Nạn nhân là một người trung niên vô gia cư, trên ngực và bụng có tổng cộng mười ba nhát dao, phần thân dưới còn bị cắt ra. Theo pháp y giám định, vết thương trí mạng là một nhát ở ngực, sau khi nạn nhân chết, hung thủ lại đâm thêm nhiều nhát.
không còn nghi ngờ, đây là báo thù.
Người báo án là một bà cụ, vì không tìm thấy mèo trong nhà, bà xuống lầu đi tìm mèo, lại ngoài ý muốn nhìn thấy thi thể. Bà cụ bị hù dọa không nhỏ, toàn bộ quá trình hỗ trợ cảnh sát ghi chép lại đều là từ người nhà cùng đi, cảm xúc bà cụ còn chưa ổn định. Cảnh sát chạy quanh hiện trường vụ án một ngày cũng không tìm được nhân chứng nào nhìn thấy, trên người nạn nhân cũng không hề có giấy tờ chứng minh thân phận gì. Trích xuất camera giám sát thấy được người này nằm ở gần cầu vượt một ngày, từ khi ông ta rời khỏi cầu vượt đến lần cuối cùng trước khi biến mất khỏi phạm vi theo dõi, cảnh sát xem đixem lại cũng tạm thời không phát hiện được ai khả nghi.
Buổi tối mở cuộc họp, Lưu mắt kính trước tiên dập tắt khả năng điều tra ra hung thủ từ hung khí, vì hung khí là dao phay bình thường trong siêu thị hay chợ đều có bán, hung thủ cũng rất cẩn thận, hiệntrường không hề lưu lại bất cứ một dấu vết vân tay nào.
“Phần thân dưới bị cắt, tôi hoài nghi nạn nhân có tiền án cưỡng gian, dâm ô.” Triệu Cữu trầm giọng nói, “Sau khi nạn nhân chết, hung thủ còn chém thêm nhiều nhát, những tranh chấp khác thì không cần cố ý cắt cái này.”
Chu Lẫm gật đầu, phân công Triệu Cữu điều tra mấy vụ án liên quan ở thành phố Giang mấy năm gần đây, bao gồm phụ nữ tự sát hoặc tự sát không thành công. Phụ nữ bị xâm phạm nếu như lựa chọn giấu giếm sự thật, bình thường có hai loại, một là tận lực quên đi tiếp tục sống qua ngày, một loại khác là không thể chịu nổi vết thương nghiêm trọng trong lòng, tiếp đó lựa chọn tự vẫn.
“Phụ nữ là chính nhưng không loại bỏ đàn ông, vị thành niên và nhi đồng.” Dừng lại chốc lát, Chu Lẫm bổ sung nói.
Trong phòng họp một mảnh yên lặng, Lý súng sắt tính khí nóng nảy không nhịn được chửi một câu.
“không có đầy đủ chứng cứ, báo thù chỉ là một khả năng, không loại bỏ trường hợp hung thủ là kẻ biến thái, ngẫu nhiên chọn một nạn nhân vô tội.” Ánh mắt dừng trên người Lý súng sắt mấy giây, Chu Lẫm gõ tay lên hình nạn nhân, sau đó chỉ đích danh vài người ngày mai đi hỏi thăm mấy người lang thang gần đó nhìn xem có biết nạn nhân không.
Nhiệm vụ này giống như mò kim đáy biển, cảnh sát ở khu vực khác cũng gia nhập.
~
Ba ngày liên tục Lâm Nguyệt không hề nhận được tin tức gì của Chu Lẫm, cô giống như bị mắc một loại bệnh, cách một lát lại nhìn di động, lo sợ bỏ lỡ cuộc gọi hay wechat của Chu Lẫm.
“Lâm Nguyệt cô không sao chứ, tôi thấy cô gần đây hơi hoảng hốt.” Giữa trưa ăn ở nhà ăn, chú ý thấy Lâm Nguyệt thường xuyên nhìn di động, Hà Tiểu Nhã quan tâm hỏi.
Lâm Nguyệt miễn cưỡng cười: “không có việc gì, tôi hẹn một phụ huynh gọi điện thoại, sợ bỏ lỡ.”
Hà Tiểu Nhã nửa tin nửa ngờ.
Lâm Nguyệt không xem di động nữa, chuyên tâm ăn cơm, Vương Tả kể chuyện học sinh trong lớp phá phách, Lâm Nguyệt mỉm cười nghe, không khác ngày thường. Nhưng buổi chiều ở văn phòng, Trình Cẩn Ngôn chấm xong bài tập, theo thói quen nhìn về phía Lâm Nguyệt, liền thấy Lâm Nguyệt ngơ ngác nhìn màn hình di động, sườn mặt trắng nõn, mi mắt buông xuống, có một loại sầu lo vô hình tràn ra.
Trình Cẩn Ngôn khẳng định cô đang gặp phiền toái khó giải quyết.
Dịch chuyển con chuột, click mở avatar của Lâm Nguyệt, Trình Cẩn Ngôn cẩn thận gõ chữ: Đều là đồng nghiệp, có phiền toái gì nói với tôi, có lẽ tôi có thể giúp.
Hai đồng nghiệp liên tục hỏi cô, Lâm Nguyệt cười khổ, xem ra mấy ngày nay cô biểu hiện quá rõ ràng, vậy không thể được, chuyện cá nhân không nên ảnh hưởng tới công việc.
Ngay khi cô chuẩn bị trả lời Trình Cẩn Ngôn, màn hình di động đột nhiên sáng, Lâm Nguyệt theo bản năng cầm di động lên.
Người đàn ông biến mất ba ngày cuối cùng cũng nhắn một tin qua wechat: Tối ngủ sớm, anh không biết khi nào về, để cửa phòng ngủ, đừng chờ.
Đổi thời điểm khác, Lâm Nguyệt nhất định sẽ đặt trọng điểm ở bốn chữ “để cửa phòng ngủ”, nhưng bạn trai cảnh sát bận rộn bên ngoài ba ngày chưa về, đêm nay rốt cuộc có thể về gặp mặt, Lâm Nguyệt không để bụng phòng khách hay phòng ngủ nữa.
cô không chút do dự trả lời: Vâng, anh cẩn thận một chút.
Trong xe SUV màu đen, Đường Hiên lái xe quay về cục cảnh sát, Chu Lẫm tạm thời có thời gian xem điện thoại, vốn dĩ muốn thông báo một tiếng là được, lại thấy cô dặn dò anh cẩn thận, Chu Lẫm buồn cười: Ngốc, không có nguy hiểm gì, yên tâm.
Lâm Nguyệt nhìn, thật sự an tâm rồi, ngẫm lại Chu Lẫm đã điều tra ba ngày, có lẽ đã phá được án?
Tưởng tượng như vậy, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống avatar của Chu Lẫm. trên bầu trời đêm đen nhánh, có thêm một ánh trăng nho nhỏ, đêm đó lần đầu tiên phát hiện thay đổi này, Lâm Nguyệt giống như rơi vào trong hũ mật.
Sau bàn làm việc nghiêng phía đối diện, Trình Cẩn Ngôn đem tất cả cảm xúc biến hóa của cô nhìn vào đáy mắt, tận mắt thấy cô cầm di động lo lắng sốt ruột, đảo mắt đã được tin tức của người nào đó nhắn đến khiến đôi mày giãn ra, ôn nhu cười nhẹ, phảng phất như có gió xuân thổi đi khói mù trong lòng cô, sườn mặt thanh tú trắng nõn, làm người nhìn cô ấm áp theo.
Là người nhà, hay là…
Nhìn nội dung cô trả lời lại, “thật sự không có việc gì” phía sau còn có một cái mặt cười, Trình Cẩn Ngôn lại không khỏi cười nổi, ẩn ẩn bất an.
Chạng vạng tan học, Lâm Nguyệt rời khỏi văn phòng không lâu, Trình Cẩn Ngôn cũng thu dọn đồ đạc đivề, lái xe ra khỏi vườn trường, thấy Lâm Nguyệt cầm tay Phó Nam đi bên đường. Trình Cẩn Ngôn lái xe đi tới, chậm rãi dừng lại phía trước hai người, mở cửa sổ xe.
“Thầy Trình!” Ánh mắt Phó Nam sáng lên.
Trình Cẩn Ngôn cười với thằng bé, sau đó hỏi Lâm Nguyệt: “Tôi cần đi siêu thị mua đồ, có đi qua tiểu khu của hai người, có thể tiện đường đưa đi một đoạn?”
Lâm Nguyệt còn chưa nói, Phó Nam đã hưng phấn trả lời: “Con và cô giáo cũng phải đi siêu thị!” Trong nhà hết đồ ăn, cô giáo nói muốn đi siêu thị mua đồ.
“thật trùng hợp, lên xe đi.” Trình Cẩn Ngôn cười nói.
“Cảm ơn tổ trưởng.” Quả thực là cùng đường, Lâm Nguyệt hào phóng tiếp nhận ý tốt của đồng nghiệp, cùng Phó Nam ngồi song song phía sau.
Văn phòng có bốn người phụ nữ, Hà Tiểu Nhã và Tưởng Tư Di khá tò mò với vẻ ngoài xuất chúng của Chu Lẫm, từng hỏi thăm qua Lâm Nguyệt, bởi vậy Trình Cẩn Ngôn cũng biết Chu Lẫm là cảnh sát hình sự. Land rover lại khởi động lần nữa, Trình Cẩn Ngôn cười hỏi Phó Nam: “Hôm nay chú Chu không tới đón Nam Nam, có phải lại tăng ca không?”
Cái miệng nhỏ của Phó Nam hơi dẩu lên: “đã ba ngày không về nhà rồi.” Nó rất nhớ chú Chu.
Trình Cẩn Ngôn hơi giật mình, thoáng nhìn khuôn mặt học sinh rầu rĩ không vui, anh theo bản năng thay Chu Lẫm nói chuyện: “Chú Chu là cảnh sát, cảnh sát tăng ca là vì bắt người xấu, Nam Nam đừng trách chú ấy.”
Phó Nam biết: “Con không tức giận, con muốn chú Chu nhanh trở về.”
Phía trước có đèn đỏ, Trình Cẩn Ngôn dừng xe, quay đầu lại nhìn Lâm Nguyệt, giọng nói quan tâm: “Cảnh sát Chu không có nhà, trong nhà còn có người chăm sóc Nam Nam sao?”
Lâm Nguyệt theo bản năng lấp liếm: “Nam Nam ở lại chỗ tôi bên kia, đợi cảnh sát Chu trở về sẽ đón thằng bé.”
Trình Cẩn Ngôn cười với Phó Nam: “Vậy là tốt rồi.”
Phó Nam hiểu chuyện nghe lời cô giáo nói, cô giáo còn phải hẹn hò với thầy Trình nữa, không thể làm thầy Trình hiểu lầm được.
Đèn xanh sáng, Trình Cẩn Ngôn tiếp tục lái xe, trong kính chiếu hậu, Lâm Nguyệt kiên nhẫn nghe Phó Nam kể lại chuyện đi học, an tĩnh xinh đẹp, nhưng Trình Cẩn Ngôn lại nghĩ đến mỗi lần Chu Lẫm tăng ca, đều là Lâm Nguyệt chăm sóc Phó Nam, nghĩ đến khi Chu Lẫm tăng ca trở về, mỗi lần đi đón Phó Nam đều sẽ chạm mặt Lâm Nguyệt.
Càng trùng hợp chính là Chu Lẫm tăng ca ba ngày, Lâm Nguyệt cũng tâm tình không yên ba ngày, là đang lo lắng cho Chu Lẫm sao?
Hy vọng là anh nghĩ nhiều đi.
~
Cơm chiều Lâm Nguyệt làm một phần cho Chu Lẫm, dùng ớt cay xào cùng, là đồ ăn cay anh thích ăn.
“cô giáo ơi, đêm nay chú Chu về ạ?” Phó Nam thông minh hỏi, mắt to tràn đầy chờ mong.
Lâm Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là chú Chu chưa nói mấy giờ, khả năng là rất muộn.”
Vậy Phó Nam cũng cao hứng, vừa ăn cơm vừa ngóng ra cửa, ăn xong cơm rồi, chú Chu vẫn chưa về, Phó Nam có chút thất vọng, sau đó kiên trì muốn đợi chú Chu về mới đi ngủ. Lâm Nguyệt cũng có kế hoạch như vậy, ngồi ở phòng khách xem TV với Phó Nam, đại khái là do đồng hồ sinh học đúng giờ, qua 9 giờ là Phó Nam không chịu nổi, ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nói, đánh răng rửa mặt đi ngủ.
Dỗ xong học sinh, Lâm Nguyệt về phòng soạn bài trước, hơn 10 giờ, cô thu dọn mặt bàn, cầm lấy quyển sách thật dày về sứ men xanh đi ra phòng khách ngồi đọc. đã là tháng mười, buổi tối hơi lạnh, lớp da ghế sô pha khá co giãn, dựa lên rất thoải mái, Lâm Nguyệt cũng không chịu nổi, nhìn di động, 11 rưỡi rồi.
Mở ra wechat, Chu Lẫm không có nhắn tới gì mới, hai chữ “Đừng chờ” chứng tỏ anh đã sớm dự đoán lúc trở về rất muộn.
0 giờ, còn sáu tiếng nữa là hừng đông, còn có thể muộn như thế nào? nói không chừng lát nữa anh sẽvề.
Lâm Nguyệt cầm gối ra, buồn ngủ nằm trên sô pha, như vậy anh vừa vào cửa, cô có thể nghe thấy.
Cục cảnh sát.
Ba ngày điều tra liên tục, đội cảnh sát hình sự rốt cuộc cũng tìm được một manh mối, có một người lang thang nói, khoảng nửa tháng trước thấy nạn nhân ăn cơm cùng một người lang thang trẻ tuổi xa lạ, thời gian tương đối xa, ông ta không nhớ rõ dung mạo của kẻ kia, chỉ xác định một chút, người đó cao 1m75 trở lên, khá ưa nhìn, tuổi khoảng 20 đến 30, mặc dù đầu bù tóc rối, cũng khiến người cung cấp manh mối cảm thấy anh tuấn.
Người bị tình nghi tạm thời là người đàn ông trẻ tuổi này, sát thủ biến thái không có đột phá, chỉ có thể từ khả năng giết người trả thù.
trên bàn họp bày la liệt tư liệu vụ án, tất cả đều là Triệu Cữu lựa chọn ra các vụ án cưỡng dâm, bao gồm những vụ phụ nữ tự sát hoặc tự sát không thành như Chu Lẫm nói. Nhóm cảnh sát phụ trách vụ án này đều tăng ca, không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng lật giấy thường xuyên.
Rạng sáng 3 giờ, căn cứ vào tuổi người bị tình nghi, Chu Lẫm đem mấy vụ án chia làm năm phần, sáng mai hừng đông, đội cảnh sát chia nhau đi điều tra nghe ngóng người có liên quan.
“Mấy ngày nay vất vả rồi, nhanh về bổ sung giấc ngủ đi.” Nhìn đồng hồ treo trên tường, Chu Lẫm tuyên bố giải tán.
không có ai hoan hô, nếu người bị tình nghi thật là vì trả thù mà giết kẻ vô gia cư kia, vậy vụ án này rất nghiêm trọng.
Chu Lẫm là người rời đi cuối cùng, xe dừng lại ở dưới lầu đã là 4 giờ kém 20.
Xuống xe, Chu Lẫm ngửa đầu nhìn, ở tầng năm, ngôi nhà của anh, đèn phòng khách vẫn sáng.
Chắc cô cố ý để, giống như đêm đó, anh đẩy ra cửa phòng, ánh đèn sáng ngời khiến lòng anh ấm áp.
một phút sau, Chu Lẫm nhẹ nhàng xoay tròn chìa khóa, vào cửa. Phòng khách im ắng, ba ngày chưa về nhà, khắp nơi giống như đều có hơi thở của cô. Chỉ còn hai tiếng, Chu Lẫm lập tức đi vào phòng ngủ chính, vừa đi vừa cởi áo sơ mi và quần dính đầy bẩn, chỉ còn lại một cái quần tứ giác, không phải anhmuốn làm gì, chỉ là không muốn làm bẩn giường của cô.
Cửa phòng ngủ chính mở, đèn sáng lên, Chu Lẫm đi tới cửa, vừa muốn đẩy ra đột nhiên phát hiện trêngiường không có ai, chăn xếp chỉnh tề, trên đầu giường còn có một con gấu trắng nhỏ. Chu Lẫm nhíu mày xoay người, hai phòng ngủ phụ đối diện đều đóng cửa. cô cũng không phải người nhiệt tình tới mức chạy tới làm ấm chăn giúp anh, Chu Lẫm nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng Phó Nam.
Sau khi làm quen với bóng tối, Chu Lẫm liếc mắt một cái xác định trên giường chỉ có Phó Nam.
Đóng cửa lại, tâm tình Chu Lẫm phức tạp đi ra phòng khách.
trên sô pha màu cà phê, cô ôm ngực cuộn tròn nằm yên, áo dệt trắng và váy dài màu cam, sắc màu trang nhã đối lập với màu trầm của sô pha, dưới làn váy lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn, chân đeo tất trắng, giống như con mèo trắng tội nghiệp chờ ai về nhà.
Chớp mắt thấy như vậy, Chu Lẫm muốn mắng người, anh nói cô không cần chờ, tại sao cô vẫn ngây ngốc chờ một đêm? Ban đêm lạnh như vậy, cô không sợ bị cảm lạnh sao?
Lửa giận đang tăng lên nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng trẻo dưới mái tóc tán loạn của cô, lửa giận kia liền tan biến hết.
Chu Lẫm cúi người, một tay cẩn thận đưa xuống dưới cổ cô, một tay tận lực nhẹ nhàng nâng chân côlên, thời điểm ngồi dậy, mắt đen nặng nề nhìn mặt cô.
Thân thể nhẹ bẫng, Lâm Nguyệt tỉnh lại, mở to mắt, ánh đèn chói mắt, khó chịu lại nhắm mắt lại.
“Trở về phòng ngủ.” Chu Lẫm thấp giọng nói.
Lâm Nguyệt không mở nổi mắt, nhưng người đã tỉnh, dưới lỗ tai là lồng ngực ấm áp của anh, là nhịp tim anh đập mạnh mẽ. Trong nháy mắt, trong đầu hiện lên các loại vấn đề, mấy giờ rồi, vụ án giải quyết xong rồi sao, ngày mai còn phải đi nữa không… một giây đèn phòng khách bị tắt đi kia, Lâm Nguyệt rốt cuộc nhớ tới việc quan trọng nhất, ngửa đầu hỏi anh: “anh ăn cơm chưa? Em có phần cơm cho anh.”
Đều là món anh thích ăn.
Chu Lẫm dừng lại bước chân, quay đầu dùng sức hít mũi về hướng phòng bếp, quả nhiên ngửi thấy được mùi đồ ăn. Người phụ nữ của mình nấu cơm, dù anh ăn rồi cũng sẽ đói thèm, nhưng anh càng buồn ngủ hơn, ba ngày chưa từng được chân chính lên giường ngủ, hiện tại anh chỉ muốn ngủ, nếu không phải có cô, đêm nay anh sẽ không trở về, tiết kiệm thời gian, ngủ luôn ở cục cảnh sát sẽ được thêm nửa tiếng.
“Sáng mai ăn, ngủ trước đã.” Bước vào phòng ngủ chính, Chu Lẫm vừa tắt đèn vừa nói.
Lâm Nguyệt nghe lời anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT