Khi cả nhóm tới được
Bình Uyển bắc thôn thì bóng tối đã bao trùm khắp cả bầu trời, ánh đèn
vàng vọt lác đác xuất hiện trên mấy sườn núi kế tiếp nhau. Trong bóng
tối tịch mịch, thảng hoặc có giọng nữ cao vút lên mắng trẻ hay gọi
chồng, kèm theo tiếng kêu của gia súc nuôi trong nhà, khiến ngôi làng
vắng lặng thêm được mấy phần sinh động. Đi bộ đường núi suốt bốn giờ
liền, mò mẫm leo trèo, tất cả mọi người đều dính đầy cát bụi. Nghe Hữu
Đức nói đã đến nơi, ai nấy đều mừng rỡ, ngồi cả xuống một rìa ruộng nghỉ ngơi.
“Nơi chúng ta sẽ ở nằm phía bên kia sườn núi, không có
điện đâu, thế nên đứng đây không nhìn thấy”, Lê Hữu Đức giơ bó đuốc về
phía đối diện, nửa sườn núi quả nhiên chìm trong bóng tối mịt mù.
Ngô Thục Hoa rùng mình, nhìn về phía đó, chau mày lại: “Chúng ta sẽ ở cái chỗ kinh khủng đó à?”.
Câu nói đó lập tức gây ra xao động trong cả nhóm, không chỉ có mình Thục
Hoa mà mấy người đàn ông cũng bắt đầu to nhỏ kêu ca. Toàn những người
sống ở thành phố lớn dưới đồng bằng nên không thể nào tưởng tượng được
ra lại có một nơi nghèo xác xơ như Bình Uyển bắc thôn, không khỏi hối
hận vì quyết định bồng bột trước đó của mình. Ngay cả Lâm Hàn khi đó
cũng thấy những nổi bất an trỗi dậy trong lòng, nói cho cùng thì cô cũng đã biết gì nhiều về Lê Hữu Đức đâu, ngoài việc biết anh ta có nick Hoan Dạ trên trang Bóng ma Linh Dạ ra thì anh ta sống ở đâu, làm nghề gì cô
đều không biết. Dù rằng cũng đã xem chứng minh thư, nhưng tờ giấy đó giả hay thật thì ai khẳng định được đây. Hiện giờ đến một nơi núi non vắng
vẻ hoang sơ thế này, nhỡ ra có chuyện gì thì sao…
Nghĩ đến đó,
Lâm Hàn cũng bất giác rùng mình, đưa bó đuốc trong tay lên cao hơn, quay đầu sang nhìn Lê Hữu Đức khi đó đang đứng xoay nghiêng, nhìn mê mải về
sườn núi trước mặt, cứ như đó không phải là một sườn núi tối thui mà là
người tình lâu ngày anh ta không gặp vậy. Chắc là cảm nhận được cái nhìn của Lâm Hàn, Hữu Đức thu ánh mắt về, quay đầu sang nhìn cô, song vẻ
thiết tha trong mắt vẫn chưa tan biến hết. Ánh mắt đó quá là mê hoặc
lòng người, khiến không ai cưỡng lại nổi. Lâm Hàn bị cái nhìn đó làm cho hoảng hốt, muốn tránh đi nhưng lòng lại tham lam không nỡ dứt vẻ thiết
tha dịu dàng đó, cuối cùng cứ đứng ngẩn ra nhìn lại anh ta. Đến lúc Hữu
Đức lên tiếng, cô mới giật mình bừng tỉnh.
“Biết chỗ đó là gì
không?”, Lê Hữu Đức hỏi, tuy nhiên không có ý chờ Lâm Hàn trả lời mà lập tức nó tiếp luôn, “Đó là nhà bố nuôi tôi. Tôi là một đứa trẻ mồ côi,
gia đình tôi là gia đình suy nhất khác họ ở trong thôn này, thế nên sau
khi bố mẹ tôi qua đời, tôi chỉ còn có một mình lang thang đầu đường xó
chợ, đói thì đi đào trộm khoai, sắn của dân làng mang lên núi đốt lửa
nướng ăn. Người dân ở đây đều ghét tôi, chỉ có mình gia đình đó không
như vậy, sau này ông ấy đã đưa tôi về nhà nuôi. Thực ra nhà ông ấy cũng
chẳng sung túc gì, lại còn có hai đứa con một trai một gái nữa. Ông ấy
đối xử với tôi như con đẻ, còn cho tôi đi học. Sau này tôi tốt nghiệp
thì ông ấy qua đời, vợ ông ấy cũng qua đời, để lại ba đứa chúng tôi…”.
Ký ức đau buồn tắc nghẹn nơi cổ họng, Hữu Đức dùng lại, toàn thân chìm đắm trong một nỗi đau không thể gọi thành tên. Tất cả mọi người đều yên
lặng, cảm thấy hơi lành lạnh trong lòng. Không ai ngờ Bình Uyển bắc thôn lại là quê hương của Hữu Đức, càng không ai nghĩ anh ta lại có một ký
ức nặng nề như vậy. Ai nấy đều muốn nghe Hữu Đức kể tiếp, song cũng đều
biết chắc là đoạn sau của câu chuyện sẽ càng buồn thảm hơn.
Im
lặng một lúc lâu, tâm trạng của Hữu Đức dường như cũng đã bình tĩnh lại. Khi đó bó đuốc có trong tay mỗi người đều đã cháy hết, trong bóng tối
mịt mùng chỉ nghe thấy tiếng anh ta đều đều nói: “Tôi những tưởng ba
người chúng tôi sẽ sống hạnh phúc bên nhau…”. Vừa nghe thấy câu nói đó,
Lâm Hàn đã thấy lòng mình chấn động, đột nhiên hiểu được vì sao trong
mắt anh ta lại thấm đẫm nỗi buồn thương. Nó không đơn giản chỉ là nỗi
đau mất mát người thân, mà chắc chắn sau khi mất đi cha mẹ nuôi, anh ta
lại bị người trong thôn khinh bỉ.
Quả nhiên câu chuyện tiếp theo của Hữu Đức đã chứng thực suy đoán của Lâm Hàn. “Khi đó người trong
thôn đều nói nhà chúng tôi mang điềm xấu, chỉ có duy nhất một bà lão
chịu qua lại với mấy anh em, đương nhiên vì bà ấy cũng chỉ có một mình.
Hiện giờ bà ấy đang sống trong căn nhà của bố mẹ nuôi tôi, đã rất lâu
rồi tôi chưa về thăm bà. Giờ đây chỉ còn hai bà cháu chúng tôi với nhau, căn nhà càng hoang vắn hơn bao giờ hết”.
Lâm Hàn nghĩ bụng: Vừa
rồi chẳng phải là nó có ba anh em hay sao? Thêm một bà lão nữa thì phải
là bốn chứ, sao lại chỉ còn có hai người? Song đương nhiên là cô không
dám hỏi vặn vào lúc này, thường thì khi người ta đã cố ý giấu đi không
nói thì chắc đó phải là một chuyện đau buồn không thể nói ra.
Trong lòng mỗi người khi đó đều không thấy sợ hãi nữa mà chỉ còn lại sự nặng
nề. Giữa bóng tối đen ngòm, chỉ nghe thấy tiếng Hữu Đức cột lại đuốc của mọ người rồi đưa vào tay mấy đứa con gái: “Phải cần đến đuốc rồi. Mọi
người đi mau thô, tôi rất quen đường ở đây, cứ bám sát theo tôi không sợ lạc đâu”.
Cỏ khô cháy rất nhanh, lại thêm gió núi vù vù nên chưa tới nơi thì đuốc đã tắt. Đoạn đường tiếp theo Lê Hữu Đức đi đầu, tất cả những người còn lại xếp hàng một bám chặt lấy tay nhau đi theo sau, chỗ nào có rãnh nước, chỗ nào có gờ ruộng Hữu Đức đều cảnh báo trước nên
suốt dọc đường cũng không ai bị vấp váp gì.
Vừa vào đến sân nhà, Hữu Đức đã đi thẳng đến chân tường hết sức thành thạo rồi lấy ra một
cây đèn dầu. Đó là một cây đèn kiểu cũ, vẫn dùng thông phong bằng thủy
tinh, chiếc thông phong đã bị muội làm cho ám khói đen. Không biết vì
bấc hơi ngắn hay vì không đủ dầu nên chỉ phát ra thứ ánh sáng le lói, cố gắng lắm mới có thể nhìn thấy phía trước mắt chừng hai bước. Ngô Thục
Hoa đứng bên cạnh Lâm Hàn thì thầm: “Không ngờ là kiếp này em lại có thể nhìn thấy chiếc đèn dầu vốn chỉ xuất hiện trên tivi. Lâm Hàn, chị nhìn
bộ dạng của anh Hữu Đức xem, trông giống hệt con ma”.
Lâm Hàn
nghe thấy vậy sợ phát khiếp, thấp giọng mắng Thục Hoa: “Tắt lửa tối đèn
thế này em còn nói linh tinh cái gì nữa hả?”. Trách Ngô Thục Hoa như
vậy, nhưng cô không thể không nhìn về phía Hữu Đức – ánh đèn dù yếu ớt
song vẫn đủ để cô nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Da Hữu Đức vốn đã trắng
muốt, được ánh đèn mờ mờ chiếu vào trông lại càng trắng đến rợn ngườ.
Nhìn thoáng qua quả thực giống hệt một hồn ma.
“Kẹt…”, cả tốp
còn chưa đi đến nơi đã thấy cánh cửa mở ra, tiếp đó một cánh tay da nhăn nheo già cỗi thò ra, giơ cao một chiếc đèn dầu với ngọn lửa sáng hơn
chiếc đèn mà Hữu Đức cầm nhều. dღđ☆L☆qღđ Đó vẫn là cây đèn dầu có thông
phong thủy tinh kiểu cũ, song mới hơn so với chiếc đèn của Hữu Đức,
trông bóng vẫn còn sáng choang. “Khụ khụ…”, người cầm chiếc đèn ho hai
tiếng, sau đó mới lập cập đi ra – một bà cụ già tới mức không thể già
hơn, trên người mặc một chiếc áo dài vải xám, lưng còng gập, tay bám vào cảnh cửa từ từ ngẩng lên. Bà cụ rất gầy, vHữu Đức gầy nên trông càng
già hơn, gầy tới nỗi trông khuôn mặt chỉ như hộp sọ được bọc một tờ giấy bên ngoài, đôi mắt mờ đục lõm sâu vào trong tròng mắt. Bà cụ đưa bàn
tay không cầm đèn về phía Hữu Đức, đôi môi khô khốc liên tục mấp máy,
mãi lâu sau mới cất được thành lời: “Là Hữu Đức về đấy à?”.
“Vâng, bà ơi, cháu Hữu Đức đây, cháu về thăm bà đây. Bà đi chậm thôi”. Hữu Đức đưa chiếc đèn đang cầm cho Lâm Hàn rồi vội vàng đỡ lấy bà cụ, sau đó
quay sang nói với cả bọn: “Mọi người cũng vào cả đi”.
Bên trong
gian nhà dù tuềnh toàng nhưng được dọn dẹp sạch sẽ và ngăn nắp. Ở giữa
nhà có một chậu than, trên tấm ván gỗ đã xếp đầy khoai tây nướng, mùi
khoai thơm lựng lang tỏa trong không khí. Bà cụ chỉ nhìn Hữu Đức hệt như xung quanh không còn ai khác, nói đi nói lại: “Hữu Đức, cháu gầy đi
đấy. Ngọc Ngọc đâu rồi? Vì sao nó không về cùng cháu?”.
“Bà ơi,
cháu có gầy đâu, cháu vẫn ổn mà. Ngọc Ngọc bận lắm, cô ấy không có thời
gian để về, nhưng cô ấy bảo cháu mang quà về biếu bà đây”. Hoan Dạ nói
rồi lấy trong chiếc ba lô mang theo một gói đồ được bọc kín đưa cho bà
cụ, “Những thứ này đều do Ngọc Ngọc mua cả, bà mang cất đi”.
“Ầy”, bà cụ cầm lấy gói đồ, Hữu Đức bèn dìu bà đi vào phòng trong.
Đêm hôm đó, Hữu Đức dọn dẹp thêm bốn gian phòng liền kề, tụi đàn ông ở hai
gian, bọn con gái hai gian. Lâm Hàn ngủ cùng với Thục Hoa, Vũ Trúc cùng
phòng Vương Linh, đêm hôm đó không xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau ăn trưa xong, Hữu Đức đưa cả bọn đi dạo quanh thôn.
Tất cả người dân sống ở Bình Uyển bắc thôn đều mang họ Tống, về điểm này
thì hoàn toàn đúng như cô viết trong cuốn tiểu thuyết của mình, dù rằng
Lâm Hàn đương nhên không viết tên hai an hem Tống Tử Minh ra. Nhìn thấy
Hữu Đức, người lớn trong thôn chào hỏi nhạt nhẽo, nhìn là thấy ngay anh
ta không hề được họ đón chào. Trái lại mấy đứa trẻ con thì vì bỗng nhiên trông thấy nhiều người lạ như vậy nên bám theo sau cả một hàng dài, thì thà thHữu Đức thào bàn tán cái này cái nọ. Cả thôn chỉ có mỗi mình nhà
Hữu Đức là không có điện, anh ta nói vì mình đi vắng quanh năm, còn bà
thì lại không quen dùng điện nên mới không kéo dây về.
Ở giữa
thôn có một cái giếng ngước lộ thiên rất lớn, khi nghe Hữu Đức nói tất
cả mọi người trong thôn đều ăn uống bằng nước giếng này, bọn Vương Linh ồ à rồi nhất loạt chạy tới xem. Chỉ có mình Lâm Hàn không theo đến đó, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi Hữu Đức. Hữu Đức dường như cũng đoán ra
điều đó nên quay sang nhìn cô, sau đó hỏi: “Chắc chắn cô rất tò mò không hiểu Ngọc Ngọc là ai có phải không?”.
Thấy Lâm Hàn gật đầu, anh
ta nói tiếp: “Ngọc Ngọc là con gái bố mẹ nuôi tôi, đã chết cách đây một
năm rưỡi vì ung thư dạ dày. Trước đó lúc em trai cô ấy qua đời, bà biết
chuyện đã đau lòng rất lâu, lại còn ốm nặng một trận nữa, thế nên tôi
không muốn nói chuyện Ngọc Ngọc đã mất với bà. Bà đã già lắm rồi, giấu
được thì cứ giấu thôi”.
Lâm Hàn nghe thấy vậy mím môi im lặng hồi lâu, cũng không hiểu vì sao mà đột nhiên cô cảm thấy tim mnhHữu Đức
nghẹn lại đến mức phát sợ, bèn buột miệng hỏi: “Vậy anh có biết vì sao
tôi lại viết cuốn truyện đó không? Địa danh này liệu có phải do tôi vô
tình đặt ra không?”.
“Tôi tin là không phải, cô đã viết ra thì
chắc chắn phải có liên quan gì đó với nơi này, có liên quan gì đó tới
nhà họ Tống, cụ thể là liên quan tới nhà nào thì tôi không biết, nhưng
tôi biết chắc chắn chính là thôn này. Tuy nhiên tôi phải cảnh báo cô
đừng tưởng là có thể khai thác được điều gì ở đây, đừng có đi gây chuyện với bọn họ, đây đều là những người dân hoang dã không văn minh một chút nào đâu. Trong nhận thức của bọn họ, lời nói của tộc trưởng chính là
pháp luật. Có rất nhiều chuyện chúng ta không nên xen vào, cũng không
thể nào kiểm soát được”, Hữu Đức nói xong liền đi về phía bọn Vương
Linh.
“Tôi không tin”. Lâm Hàn hét với theo sau Hữu Đức.
“Vậy thì cô có thể thử xem”. Hữu Đức dừng chân, song vẫn không quay đầu lại.
Thực ra Lâm Hàn cũng không có ý định đi tìm hiểu một bí mật nào đó ở đây, lẽ nào lại đi điều tra nhân thân của hai an hem họ Tống kia à? Bọn họ chết đã lâu như vậy rồi, nếu như kết quả điều tra ra khác với những gì mà
lão phu nhân đã kể thì đã làm sao? Cô muốn đến đây chẳng qua là vì muốn
xem qua nơi này, chỉ vậy thô. Chỉ có điều những lời nói của Hữu Đức đã
vô cùng kích động cô, anh ta dựa vào cái gì mà ngờ vực cô vô căn cứ như
vậy? Lâm Hàn mỗi lúc một tức hơn, mấy ngày sau đó cô cũng không buồn để ý đến Hữu Đức nữa.
Hữu Đức thì vẫn làm ra vẻ như không có bất cứ
chuyện gì, ban ngày đều dẫn bọn họ đi lên núi lấy trứng chim, xuống sông bắt cá, có hôm buổi tối còn mượn một khẩu súng săn kiểu cũ, đi bắn thỏ
rừng đến muộn mới về. Đó đều là những việc mà tụi thanh niên sống ở
thành phố chưa từng được trải nghiệm, thế nên ai nấy đều vô cùng phấn
khích. Ngay cả Vương Linh nhát gan cũng thôi không đòi về nhà nữa.
Ngôi nhà của Hữu Đức rất rộng, ngoài phòng lớn ở chính giữa thì hai bên có
hai căn nhà năm gian, một bên gạch cũ một bên gạch mới, hai bên đầu hồi
đều có chuồng lợn và nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh ở đây rất giản đơn, chỉ
dùng mấy tấm gỗ cũ quây lại, sau đó lấy nửa miếng bao tải cũ màu nẩu xỉn làm cửa. Hữu Đức nói ngôi nhà này trước đây chỉ có phần bên gạch cũ,
đến khi nhận anh ta về nuôi, bố mẹ nuôi đã xây thêm căn nhà gạch năm
gian mới. Xem ra người nhà này thực sự coi Hữu Đức là con trai của họ.
Đối với đám con gái mà nói thì bất tiện nhất là chuyện tắm rửa, hàng ngày
mỗi khi trời vừa tối là cả bọn lập tức phải dùng chiếc nồi sắt lớn trong bếp đun nước nóng, sau đó thay phiên nhau tắm. Riêng bọn đàn ông thì cứ mặc mỗi một chiếc quần đùi rồi ra bờ giếng múc nước dội ầm ầm là xong.
Hôm đó khi mặt trời sắp khuất sau lưng núi, Lâm Hàn nằm trên chiếc ghế bập
bênh trong sân nhìn những tia nắng cuối ngày qua kẽ ngón tay thì Hữu Đức cầm một cuốn sách từ trong nhà đi ra. Lâm Hàn quay đầu sang nhìn một
cái, song không để ý tới anh ta.
“Cô đã từng thấy dơi chưa?”.
Câu hỏi của Hữu Đức khiến Lâm Hàn phải buông tay xuống, khi quay đầu sang
nhìn lần nữa thì thấy cuốn sách anh ta đang cầm trong tay chính là quyển “Thư tuyệt mệnh” mà mình đã tặng, chợt nhớ ra tình tiết trong đó, bèn
gật đầu.
“Vậy có muốn đi xem dơi ở Bình Uyển bắc thôn không?”
Lời nói của Hữu Đức đầu sự mê hoặc khiến Lâm Hàn còn chưa kịp nghĩ ngợi
gì đã gật đầu.
Đương nhiên là những người đi không chỉ có Lâm
Hàn và Hữu Đức, tất cả không thiếu một ai đều nhất loạt đi theo Hữu Đức
đến hang dơi sau núi.
Hang dơi là một hang đá nằm khuất dưới
rừng thông, chỉ cao chừng một đầu người, cửa hang được bao phủ bởi một
lớp rêu xanh rì. dღđ。l。qღđ Vừa bước đến gần cửa hang, một mùi tanh nồng
nặc đã ập vào mũi. Hữu Đức nhặt một cành thông ở cửa hang làm thành cây
đuốc, anh ta đi đầu, vừa đi vừa giải thích với cả bọn: “Theo tôi nhớ thì cái hang này đã có từ rất lâu rồi, khi tôi còn nhỏ xíu. Hồi tôi còn
sống lang bạt, có lần mưa to không biết trốn vào đâu, đã chu vào đây,
vừa ngồ xuống thì thấy dưới mông có thứ gì đó mềm mềm, lại còn kêu lên
rin rít, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị nó cắn vào mông, tiếp đó là
cả một đàn dơi nhiều kinh khủng rào rào lao xuống từ trần hang. Tôi sợ
đến mức không còn nghĩ đến mưa gió, lao vội ra ngoài…”
“Á”, Vương Linh chợt kêu ré lên, mọi ngườ còn đang tưởng cô ấy bị làm sao, song
Vương Linh nhăn nhó mặt mày cầu khẩn: “Vậy thì chúng ta đừng vào trong
đó có được không, nếu không thì sợ lắm. Chúng ta đến đây chơi, biết rằng có một địa danh như vậy là được rồi, lẽ nào còn phải trải nghiệm thực
sự cái này cái kia nữa? Mấy anh chị không cảm thấy đáng sợ à? Chúng ta
đã tìm thấy ngôi làng trong tiểu thuyết của Lâm Hàn, cũng đã tìm được
những con dơi mà chị ấy viết, nếu như cứ tiếp tục lẽ nào định diễn lại
một lượt tất cả những tình tiết có trong truyện đó?”.
“Chỉ là xem hang dơi thôi mà, chúng ta có mười người lẽ nào lại sợ mấy con dơi bé
xíu?” Tiêu Khâm liếc nhìn Vương Linh một cái. Con người anh ta vốn trầm
lặng, trên suốt dọc đường gần như không thấy nói chuyện bao giờ, song
hình như anh ta rất không thích Vương Linh nên khoái việc đấu khẩu với
cô ấy, đặc biệt là khi thấy Vương Linh tỏ ra sợ sệt một thứ gì. Tiêu
Khâm nhặt một cành thông, vặt bỏ hết lá và cành nhỏ, sau đó dùng cành
cây trơ trụi gõ lên lớp rêu xanh ở cửa hang: “Tôi sẽ bắt hai con đem về
làm tiêu bản. Nếu đã sợ thì ngay từ hồi đầu đừng có đi, sợ tới mức gần
như tè ra quần như vậy, không hiểu khi trước ai đã lên Bóng ma Linh Dạ
huênh hoang rằng mình rất bạo gan, lá gan bằng cái móng tay mà cũng gọi
là to hả? Đúng là thấy người ta nói hay cũng vỗ đùi khen phải”.
Vương Linh bị Tiêu Khâm mỉa mai trước mặt người khác, giận tới mức run bắn
lên, nghiến chặt răng rồi nhìn anh ta như muốn ăn tươi: “Ai nói là tôi
sợ? Để đó tôi sẽ vào cho anh xem. Khúc gỗ mà hôm nay cũng lên tiếng nói
nhiều như vậy, hóa ra là một dạng người mập mờ khó hiểu, muốn trở nên
nổi bật chắc? Không có…” Vừa nói, Vương Linh vừa giành lấy cây đuốc
trong tay Hữu Đức rồi cúi xuống chui thẳng vào trong.
“Vương Linh, hãy lui ra đã!” Hữu Đức giật lấy cành cây trong tay Tiêu Khâm rồi vội vàng khom lưng chui vào.
Những người còn lại đều ngẩn cả ra, ngấm ngầm cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ,
dường như có điều gì đó sắp sửa xảy ra, nhất là Tiêu Khâm, anh ta cảm
thấy vô cùng hối hận, nhất là không nên nói như vậy với Vương Linh, suy
cho cùng thì cô ấy cũng vẫn chỉ là một cô gái còn ít tuổi. Anh ta cũng
vội vàng cúi xuống định chui vào trong hang, nhưng bị Lâm Hàn ngăn lại:
“Anh gây ra chuyện như vậy còn chưa đủ hay sao?” Tiêu Khâm nghe Lâm Hàn
nói, bèn hậm hực quay ra.
Gần như ngay sau đó trong hang vang
lên tiếng kêu thét của Vương Linh, tám người vội vàng nhào tới sát cửa
hang, gọi tên Vương Linh và Hữu Đức. Tiếng kêu ngừng lại, sau đó là
những tiếng vù vù vỗ cánh của loài động vật. Âm thanh này vô cùng quen
thuộc với Lâm Hàn vì cô đã từng nghe thấy trong gian phòng gác mái ở nhà họ Hà. Cô vội vàng gạt Tiêu Vũ Trúc và Thục Hoa đang đứng trước cửa
hang ra: “Mau tránh ra đi, dơi đấy!”
Cả bọn lùi lại đằng sau mấy
bước, lập tức trông thấy Hữu Đức ôm Vương Linh lao ra. Hai người đó bị
bọn dơi bám dày đặc xung quanh. Lâm Hàn nhanh chóng bẻ một cành thông
rồi lao đến chỗ Hữu Đức, ra sức đánh đuổi bọn dơi bám trên người anh ta. Mấy người còn lại thấy vậy cũng xông lên giúp đỡ… Phải khó khăn lắm mới xua hết được bọn dơi đi, nhìn ra thấy trên mặt Hữu Đức có mấy vết
thương nhỏ đang rỉ máu tươi, còn bàn tay thì không biết bị thứ gì đó xé
rách, cả lòng bàn tay lẫn mu tay đều đang rịn máu. Trái lại Vương Linh
được anh ta ôm trong lòng thì không bị một vết thương nào, chắc là vì sợ quá nên ngất đi thôi.
Tất cả vội vàng chăm sóc cho hai người
đó, đột nhiên nghe thấy Tiêu Khâm nói: “Mẹ kiếp, tao cho mày bay”. Liền
ngay sau đó là tiếng “kít”, tất cả quay đầu lại chỉ thấy dưới chân Tiêu
Khâm là một con dơi đã bị anh ta dẫm bẹp dí, hai cái cánh vẫn cố sức
duỗi ra, khẽ run lên trong gió. Con dơi cuối cùng chịu chết cứng, hai
cánh vẫn nguyên trong tư thế duỗi dài. Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy đôi
cánh gấp khúc đang duỗi ra đó khi hợp lại với cái đầu bị dẫm bụp trông
giống hệt một chữa cái – W.
“Đồ ngu”, Tiêu Khâm nhấc chân lên,
đá văng cái xác con dơi ra xa. Vũ Trúc lườm anh ta một cái, hoàn toàn
không khách sáo: “Anh thật đáng ghê tởm!”
Khi đó Vương Linh đang chết ngất dần dần tỉnh lại, vừa nhìn thấy Lâm Hàn đã òa một tiếng rồi bật lên khóc.
Tối hôm đó, Hữu Đức tránh mặt mọi người, kể riêng cho Lâm Hàn nghe chuyện gì đã xảy ra trong hang khi ấy.
Lúc Hữu Đức đuổi theo định kéo Vương Linh ra ngoài, đột nhiên bị cô ấy đẩy
ra, tay đập mạnh vào vách hang nên mới bị toạt ra như vậy. Âm thanh đánh thức bọn dơi trong hang, chúng bèn nhằm vào hai người lao xuống. Vương
Linh chưa bao giờ thấy cảnh tượng kinh hoàng đó nên sợ quá ngất đi luôn.
Sự việc ở hang dơi khiến cho mấy ngày êm ả bị khuấy động đôi
chút, còn tâm trạng của Tiêu Khâm thì hết sức khác thường, trên đường về anh ta chỉ nói đến các phương án làm thế nào tiêu diệt hết đàn dơi.
Ngoài Hữu Đức ra, thì mấy người con trai còn lại bị Tiêu Khâm xúi giục
nên đều muốn thử. Còn chưa kịp hành động gì thì đêm hôm đó đã xảy ra sự
cố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT