Chiếc đồng hồ trong phòng vang lên ba tiếng, đêm đã khuya lắm rồi.
Dẫu vậy, người thanh niên gầy gò ngồi trước màn hình máy tính lại không hề
cảm thấy buồn ngủ một chút nào, dáng vẻ hào hứng vẫn y nguyên như lúc
trước.
Anh ta không bật đèn tường, chỉ có ánh sáng hữu hạn của
chiếc đèn bàn, nên cả gian phòng mờ mờ ảo ảo, bốn chiếc giường tầng
khung sắt đột nhiên như dựng ngược lên trong bóng tối. Tính cả tầng
trên, tầng dưới thành tám chiếc giường, chiếc nào cũng có một đống chăn
lộn xộn, trông giống hệt như có người đang nằm ở bên trong.
Đó
là một gian phòng trong ký túc xá, nhìn vào mức độ lộn xộng của nó cũng
có thể suy đoán nga ra là phòng ở của nam sinh. Hôm nay là thứ bảy, nên
trong phòng chỉ còn lại duy nhất một mình anh ta.
Chiếc vòi nước bên trong toilet bị hỏng nên không thể nào vặn lại cho chặt được, tiếng nước rơi xuống tí tách, giống một bệnh nhân mắc chứng đái rắt vậy.
Trong đêm khuya thanh vắng, âm thành đó nghe rõ lạ thường. Khu ký túc xá này là khu nhà có tuổi đời lâu nhất và cũng cũ nát nhất của trường.
“Soạt!”, Một bóng đen nhỏ bé lao vụt qua phía sau lưng người thanh niên đang
ngồi cắm cúi, gây nên một tiếng động nhẹ, rồi biến mất trong bóng tối
sau cánh cửa. Chuột. Đó là tác hại khi sống ở ngay tầng một.
Đôi tay vẫn không ngừng lướt trên bàn phím của người thanh niên bỗng dừng
lại, tay trái vội vàng ôm lấy ngực. Dù biết đó chỉ là con chuột, nhưng
anh ta vẫn sợ chết đi được. Anh đưa tay phải mở ngăn kéo bên dưới bàn
máy tính, lấy từ bên trong ra một lọ thuốc màu trắng.
Dưới ánh
đèn vàng, khuôn mặt vốn đã trắng của anh càng trắng tới mức rợn người,
dường như hòa vào làm một với chiếc áo sơ mi trắng bằng vải lanh anh ta
đang mặc. Trong đôi mắt sáng rực chứa đầy nỗi thấp thỏm bất an.
Tuy nhiên người thanh niên cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, buông bàn tay
đặt trên ngực xuống. Anh bỏ lọ thuốc vào trong ngăn kéo rồi dùng tay đẩy mạnh, “Tách” một tiếng, khóe ngăn kéo đã bập vào. Chùm chìa khóa lắc
mạnh theo quán tính, khiến cho chiếc chìa bé xíu nằm trong ổ khóa ngăn
kéo nhích dần ra.
Cuối cùng, xoạch một tiếng, cả chùm chìa khóa rơi xuống đất.
Người thanh niên không chú ý đến, vẫn tiếp tục chat với bạn trên cửa sở QQ và BBS.
Mười ngón tay như lướt đi trên bàn phím, những tiếng lách tách tràn ngập cả gian phòng.
Trang web đang được mở ra có hai màu đen trắng, con chuột dùng biểu tượng
hình sọ người, mỗi lần nhấp chuột, chiếc sọ người đó lại xuất hiện những biểu cảm hung dữ khác nhau.
Sương đêm mỗi lúc một dày hơn, song người thanh niên vẫn không hề có ý định dừng lại, trong QQ cũng vẫn vô
cùng sôi động. Các thành viên của nhóm chat có tên “Nhóm hoạt hình kinh
dị chim chín đầu” không đông lắm, cộng cả thanh niên đó mới có chín
người.
Lúc đó không biết là ai trong nhóm gửi đến một tập tin,
người thanh niên nhấp chuột mở ra xem, lập tức xuất hiện hình ảnh mộtđôi mắt ma nữ đầy máu đỏ lòm nhìn chằm chặp vào anh. Ma nữ từ từ lột bỏ da
thịt trên người mình, kèm theo đó là những tiếng rú nghe thê thảm. Tiếng kêu đó vang lên trong đêm nghe sắc nhọn như chọc thẳng vào tai, khiến
tim anh đập thình thịch.
Người thanh niên chau mày, lập tức
chỉnh âm lượng về không. Dường như anh cũng đã nhận ra tim mình bắt đầu
đập không theo quy luật, nó nện thình thịch như muốn phá toang lồng ngực mà vọt ra ngoài, hòa cùng với tiếng nước tí tách chảy trong nhà vệ
sinh.
Một dòng chữ nhảy vụt ra trên màn hình. Cậu quay đầu lại nhìn xem, quay đầu lại nhìn phía sau lưng mình xem có thứ gì…
Anh mỉm cười, còn chưa có phản ứng gì thì một dòng tin khác đã bật ra trên
cửa sổ QQ, tám người cùng gửi tin đi một lúc, đều là dòng chữ giống hệt
bên trên.
Tập tin mới vẫn chưa đóng lại, một giọt máu chảy từ từ trên màn hình, dần dần trở nên đậm đặc hơn, lan rộng mãi ra, cuối cùng
gần như phủ kín màn hình.
Người thanh niên không kìm được, quay
đầu lại. Phía sau chỉ có một khoảng trống lờ mờ, không có bất cứ thứ gì. Khi anh chuẩn bị quay đầu lại thì “soạt” một tiếng, một bóng đen nhỏ bé lao vụt ra khỏi bóng đêm.
“Vù!”, cơn gió bên ngoài cửa sổ hất tung góc rèm lên, một bóng người mờ mờ đứng ngay trong khoảng tối ở góc giường bên trái.
Rõ ràng chỉ có mình anh ở đây kia mà, sao lại có thêm một người nữa từ khi nào vậy? Người thanh niên sợ tới mức gần như muốn đứng bật dậy, song
chưa kịp đứng thẳng thì ngực đã như bị vò xoắn lại, khí quản đột nhiên
tắc nghẽn không sao thở nổi. Anh hoảng hốt đưa tay lên định nới bớt cổ
áo ra, nhưng càng nới thì cổ áo càng như thít chặt lại.
Người
thanh niên vội vàng ngồi xuống, đưa tay mở ngăn kéo theo thói quen, cơn
tức ngực mỗi lúc một khó chịu hơn, song ngăn kéo đã khóa chặt không sao
mở nổi. Khuôn mặt anh dần chuyển từ trắng nhợt sang tái xanh, từ xanh
chuyển sang tím, sau đó từ tím lại chuyển thành xám ngoét. Cuối cùng anh cũng tìm được chùm chìa khóa, khó khăn lắm mới mở được ngăn kéo ra. Lọ
thuốc màu trắng vẫn nằm im trong đó, nắp được vặn chặt cứng.
Những ngón tay thon gầy của người thanh niên dường như mềm nhũn không còn
chút sức lực nào, phải cố gắng một lúc lâu mới mở được nắp lọ ra.
Tim đột nhiên đau nhói giống hệt như bị người ta giật phăng đi vậy. Đau tới nỗi anh không cầm nổi lọ thuốc nữa.
“Tách tách tách tách!...”, những viên thuốc màu trắng theo nhau rơi xuống sàn nhà, bật tung lên như những đứa trẻ nghịch ngợm đang nhảy nhót. Người
thanh niên không còn hơi sức đâu để quan tâm đến chuyện đó nữa, anh ngã
từ trên ghế xuống sàn, bàn tay đặt lên trên những viên thuốc. Những viên thuốc không nảy lên nữa, còn người thanh niên cũng không động đậy.
Màu máu đỏ tươi đã hoàn toàn phủ kín trên màn hình máy tính, ánh hồng theo
luồng sáng của chiếc đèn bàn phủ cả lên chiếc áo trắng trên người nam
sinh, khiến cơ thể anh không còn nhợt nhạt như lúc trước mà mang một sức sống lặng lẽ, tĩnh mịch tới mức ngay cả con chuột vẫn chạy ra chạy vào
phòng cũng phải dừng chân lại.
Dòng điện chạy rì rì khe khẽ,
dường như rất cẩn trọng để không làm người thanh niên đang chìm trong
giấc ngủ dưới đất giật mình tỉnh dậy.
Chỉ một lát sau, màn hình máy tính cuối cùng cũng đen ngòm.
Chỉ còn chiếc đèn bàn vẫn sáng, từ xa nhìn lại trông nhỏ xíu như hạt đậu.
Đêm lặng yên đến vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT