Công viên này nằm khuất sau một ngôi chùa cổ, nên rất ít người đến thăm. Hầu hết là những khách vãn lai thích chụp ảnh trong khuôn viên.
“Này, tôi chỉ muốn biết tên cô thôi! Chẳng lẽ cô là tội phạm truy nã hay tổng thống mà không dám cho người khác biết tên sao?”.
“Vậy được thôi! Nhưng cậu phải hứa làm cho tôi ba chuyện, tôi sẽ cho cậu biết tên! Thế nào?”
“Được!”
“Để coi, chuyện đầu tiên, tôi muốn cậu điều tra cho tôi một người!”
“Điều tra thì dễ thôi! Người nào?”
“Hắn hình như học ở trường này. Nghe nói hắn rất đẹp trai, còn những chuyện khác tôi không biết!”
“Lễ hội Cầu Nguyện sao? Hôm đó cô ta cũng ở đó, sao mình không thấy nhỉ? Ha ha ha...còn bị rớt sông nữa chứ! Người xô cô ta chắc sẽ không toàn thây mất!”
Trường Quân vừa nghĩ vừa cười một mình, đi dọc theo bờ hồ.
“Này, bà cao lên một tí không được sao?”
“Bà còn nói nữa, tôi cao hết mức rồi. Bà mau mau lấy đi, tôi sắp...chịu không nổi nữa rồi...”
“An Hảo...cao thêm chút nữa...”
“Hu hu hu...mấy chị ơi...con diều của em...”
“Đừng khóc...bé yên tâm đi...hai chị sẽ lấy nó xuống cho em...ngoan nha...đừng...khóc...nặng quá...”
“Cố thêm chút nữa...gần tới rồi...”
“Hu...hu..hu...”
“Bé Nu! Sao em lại khóc?”
“Hu...hu...hu...anh Quân ơi, con diều của em bị vướng trên cây rồi...hai chị đang lấy cho em...”
Cô bé khóc bù lu bù loa, còn ở trên cao kia, Uyên Linh ngồi trên cổ An Hảo, cố với tay tới con diều, không xong rồi...
“A...cậu ta đẹp trai quá!”
Mắt An Hảo mở to thù lù như con cá thòi lòi, miệng không ngừng tủm tỉm cười.
“An Hảo...bà tập trung một chút được không? Coi chừng...té...”
“Hai cô đang làm cái gì vậy hả? Lấy con diều cũng không xong là sao?”. Trường Quân đứng chống hông, ngước mắt lên nhìn hai con khỉ đang làm xiếc.