Ma Nữ không ai khác ngoài Đặng Thuỳ Nhi, một cô bé mười bốn tuổi lúc nào cũng đeo theo Thế Trọng. Cô bé là con gái của nhạc công violon nổi tiếng Đặng Quang. Không biết từ khi nào mà sự xuất hiện của cô bé ấy lại làm xáo trộn cả cuộc sống của cậu.
Tuy mới mười bốn tuổi nhưng Thuỳ Nhi lại thẳng thừng như ruột ngựa, có gì nói nấy và không bao giờ toan tính chuyện gì.
Nhưng cái kiểu dính như keo chuột lại làm cậu đau đầu, lúc nào cũng phải thập thò dòm ngó để thoát khỏi mấy cái súc tua bạch tuột.
“Tôi bật mí cho cậu biết nhe, cô bé đó đang có một kế hoạch hấp dẫn cho cậu đấy...Ưzm...nhưng là gì thì tôi không nói được vì đã hứa với Nhi là không tiết lộ rồi! Ráng chờ đi nha! Ha ha ha ...”
Dép đâu? Dép đâu? Thế Trọng muốn có dép! Đảm bảo có dép trong tay là tên này không yên với cậu. Thầm nguyền rủa!!! Nguyền rủa!!!
Vũ hội thường niên trường Hoàng Hôn...
Trời cũng đã nhá nhem tối, đèn đường đã lên hết. Ngoài xa còn thấy vài ba ánh sáng lập loè của đom đóm đêm.
Khác hẳn với không gian tối đen ngoài kia, cả khuôn viên trường Hoàng Hôn hôm nay sáng bừng lên kì diệu. Những dây đèn treo khắp lối đi, những ngọn đèn thắp sáng quanh từng khu vườn, ánh trăng trên cao cũng không bì được với hào nhoáng của đèn điện. Một khoảng bóng tối của thành phố như bị ánh sáng nuốt trọn.
Nam thanh nữ tú, trai thanh gái lịch đi lại đông nghịch người, ai cũng đẹp đẽ lộng lẫy.
“Bà nhanh hơn một chút có được không Trang Như!”
“Như...Như không...đi đâu...không đi...!!!”
Nhìn Trang Như hai tay hai chân bu lấy vách tường y như con thằn lằn cụt đuôi. Dù An Hảo lôi cỡ nào cũng không xong, nhỏ này có biệt tài bu tường đây.
“Không được, bà phải thắng trong vũ hội, bà không muốn cho con cáo già Trần Kiều Vy biết tay hay sao? Đi ra đây nhanh!”