Edit: Thanh Vy

Thành phố Giang tháng 9, nhiệt độ không khí trên dưới 30 độ, càng đến chạng vạng càng nóng.

Hàn Dương đứng bên cửa sổ siêu thị của tiểu khu, trên kệ xếp các loại chai lọ, hắn cầm lấy một lọ làm bộ xem giá cả, ánh mắt lại xuyên thấu qua cửa kính, chờ mong mà nhìn chằm chằm cửa tàu điện ngầm đối diện qua đường cái. Sắp gần năm rưỡi, cô nên tới rồi.

Mới vừa nghĩ như vậy, ở cửa tàu điện ngầm người đến người đi, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh tinh tế, mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, váy đen dài qua đầu gối, đơn giản sạch sẽ. cô đeo túi chờ ở một bên lối đi bộ, đèn xanh bật, cô xen lẫn trong dòng người hướng bên này đi tới, gió thổi nhẹ gợi lên làn váy đen, lộ ra cẳng chân xinh đẹp trắng nõn.

Hàn Dương nuốt nuốt nước miếng, đẩy đẩy mắt kính, buông chai trên tay xuống, từ một cái kệ hàng khác tùy tiện lấy một chai nước, đi đến quầy tính tiền.

hắn là đứa trẻ lớn lên trong tiểu khu này, bà chủ siêu thị nhận ra hắn, biết Hàn Dương đang học nghiên cứu sinh ở đại học tốt nhất tỉnh, cũng biết Hàn Dương trước kia trọ ở trường, tháng trước mới đột nhiên quyết định về nhà ở, sau đó mỗi ngày đều làm bộ tới siêu thị mua đồ, thực tế là vì tìm cơ hội “ngẫu nhiên gặp được” khách thuê trọ xinh đẹp mới đến.

“Thích liền theo đuổi a, ngươi là nghiên cứu sinh, có phòng ở có ngoại hình, một lần theo đuổi liền thành.” Bà chủ một bên tính tiền, một bên nhìn Hàn Dương cười.

Người có tiền ở thành phố Giang, con gái nơi khác đều ước gì được gả lại đây.

Tâm sự bị chọc phá, Hàn Dương đỏ mặt, sau khi trả tiền liền xách đồ chật vật chạy.

Rời khỏi siêu thị, khí nóng ập vào mặt, Hàn Dương tâm càng nóng, đứng vững vàng, tùy ý nhìn hướng bên trái.

Liếc mắt một cái liền thấy được Lâm Nguyệt cách vài chục bước.

Lâm Nguyệt cũng thấy hắn, con trai đang là nghiên cứu sinh của nhà văn Ngô chủ nhà của cô. Nửa tháng trước cô dọn lại đây, ở dưới lầu gặp được Hàn Dương, cao cao gầy gầy, một thân trí thức phong độ. Biết được cô chính là người thuê phòng ở tầng năm nhà bọn họ, Hàn Dương chủ động giúp cô dọn hành lý mấy lần, mệt đến thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu.

“Lại tới mua đồ sao?” Lâm Nguyệt cười hỏi.

Hàn Dương nhìn đồ uống trong tay, chột dạ gật đầu, sau đó tự nhiên cùng cô sóng vai mà đi. đi đến gần, Hàn Dương ngửi được hương thơm nhàn nhạt, như là hoa hồng, nhưng cũng không xác định, đồ con gái dùng, hắn không hiểu gì. Tầm mắt nghiêng qua, nhìn đến cánh tay Lâm Nguyệt đang đeo túi, vừa trắng vừa mịn, từ cổ tay áo đến đầu ngón tay, không có một vết sẹo, oánh nhuận như sứ.

“Vội gì sao?” cô vẫn luôn ấn di động, Hàn Dương tò mò hỏi.

Lâm Nguyệt nhìn màn hình cười: “không có gì, cùng học sinh trò chuyện thôi.”

Hàn Dương trộm nhìn vào di động, vừa vặn người bên kia đã nhắn tin mới lại đây:”Mẹ con kêu con ăn cơm, cô Lâm cũng nhanh lên ăn cơm đi, ngày mai gặp ạ!” Hình đại diện là một nữ sinh mang kẹp tóc hình con bướm trên đầu, bộ dáng sáu bảy tuổi, sau hàng chữ hiện một cái hình công chú hôn gió đáng yêu.

Lâm Nguyệt trả lời: “Được, đừng kén ăn nhé, ngoan.”

Nữ sinh mang kẹp tóc con bướm: “Hắc hắc.”

Lâm Nguyệt cất di động, trên mặt còn mang theo tươi cười, cô là giáo viên toán lớp một, trong khối có 46 học sinh, một đứa so với một đứa càng ấm áp.

Hàn Dương nỗ lực tìm đề tài: “Bọn nhỏ hiện giờ, quan hệ cùng cô giáo càng ngày càng thân thiết…”

Lâm Nguyệt thích trẻ con, nhắc tới liền nói không đủ, bất tri bất giác biến thành cô nói, Hàn Dương không chớp mắt mà nhìn cô. Vào cửa chính tiểu khu, lại đi năm sáu phút là tới tòa nhà của Hàn gia. mộtnhà Hàn Dương ở tầng hai, tầng cao nhất kia chia thành ba gian phòng cho thuê, bao gồm phòng thuê của Lâm Nguyệt.

“Tôi lên đây.” Trước cửa Hàn gia, Lâm Nguyệt nhẹ giọng từ biệt.

Hàn Dương ừ một tiếng, nhìn theo Lâm Nguyệt đi lên trên, chuyển hướng, lại nghe thêm tiếng bước chân một lát, hắn mới lưu luyến mà lấy ra chìa khóa.

Đẩy cửa vào, lại thấy mẹ hắn – nhà văn Ngô đứng ở huyền quan, banh mặt, thần sắc cực kỳ khó coi.

Ánh mắt Hàn Dương chợt lóe, tay nắm chặt chai nước, có phải lại bị mẹ thấy hay không?

Nhà văn Ngô cái gì cũng không nói, xoay người đi vào bếp.

Hàn Dương thả lỏng bả vai, về phòng mình, năm đến trên giường, trong đầu tất cả đều là gương mặt Lâm Nguyệt mỉm cười ôn nhu, xinh đẹp, là cánh tay trắng nõn của cô.

hắn thích Lâm Nguyệt, hắn muốn theo đuổi cô, ngày mai, ngày mai nhất định phải nói với cô.

~

Tiết thứ tư kết thúc, từng nhóm học sinh tiểu học vui vẻ đi nhà ăn ăn cơm, Lâm Nguyệt ngồi trước bục giảng sửa lại giáo án.

“cô giáo.”

Lâm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Nam 6 tuổi ôm sách giáo khoa đứng bên bục giảng, mắt to khẩn trương mà nhìn cô. Đứa nhỏ này vẫn luôn hướng nội, chủ động tìm cô khẳng định có việc, Lâm Nguyệt lập tức đi xuống bục giảng, khom lưng, ôn nhu hỏi Phó Nam: “Nam Nam làm sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ của Phó Nam hơi đỏ, mở ra sách giáo khoa, chậm rãi nghiêm túc lật vài tờ, sau đó chỉ vào một bức tranh hỏi: “cô giáo, con thỏ này sao lại màu xám?”

Đó là một đề toán học, bên cạnh ba con thỏ trắng vẽ một con thỏ xám nhỏ đơn độc.

Lâm Nguyệt trăm lần không dự đoán được cái dạng vấn đề này, nhìn Phó Nam, cười giải thích: “Bởi vì ba con này là mẹ thỏ trắng sinh, thỏ xám nhỏ là mẹ thỏ xám sinh, thỏ xám nhỏ không có anh chị em nên muốn đi tìm bọn thỏ trắng nhỏ chơi.

Phó Nam đã hiểu, nhưng vẫn còn hoang mang: “Có thỏ xám nhỏ sao? Con chưa thấy bao giờ.”

Lâm Nguyệt cười, nắm tay Phó Nam trở lại chỗ ngồi, cô tìm di động mở ra một video thỏ xám nhỏ cho Phó Nam xem.

Tận mắt nhìn thấy thỏ xám nhỏ, Phó Nam mở to hai mắt nhìn, mới lạ mà nhìn chằm chằm màn hình.

Video dài 3 phút, Lâm Nguyệt kiên nhẫn cùng xem, chỉ là đến hơn một phút, đột nhiên có điện thoại gọi đến, hiện tên “Chủ nhà nhà văn Ngô.”

Lâm Nguyệt nghi hoặc, thương lượng với Phó Nam: “cô phải nghe điện thoại, nghe xong lại xem nhé?”

Phó Nam ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Nguyệt ngồi yên bên cạnh thằng bé nghe, trong điện thoại nhà văn Ngô thanh âm vô tình, nói là gian phòng cho Lâm Nguyệt thuê kia có người ra giá cao thuê lại, yêu cầu Lâm Nguyệt trong vòng 3 ngày phải dọn đi. Lâm Nguyệt ngây ngốc, tháng trước cô mới cùng nhà văn Ngô ký hợp đồng thuê nhà nửa năm, tiền đặt cọc cũng đã giao, như thế nào có thể nói hủy liền hủy?

Lâm Nguyệt muốn phân rõ phải trái.

“Tiền đặt cọc tôi trả lại gấp đôi, cô sớm một chút dọn đi.” Nhà văn Ngô thái độ kiên quyết, nói xong liền tắt điện thoại.

Lâm Nguyệt nhìn di động, phẫn nộ qua đi, là nồng đậm mệt mỏi. Giá nhà thành phố Giang cao, cô là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, phòng ở đắt không chống đỡ nổi, thật vất vả mới tìm được tiểu khu này cách trường học chỉ hơn mười phút đi tàu điện ngầm, tiền thuê nhà có thể miễn cưỡng chấp nhận được, không nghĩ tới vừa ổn định không lâu đã bị người ta đuổi ra ngoài.

“cô giáo, cô không có chỗ ở sao?” Bên tai truyền đến thanh âm non nớt của Phó Nam.

Lâm Nguyệt:…

Buổi chiều Lâm Nguyệt chỉ có một tiết dạy, thời gian còn lại đều ở văn phòng tìm phòng ở, hoặc là đắt hoặc là quá xa, đều không hài lòng, tạm thời lưu lại mấy dãy số, vừa tan tầm, Lâm Nguyệt liền bực bội mà đi xem qua. Ngoài cổng trường, Phó Nam xếp hàng chờ chú Chu tới đón, thấy cô Lâm đạp xe đi tới, thằng bé nhớ tới bạn bè thường chào hỏi như nào, nắm chặt tay, vẫn là không mở miệng.

Các bạn học lục tục được cha mẹ, bảo mẫu đón đi, liền còn lại mỗi nó.

Phó Nam ngồi dưới bóng cây, bĩu môi nhìn ra đường.

5h30, 5h40, 5h55…

một chiếc SUV màu đen dừng lại bên đường. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng, người đàn ông mặc áo sơ mi xám, cởi bỏ một cái cúc áo, phía xương quai xanh bên phải có vết sẹo nhàn nhạt.

“Lên xe.” anh kêu Phó Nam.

Phó Nam ôm cặp sách nhỏ, tức giận mà xoay người, thân hình thẳng tắp.

Chu Lẫm thấy vậy, đẩy cửa xuống xe, khi trở tay đóng cửa, dưới ống tay áo hiện ra hình dạng cơ bắp rắn chắc.

“Trong cục có việc nên tới muộn.” đi đến trước mặt Phó Nam, Chu Lẫm khom lưng, hai tay chống đầu gối giải thích.

Phó Nam quay đầu, miệng nhỏ dẩu lên thật cao.

Chu Lẫm: “thật xin lỗi.”

Phó Nam liếc một cái, vẫn như cũ dẩu miệng, sau đó bỏ mặc Chu Lẫm, tự mình lên xe, ngồi phía sau.

Khóe môi Chu Lẫm giơ lên, mang theo học sinh tiểu học đi nhà hàng.

“Cháu không thích ăn bên ngoài, đều không ngon.” Sau khi ăn nửa bát mì sợi, Phó Nam đột nhiên buông đũa kháng nghị.

Chu Lẫm yên lặng uống bia.

Phó Nam nhìn anh chằm chằm.

Chu Lẫm một hơi uống hết một ly đầy, xong rồi nói: “Lại nhịn mấy hôm nữa, chú mời một người giúp việc, vừa đưa đón vừa nấu cơm.”

Phó Nam gục đầu xuống, nó không thích người giúp việc, nhưng cũng biết chú Chu bận, không rảnh đưa đón, trừ mì gói cũng không biết nấu cơm.

Cơm nước xong, về nhà.

Chu Lẫm ở là khu chung cư cũ, không có thang máy, Phó Nam đi theo sau bò lên năm tầng, Phó Nam đilàm bài tập, anh đi tắm rửa.

Trong nhà chỉ có một đứa trẻ, Chu Lẫm tắm xong trực tiếp mặc quần đùi đi ra, hai chân thon dài, nước từ cơ ngực chảy xuống từng hạt, vừa nhấc đầu, thấy Phó Nam đứng trước phòng ngủ phụ không dùng tới, ngơ ngác không biết đang nhìn cái gì. Chu Lẫm đi qua nhìn vào bên trong, không bật đèn, chỉ có một giường một tủ và bàn ghế, lâu rồi không có người ở, trên giường có mấy đồ linh tinh.

3 phòng 2 sảnh, nếu Phó Nam không dọn vào, Chu Lẫm cơ bản chỉ dùng phòng ngủ chính cùng phòng vệ sinh, mì gói cũng không cần phòng bếp.

“Làm xong bài chưa?” Chu Lẫm kéo lại cửa, cúi đầu hỏi Phó Nam.

Phó Nam hỏi lại anh: “Chú Chu, cô giáo Lâm bị chủ nhà đuổi ra ngoài, không có chỗ ở, chú đem phòng ở cho cô ấy thuê đi?”

Chu Lẫm sửng sốt.

Phó Nam rốt cuộc không tức anh đến muộn nữa, ôm lấy chú Chu liên tục khen cô Lâm là người tốt.

“Nam hay nữ?”

“Nữ, rất xinh đẹp, chủ nhiệm lớp cháu đều nhìn lén cô Lâm rất nhiều lần.”

Chu Lẫm:…

Rốt cuộc là chủ nhiệm lớp nhìn quá lộ liễu, hay là học sinh hiện tại đều thành tinh?

“không được.” Mặc kệ xinh đẹp hay không xinh đẹp, Chu Lẫm đều không đáp ứng, phụ nữ dọn tới, đánh rắm đều phải nhỏ chút, thật phiền toái.

Phó Nam lại dẩu miệng.

Chu Lẫm sờ đầu nó: “đi làm bài tập.”

“Cháu không làm!” Phó Nam nổi giận đùng đùng kêu lên.

“Cái nào không làm được, chú dạy cho.” Chu Lẫm đẩy ra cửa phòng Phó Nam, muốn phụ đạo học sinh tiểu học năm nhất làm bài tập.

Ba phút sau, Chu Lẫm bị một phép trừ của học sinh tiểu học làm khó, anh biết nhưng lại không biết dạy thằng bé như thế nào.

“cô giáo Lâm liền biết cách dạy.” Phó Nam hoàn toàn không cảm thấy mình dốt, chỉ nhận định chú Chu dốt.

Chu Lẫm:…

“Chú Chu, cô Lâm đêm nay ở chỗ nào a, ngủ ngoài đường sao?” Phó Nam vẫn thực lo lắng cho cô giáo.

Chu Lẫm đột nhiên kỳ quái: “Chuyện của cô sao cháu biết được?”

Phó Nam liền đem sự tình giữa trưa cô Lâm cho nó xem thỏ xám nhỏ nói một lần.

Chu Lẫm nhíu mày, nghe qua là một cô giáo tốt.

“Cháu làm gì đấy?” Hoàn hồn liền phát hiện Phó Nam cầm di động của hắn ấn một dãy số, ấn đường Chu Lẫm nhảy dựng.

“Cháu hỏi một chút cô Lâm đêm nay ở lại chỗ nào.” Phó Nam vô cùng nghiêm túc nói. “Chú không cho thuê, cháu cùng cô Lâm cùng nhau ở.”

nói xong liền chạy sang một bên nghe điện thoại, một tiếng “cô Lâm” thật vang dội, cùng với Chu Lẫm nói chuyện thì hoàn toàn không giống nhau!

Chu Lẫm trợn mắt há mồm.

Lâm Nguyệt cũng bị chính học sinh của mình làm hồ đồ, cái gì mà kêu cô qua ở cùng nó?

“Xin chào, tôi là… chú của Phó Nam, xin hỏi cô đã tìm được phòng chưa?”

Chu Lẫm đúng lúc đoạt lấy di động trên tay Phó Nam, một bên tự giới thiệu, một bên dùng ánh mắt ý bảo Phó Nam ngậm miệng.

Giọng đàn ông trầm thấp thành thục không báo trước truyền tới, Lâm Nguyệt khiếp sợ quên đi đường, ngừng lại ở cửa tiểu khu xa lạ, ngừng một lát mới lúng túng nói: “Tôi đang đi xem… cái kia, lòng tốt của Phó Nam tôi xin nhận, vậy, anh có phòng, có thể cho tôi xem?”

Giọng nói phụ nữ mềm nhẹ, róc rách tựa như suối chảy, chỉ là nghe thanh âm, Chu Lẫm liền hiểu vì sao học sinh tiểu học thích cô.

Trầm mặc vài giây, Chu Lẫm nhìn mắt Phó Nam, nhận: “Tôi ở nơi này có phòng ngủ chính có thể cho thuê, nếu cô Lâm có hứng thú, buổi chiều ngày mai tan học qua xem.”

Tác giả có lời muốn nói: Nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng đào cái hố này, ngọt ngào, hi vọng mọi người thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play