tôm Nhỏ ăn kẹo hà!”
“A ha ha ha...tức cười quá!”
“Cái giọng cười này nghe quen quen...hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải?”. Uyên Linh ráng nhớ lại, đúng là rất quen nha!
“Thôi bái bai chú hề đi trước nha heo đất!”
“A...đứng lại!”
“Hả?”
Chú hề đang vác túi kẹo, tay xách bong bóng quay mặt đi, nghe tiếng thét ra lửa của Uyên Linh làm chú hề giật bắn mình, chùm bong bóng trong tay được dịp về với thượng đế, bay lên luôn.
“Cô vừa phải thôi nha. Không giúp thì thôi, còn cổ vũ là sao?”. Chú hề hất mặt về phía An Hảo, giọng điệu y chan con chồn. Thì ra đây chính là Trường Quân đây mà.
Đám đông nhốn nháo cả lên. Uyên Linh cũng không ngờ mức độ trương phềnh của con chồn hôi này lại cao dữ như vậy. Lỡ như chọc trúng vào Fan của hắn thì nguy to.