Lời kể của lão phu nhân rất tường tận và cũng rất nhanh.
Lịch sử của nhà họ Hà nếu tính ra thì phải bắt đầu từ thời Dân quốc. Khi đó
nhà họ Hà là một danh gia vọng tộc ở đất Thượng Hải. Phạm vi kinh doanh
rất rộng, từ thuyền bè, ngân hàng, đến khách sạn… gần như ngành nghề nào cũng có người của nhà họ Hà tham gia, mà ngành nghề nào cũng đều làm ăn phát đạt. Gọi là nhà cao cửa rộng tiền lắm bạc nhiều, nhưng con người
thì cũng có đủ kiểu khác nhau. Vào đúng thời điểm nhà họ Hà hưng thịnh
nhất, thì giữa anh em huynh đệ nảy sinh tranh chấp, nghi ngờ lẫn nhau,
cuối cùng vì không thể hóa giải được mà đành chia tách.
Khi đó
nhà họ Hà có bốn anh chị em, người chị lớn vì không muốn bị cuốn vào
cuộc tranh chấp ngấm ngầm giữa ba người em trai nên nhân khi cha mẹ còn
khỏe đã theo chồng chuyển ra ngoài sống. Phu thê hai người bọn họ đều
rất thông minh, dùng khoản tiền được cha mẹ chia cho để gây dựng sự
nghiệp riêng, tuy không lớn nhưng làm ăn hết sức suôn sẻ. Sau khi cha mẹ họ qua đời, ba anh em trai dù đã được phân chia tài sản nhưng cuộc
chiến gữa bọn họ còn trở nên gay gắt hơn, để cạnh tranh với nhau thì
không từ một thủ đoạn nào, cạn tàu ráo máng, hoàn toàn không còn một
chút tình nghĩa an hem.
Long hổ đánh nhau, cả hai cùng thiệt. Vì cuộc chiến đó mà việc làm ăn của cả ba gia đình dần dần sa sút, còn tên tuổi nhà họ Hà cũng vì thế mà bị ảnh hưởng ít nhiều. Các đối thủ cạnh
tranh nhân cơ hội đó trỗi dậy, dần dần khiến cả ba anh em cùng phá sản.
Vì không chấp nhận nổi kết cục đó, cả ba an hem cùng tự sát trong một
đêm. Cô nhi quả phụ của họ bơ vơ không nơi nương tựa, người chị lớn thấy tình cảnh đó không nhẫn tâm bèn đón vợ con của ba đứa em mình về nuôi.
Mấy năm trôi qua, việc làm ăn cuản gười chị cả không ngừng lớn mạnh,
người ăn kẻ ở trong nhà cũng dần đông đúc lên. Họ bèn mua mảnh đất hiện
giờ nhà họ Hà đang sống, xây dựng tòa nhà này, song khi đó vẫn chưa gọi
là biệt thự nhà họ Hà.
Trong ngày lễ khánh thành nhà mới đông
vui náo nhiệt, chỉ có duy nhất một người âu sầu buồn bã, đó là vợ góa
của người em út. Người này vì mắt chứng vô sinh nên không có con cái,
chứng kiến người chị cả có được sản nghiệp thịnh vượng như vậy, lại nghĩ đến chồng mình chết thảm, nên trong lòng đau khổ vô cùng. Cô ta không
nghĩ đến những sai trái của chồng mình mà chỉ biết đổ lỗi cho người
khác. Ban đầu thì chỉ căm ghét hai người chị dâu và lũ cháu, dần dần còn chuyển sang thù hận cả người chị chồng đã giúp đỡ mình lúc khốn cùng.
Thấy người chị chồng coi trọng hai đứa cháu, lại nghĩ đến phậm mình
không có con để cậy nhờ, từ trầm uất thành ra đố kỵ, đúng hôm chuyển
sang nhà mới, cô ta nhảy từ tầng ba xuống đất tự tử, trong tay còn cầm
chặt một lá bùa, trên viết những lời nguyền độc địa. Nam nhân chết yểu,
nữ nhân cô quả.
Khi ấy người chị cả có hai trai một gái, đứa con trai lớn đã thành gia thất, sinh được một con trai, chính bởi vậy nên
bà cũng không quan tâm lắm đến lời nguyền rủa độc ác của em dâu, thậm
chí còn niệm tình em trai mình mà lo chôn cất ma chay tử tế. Ai ngờ nửa
năm sau, người con trai lớn cùng cháu đích tôn bị bệnh đột tử trong một
chuyến đi xa. Còn chưa kịp lo hậu sự, thì người con trai thứ cũng gặp
tai nạn chết.
Những cái chết bất thường xảy ra liên tiếp khiến
cho Hà phu nhân bắt đầu thấy lo sợ, bèn mời một đạo sỹ đến làm phép.
Cùng thời điểm đó, người con gái út cũng mắc một căn bệnh kỳ lạ, chạy
chữa cả đông tây y mà cũng không thuyên giảm, vị đạo sỹ nói tà khí quá
lớn, không còn áp chế nổi. Hai vợ chồng khi đó tuổi cũng đã cao, sợ rồi
con gái út của mình cũng sẽ không thoát nổi số mệnh đó, nên tính chuyện
cho con gái đổi sang họ Hà, hy vọng người em dâu vì niệm tình họ hàng
nhà chồng mình thì sẽ bỏ qua cho cháu gái. Nói ra thì cũng thật lạ lùng, sau khi đổi họ bệnh tình của cô con gái tự nhiên khỏi.
Sau khi
vợ chồng người chị cả qua đời, toàn bộ gia sản được truyền lại cho cô
con gái. Trước khi chết, người chị cả cũng dặn con phải cho con cháu đời đời mang họ mẹ. Vài năm đầu thì mọi chuyện diễn ra êm đẹp, chỉ có điều
người con gái này góa chồng từ khi còn khá trẻ, đến tuổi trung niên thì
mất con trai, chỉ còn lại một người con gái. Mọi chuyện xảy ra ứng với
lời nguyền, và lời đồn đại nhà họ Hà đời đời không có đàn ông cũng bắt
đầu lan truyền từ đó. Hai đời nối tiếp sau cũng vậy, không thoát nổi.
“Bà ơi, chuyện đó liên quan tới lời đồn phụ nữ nhà họ Hà có số sát chồng
đúng không? Vậy vì sao mà nhà chúng ta không chuyển đi chỗ khác?”.
Lão phu nhân đưa mắt nhìn Lâm Hàn, sau đó nhìn ra bầu trời u ám bên ngoài
cửa sổ, thở dài một tiếng: “Làm gì có chuyện nhà họ Hà khi đó không nghĩ tới việc chuyển đi, chỉ có điều vị đạo sỹ kia từng nói, lời nguyền của
cô em dâu kia nhằm vào gia đình người chị cả chứ không phải là mảnh đất
này, chuyển được nhà chứ có thể chuyển được huyết mạch hay sao?”.
Thực ra Lâm Hàn không tin một chút nào về lời đồn đó, cô vốn luôn nghĩ rằng
đó chẳng qua chỉ là trò mê tín trong xã hội phong kiến cũ mà thôi, đề
tài này xưa nay vốn không hề hiếm. Cô đột nhiên thấy hối hận vì hôm đó
đã chấp nhận yêu cầu của lão phu nhân một cách dễ dàng, trong lòng thấp
thỏm. Không biết bà sẽ đưa ra yêu cầu gì cho mình. Chuyện này chắc là lỗ to rồi.
Lão phu nhân thấy Lâm Hàn không nói không rằng, cũng đã đoán ra được cô đang nghĩ gì trong bụng, bèn cười khe khẽ: “Lâm Hàn,
cháu sẽ không nuốt lời đấy chứ?”.
“Sao thế được ạ, cháu đã nhận
lời với bà rồi mà”, Lâm Hàn bĩu bĩu môi, bên ngoài thì làm ra vẻ không
coi chuyện đó là gì, song trong bụng thực chất đang xem làm thế nào để
thoát thân.
“Bà đã chấp nhận sẽ kể cho cháu toàn bộ câu chuyện,
vậy thì cũng nên kể tiếp cho cháu nghe vì sao trên căn phòng gác mái đó
lại có dơi nhỉ”. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão phu nhân, Lâm Hàn đột
nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện không hề đơn giản như mình nghĩ, mọi bí mật nằm ở cả đoạn sau này, thế nên trong lòng chợt có một dự cảm không
lành, một nỗi sợ hãi không gọi được thành tên xuất hiện. Đúng lúc ấy gió thổi tấm rèm bay tung lên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên ở phía sau: Như hình với bóng. Giọng nói dù nhẹ và nông, nhưng lại rõ nét như nói
sát bên tai, Lâm Hàn chỉ cảm thấy một hơi lạnh chạy dọc sau gáy, hoảng
hốt nhìn khắp chung quanh, sợ hãi hỏi: “Cái gì mà như hình với bóng?”.
“Tiểu Hàn, cháu làm sao thế?” Lão phu nhân giật thót người vì bộ dạng hoảng
hốt của Lâm Hàn, vội vàng vỗ vỗ vào vai cô hỏi: “Làm sao vậy?”.
Lâm Hàn đứng dậy đi quanh ghế salon một vòng, ngoài tấm rèm cửa đang khẽ
bay lên thì hoàn toàn không có gì khác thường, thầm nghĩ chắc là mình đã nghe nhầm. cô sợ bộ dạng hồn xiêu phách lạc của mình sẽ làm cho lão phu nhân sợ, nên vội vàng xua xua tay rồi nói lấp liếm đi. “Tiết trời đầu
xuân ngồi lâu vẫn thấy lạnh lạnh, bà có thấy lạnh không?”.
“Vậy
cháu ra đóng cửa sổ vào, hôm nay trời âm u vậy, chắc là cũng sắp mưa
rồi, bảo Tiểu Địch mang cho mẹ cháu cái ô”. Nói xong bà bưng ly trà lên
khẽ nhấp một ngụm cho nhuận giọng: “Chúng ta nói chuyện tiếp nào!”.
Thời gian cứ vậy trôi đi đã đến đời thứ ba – cũng chính là thế hệ của lão
phu nhân. Hai đời trước hễ sinh được đứa con trai nào đều chết trước hai mươi tuổi, còn con gái thì chưa đến ba mươi đã trở thành quả phụ.
die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Bố của lão phu nhân lại khác, qua bốn mươi tuổi mà vẫn còn khỏe mạnh, còn một người anh trai của lão phu nhân cũng sống bình yên. Khi lão phu nhân ra đời, thầy bói gieo quỷ nói rằng mệnh của
bà không thể có anh chị em, nên bố mẹ bèn gửi bà ra nước ngoài sống. Đi
một chặp mười mấy năm, cho đến khi anh trai qua đời. Anh trai bà để lại
một người vợ đang mang thai, sinh con được mấy ngày thì cũng chết. Bố
của lão phu nhân khi đó được xem là người đàn ông sống lâu nhất của nhà
họ Hà kể từ sau khi có lời nguyền. Sau khi anh trai chết, gánh nặng thừa kế sản nghiệp đương nhiên được đặt lên vai bà.
Sau này, người
cha tính đến chuyện gả chồng cho con gái. Thời điểm đó câu chuyện của
nhà họ Hà đã được lan truyền khắp giới thương gia, làm gì có con cái nhà giàu có nào dám lấy con gái nhà họ Hà kia chứ? Bố bà đồng thời cũng
nghĩ con trai những nhà như vậy cũng không thể nào gánh vác nổi sản
nghiệp lớn của nhà họ Hà, thế nên đã tìm được cho bà người con trai của
một gia đình nghèo túng ở nông thôn nhưng thông minh hiếu học, nhân cách tốt, tên là Tống Tử Minh. Việc này được mọi người trong nhà đều đồng ý.
Sau đám cưới, người bố giao lại vị trí chủ tịch hội đồng quản
trị cho bà. Tống Tử Minh dù là tổng giám đốc trên danh nghĩa, nhưng
quyền quyết định tất cả mọi việc đều nằm trong tay vợ. Cuộc sống gia
đình trôi đi khá là hòa thuận, song từ sau khi em trai của Tống Tử Minh
là Tống Tử Kiệt đến sống cùng thì bắt đầu có sự đổi thay. Tống Tử Kiệt
từ quê ra nương nhờ anh trai, thời gian đầu thì thành thực, biết thân
biết phận, nhưng sau một thời gian bắt đầu nảy sinh thói tham lam, ngấm
ngầm bày mưu tính kế, lôi kéo anh trai mình cùng tìm cách thôn tính sản
nghiệp của nhà họ Hà. Khi đó người cha đang nằm trên giường bệnh, mọi
việc đều dồn hết vào tay bà, làm sao có thể nhận ra sự thay đổi của
chồng và em chồng nữa? Cũng may là đến cuối cùng, Tống Tử Minh vẫn còn
chút lương tâm, cảm thấy có lỗi với vợ mình nên viết lại một bức thư rồi định bỏ đi. Không ngờ khi còn chưa đi được thì Tống Tử Kiệt phát hiện
ra, hai anh em cãi nhau rồi chuyển thành đánh lộn, cả hai cùng trượt
chân ngã từ tầng ba xuống, chết ngay tại chỗ. Năm đó lão phu nhân mới
hai mươi lăm tuổi, có duy nhất một cô con gái là Hà Tố Lan.
Hồi
đầu gian phòng gác mái đó vẫn chưa bị đóng kín lại, một đêm dơi ở đâu
bay về đậu kín trên trần nhà. Lão phu nhân sai mấy gia nhân lên đuổi, ba người đàn ông lực lưỡng cũng bị dơi cắn tơi bời, khắp người chi chit
những vết thương bé xíu. Người nhà đi mua thuốc ngừa viêm về bôi, vết
thương không những không lành lại mà dần dần còn loét ra, đưa đến bệnh
viện chữa cả tháng trời cũng không thấy đỡ. Khi mọi người bắt đầu tuyệt
vọng, chợt có người nhớ ra là khi trước có nghe Tống Tử Minh nói là ở
quê ông dơi nhiều, còn nhà họ Tống thì có một loại rượu thuốc đặc trị
các vết thương do dơi cắn, thế là lão phu nhân bèn vào phòng chồng tìm
kiếm. Quả nhiên trong đó có một lọ thuốc, đem bôi lên vết thương dơi cắn chỉ sau một đêm đã thấy khá hơn. Chưa tới ba ngày các vết thương của ba người làm đã gần như khỏi hẳn, ngay cả sẹo cũng không để lại.
Còn những con dơi trên phòng gác mái, dù đã dùng đến đủ mọi cách như quết
sơn đen, phun thuốc trừ sâu, đốt lửa…, lần nào cũng giết sạch không còn
một con, nhưng chưa tới ba ngày sau chúng đã lại bâu kín trần nhà. Có
người nói đó là do Tống Tử Kiệt kết oán, cũng cón gười nói mảnh đất của
nhà họ Hà không tốt. Những lời đồn đại xì xào khiến cả nhà luôn trong
tâm trạng sợ hạ, dứt khoát đóng kín căn phòng đó lại. Hồi còn ở nước
ngoài lão phu nhân từng được học vũ đạo, thế nên khi tình cảm vợ chồng
vẫn còn nồng thắm, Tống Tử Minh đã tự thiết kế cho vợ gian phòng tập múa sát vách thư phòng. Chồng ngồi bên này đọc sách, vợ khiêu vũ ở bên kia, thậm chí họ còn cho mở một lối nhỏ thông giữa hai phòng để khi nhàn hạ, Tống Tử Minh đọc sách mệt mỏi, mở cánh cửa gỗ nhỏ ấy ra là có thể nhìn
thấy vợ. Sau này thư phòng bị khóa niêm phong, lão phu nhân sợ thấy cảnh nhớ người nên cũng niêm phong nốt phòng khiêu vũ lại.
“Chính là hiện trạng mà cháu đã thấy hiện giờ phải không?”
Lão phu nhân gật gật đầu: “Ừ. Được rồi, ta đã nói cho cháu nghe tất cả mọi
chuyện. Đợi khi nào mẹ nuôi cháu quay lại, ta sẽ công bố điều kiện của
ta.” Nói xong, bà khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt là một vẻ thanh thản như
vừa gỡ được một gánh nặng trong lòng.
“Á!...”, Lâm Hàn sững người, cái cảm giác sẽ mất mát thứ gì đó lại trào lên.
Trong bữa tối, bà Tố Lan liên tục gắp đồ ăn cho Lâm Hàn, dặn dò cô phải ăn
nhiều một chút để cho mau khỏe lại. Nhìn qua là thấy ngay hai mẹ con lão phu nhân đang trong tâm trạng rất tốt, song trong lòng Lâm Hàn lại thấp thỏm không yên như đang bị mèo vờn, muốn biết sớm điều kiện của lão phu nhân, lại cũng hy vọng sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết, nếu như lão phu nhân sẽ quên luôn chuyện trao đổi đó thì tốt quá. Vì cứ thấp thỏm không yên nên suốt bữa cơm cũng không thấy ngon lành gì.
Phải khó
khăn lắm mới đợi được bữa ăn kết thúc, Lâm Hàn đang định quay về phòng
mình thì nghe thấy lão phu nhân lên tiếng: “Tiểu Hàn, bây giờ mẹ nuôi
cháu cũng đang ở đây, ta nên công bố điều kiện cho cháu rồi”.
Lâm Hàn biết điều gì phải đến thì rồi cũng đến, có muốn trốn tránh cũng
không tránh được. Khi đó nghe thấy lão phu nhân nói vậy, hòn đá tảng vốn đè nặng trong lòng cũng được dỡ xuống, dù cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng
vẫn hơi thấp thỏm, tim đập thình thịch như có con thú nhỏ đang chạy loạn lên trong lồng ngực. Cô cắn môi nhìn hai mẹ con họ, trịnh trọng gật
đầu.
“Sau này chắc cháu sẽ bận rộn hơn rồi, không thể chỉ chú
tâm đến việc mình thích như hiện giờ được nữa, bởi vì…”. Lão phu nhân
thu ánh mắt đang nhìn thẳng vào Lâm Hàn lại rồi nhìn bà Tố Lan, khi đó
đang ngồi ngay bên cạnh, đầy trìu mến. Thấy con gái thiết tha nhìn lại,
lão phu nhân thở dài một tiếng rồi nói ra một quyết định khiến cho người ta sốc nặng: “Bởi vì, cháu sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Hà,
thành chủ tịch hội đồng quản trị nhiệm kỳ tiếp theo”.
Thông báo
này đúng là nằm ngoài tưởng tượng của Lâm Hàn, cô ngạc nhiên tới mức cứ
đứng sững nguyên tại chỗ, vừa thấy mù mịt vừa lo sợ. Mẹ con lão phu nhân đối đãi với cô rất tốt, thế nhưng, lại có thể tốt tới mức giao cả sản
nghiệp nhà họ Hà vào tay cô được hay sao? Cô gần như không thể tiếp tục
tư duy được nữa, trong tâm trí khi đó chỉ còn ba tiếng cứ vang lên liên
tục: Vì sao vậy? Ba từ đó cứ quanh đi quẩn lại đến cả nghìn lần trong
đầu, lấp đầy cả trí não của cô, đầy tới nỗi sắp sửa tràn cả ra ngoài.
Mãi lâu sau, Lâm Hàn mới có thể hé miệng để nói bật ra, nghe giọng nhẹ
tới mức gần như không có.
“Cháu biết đấy, con gái của mẹ nuôi
cháu, cũng là cháu ngoại của ta, Thanh Lâm, vốn là người thừa kế sản
nghiệp này, nhưng sau khi nó gặp nạn qua đời ba năm trước, nhà họ Hà vẫn chưa có người nào thừa kế. Ta cũng đã già rồi, mẹ nuôi cháu cơ bản
không có khả năng và cả sức khỏe để gánh vác công ty, một sản nghiệp lớn như vậy mà vẫn luôn không biết trao lại cho ai…”.
Con gái của bà Tố Lan là Hà Thanh Lâm, ba năm trước bị người ta giết hại, nguyên nhân
không rõ lắm, điều này thì hồi cô mới đến nhà họ Hà đã được nghe kể rồi. Xem chừng bọn họ đã dự mưu từ trước, chỉ chờ cơ hội để ngửa bài ra với
mình thôi. Song cô vẫn không thể nào hiểu được, vì sao lại là cô? Suy
cho cùng thì trước đây nhà họ Hà đâu có dây mơ rễ má gì với nhà họ Lâm?
“Chắc chắn cháu đang nghĩ vì sao lại là cháu đúng không?” Lão phu nhân cứ như có khả năng nhìn thấu mọi suy nghĩ vậy, lập tức đoán ra được Lâm Hàn
nghĩ điều gì. Chuyện này thì cũng không lắm, lão phu nhân vốn là một
người phụ nữ con nhà nòi dọc ngang bao nhiêu năm trong giới kinh doanh,
trải qua vô số những cuộc đổi thay, còn loại người nào mà bà chưa từng
gặp đâu?
Đột nhiên Lâm Hàn cảm thấy việc này giống hệt như một âm mưu, còn kẻ đã vạch ra âm mưu đó chính là bố mẹ cô và hai mẹ con nhà họ Hà. Song có điều đây cũng chẳng phải là một việc gì không tốt, chỉ sau
một đêm cô đã có trong tay hàng tỷ bạc, cả đời cô có nằm mơ cũng không
có được nhiều tiền như vậy, đáng lẽ cô phải cảm thấy vui mới phải. Nhưng vì sao nhỉ, vì sao mà không những không cảm thấy vui mừng, cô lại còn
thấy một sự lạnh buốt trào lên tự đáy tim… Thấy lão phu nhân hỏi vậy,
Lâm Hàn lơ mơ gật đầu. Phải, cô cần một câu trả lời, cần được giải thích nguyên do của việc này.
“Chúng ta nếu muốn tìm một người thừa
kế thực ra rất đơn giản, đến cô nhi viện hay những nhà họ hàng của họ hà đều không khó để chọn được một người. Tuy nhiên bọn chúng đều không
thích hợp bằng cháu… Cháu thông minh, lòng dạ ngay thẳng, chúng ta sẽ
không cần phải lo lắng rằng khi đã có được sản nghiệp của nhà họ Hà rồi
thì cháu sẽ bỏ mặc mẹ con ta. Hơn nữa, lão phu nhân nheo mắt lại nhìn
khuôn mặt trắng toát của Lâm Hàn với vẻ hơi hưởng thụ, là vì bố mẹ cháu
cơ bản không yêu thương cháu”.
Lão phu nhân nói dằn từng chữ, câu nói ấy đánh trúng tâm sự ấm ức bấy lâu nay khiến người Lâm Hàn run bắn
lên. Từ trước đến nay cô vẫn biết cha mẹ không yêu mình, nhưng từ trước
đến nay cũng chưa từng có một người nào nói thẳng ra như vậy trước mặt
cô. Bí mật gấu kín bao nhiêu năm qua trong lòng bỗng nhiên bị lão phu
nhân vạch trần ra như vậy, quá khiến Lâm Hàn khó lòng chấp nhận nổi.
Thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Lâm Hàn, bà Tố Lan xót xa vô cùng: “Mẹ…”.
“Con đừng nói chen vào, mẹ muốn con bé tỉnh táo để mà biết rằng chỉ có nhà
họ Hà mới có thể mang đến tình yêu cho nó, còn cha mẹ nó không những
không yêu thương nó mà thậm chí còn căm giận, giận con bé đã khắc chết
đứa con trai lớn của họ, lại còn hại đứa nhỏ có nhà mà không thể quay
về”.
“Bà nói láo.”. Lâm Hàn bật khóc, lắc đầu phản bác lão phu nhân rồi chạy thẳng lên lầu.
Lời nói của lão phu nhân làm Lâm Hàn nhớ lại ngày mình còn bé, những đứa
trẻ trong thôn thường xuyên nói xấu sau lưng, bảo cô là “sao chổi” khắc
chết anh trai mình. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Xem chừng nhà họ Hà hiểu rất
rõ về quá khứ của cô, lẽ nào bố mẹ cô đã bán cô cho họ mà không hề tiếc
nuối? Thậm chí cả quá khứ cũng mang bán hết cho nhà họ Hà? Dù rằng cô có thể không so đo tới chuyện họ chẳng yêu thương gì mình, nhưng cô không
thể không quan tâm khi bị đối xử như vậy. Giờ đây cô thấy hận tất cả mọi người, tất cả những người đã đang tâm vứt bỏ cô.
Quay về phòng
riêng của mình, Lâm Hàn cảm thấy mỗi lúc một đau lòng hơn, nằm vật ra
giường khóc huh u, dường như muốn trút hết tất cả những nỗi ấm ức kìm
nén suốt hai mươi mấy năm qua ra vậy. Khóc lóc một lúc mệt nhoài, Lâm
Hàn ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, khuôn mặt của bố mẹ và hai mẹ con lão
phu nhân lần lượt xuất hiện, bất kể Lâm Hàn có trốn thế nào cũng không
sao trốn được, cô ra sức chạy, chạy đến mức toàn thân nóng bừng lên,
giống như bị người ta vứt vào trong lò lửa vậy…
Đang mơ mơ màng
màng, Lâm Hàn chợt cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau gáy truyền đến, cơ thể bỗng nhiên dễ chịu hơn nhiều. Đầu cô dần dần tỉnh táo, khi đang
chuẩn bị mở mắt ra thì lại nghe thấy tiếng mẹ nuôi: “Mẹ, chúng ta làm
vậy có phải là bức bách Tiểu Hàn hơi gấp quá không?”
“Haiz, đây
là chuyện sớm muộn gì cũng đến, sản nghiệp nhà họ Hà rồi cũng phải giao
cho con bé mà thôi. Tính cách đứa bé này không ưa trói buộc, nếu không
dùng cách đó thì không biết phải mất bao lâu mới có thể giữ chân được
nó. Hiện giờ ta chỉ lo nhất là nó thấy căm ghét ta thôi”.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ vậy, chẳng qua là Tiểu Hàn không thể chấp nhận ngay hiện thực đó được thôi”.
“Có lẽ là vậy”.
Bà Tố Lan không nói gì nữa, dùng khăn bông lau sạch mồ hôi cho Lâm Hàn,
sau đó kéo chăn lên cho cô rồi nhón chân đi ra cùng lão phu nhân. Sau
khi nghe thấy tiếng cạch cửa, Lâm Hàn lập tức ngồi bật dậy, liếc mắt
nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt ngay trên tủ đầu giường, kim giờ đã chỉ
vào số ba.
Cô cứ ngồi trên giường như vậy nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó cầm điện thoại lên bấm số, gọi tới ba lần mà không thấy ai bắt máy.
Dù vậy Lâm Hàn vẫn không chịu từ bỏ, cố chấp gọi thêm một lần nữa. Lần
này cuối cùng cũng đã có người nhận.
“A lô” Máy bên kia vang lên giọng nói uể oải của mẹ Lâm Hàn.
Nghe thấy tiếng mẹ mình, bàn tay cầm điện thoại của Lâm Hàn hơi run lên. Cô
hít một hơi thật sâu rồi khẽ khàng nói: “Mẹ, là con đây”.
“Tiểu Hàn à? Muộn như vậy rồi, có chuyện gì thế?” Khi biết là Lâm Hàn, giọng người mẹ đột nhiên lạnh nhạt đi mấy phần.
“Mẹ, con muốn hỏi mẹ, nguyên nhân bố mẹ không thích con có phải là vì cái
chết của anh cả không? Bố mẹ hận con có phải không? Bố mẹ cũng giống như những người khác ở trong thôn, cho rằng chính con đã khắc chết anh cả
đúng không?” Lâm Hàn nói liền một mạch, hỏi tất cả những điều mình muốn
nói vì cô quả thực không sao chịu đựng nổi cái ý nghĩ mình lại phải nghe “sự thực” được giấu kín hơn hai mươi năm đó từ miệng người ngoài. Hỏi
xong cô không kìm nổi nữa, bật khóc nức nở.
“Con nghe ai nói
vậy?” Lời cáo buộc của con gái khiến bà Lâm hơi hoảng hốt, song hoàn
toàn không có sự lo lắng và những lời giải thích như cô mong đợi.
“Như vậy là đúng phải không? Vậy thì vì sao bố mẹ không cho con đi khi sinh
được em trai? Vì sao lại phải gửi em trai đến nhà dì bé? Sao đến tận bây giờ mới không cần con nữa, mới đưa con đến nhà họ Hà?”.
“Tiểu
Hàn, mẹ và bố con hơi mê tín một chút, nhưng con cũng vẫn là cốt nhục
của mẹ, sao có thể mang con đi cho người khác được? Cho em con đến sống ở nhà dì út thì vẫn có thể gặp được nó kia mà. Còn nhà họ Hà là một danh
gia vọng tộc, làm cha làm mẹ luôn mong con cái mình có được một nơi chốn tốt, khi xin con về làm con nuôi họ cũng đã nói với bố mẹ sẽ không ép
con thay tên đổi họ, con sẽ được sống những ngày nhàn hạ không phải lo
nghĩ gì, như vậy cũng coi như là có được một nơi chốn tốt, người làm mẹ
cũng có thể yên tâm rồi”.
Nghe mẹ mình nói như vậy, trong lòng Lâm Hàn cũng dần dịu lại, nói cho cùng thì bọn họ cũng không phải chưa từng nghĩ cho cô.
Lâm Hàn nhớ hồi cô lên năm tuổi thì anh trai bị chết đuối. Khi đó hai an
hem chơi ở bờ sông, anh trai vừa mười tuổi mới học bơi, vậy mà khi hai
anh em rơi xuống nước, anh trai cô được cứu trước nhưng lại là người
thiệt mạng. Chuyện này khi đem ra mổ xẻ thì đúng là kỳ quặc, chả trách
dân trong thôn đặt chuyện mê tín như vậy. Cũng vì sợ hãi nên cậu em trai nhỏ hơn cô bảy tuổi khi vừa chào đời đã được mang đến gửi ở nhà dì út,
theo họ của chồng dì. Thêm vào đó, bố mẹ còn cấm cô không được nhắc đến
việc mình có một đứa em trai, nếu có gặp thì cũng chỉ được gọi em là em
họ. Cho đến tận bây giờ cô mới dám đối mặt với tất cả những chuyện này,
không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả đều là vì cô.
Lâm Hàn cầm điện thoại nghĩ ngợi hồi lâu, lòng đã thầm đưa ra quyết định, bèn nghẹn ngào nói với mẹ: “Mẹ, có phải là nếu như con vào nhà họ Hà thì em trai con
sẽ được quay về nhà chúng ta không?”.
Phía bên kia bà Lâm im lặng một lúc lâu, cho tới khi Lâm Hàn tưởng rằng mẹ sẽ không trả lời mình
thì giọng nói chắc chắn của bà Lâm vang lên: “Mẹ và bố con định như vậy, dù rằng nhà họ hà không yêu cầu con phải mang họ Hà, nhưng bố và mẹ đã
coi con như người nhà họ rồi”.
Nghe được kết quả đó, Lâm Hàn phải cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Cô nói rít qua từng kẽ răng:
“Được, vậy thì con sẽ nhận lời với họ. Bố mẹ hãy giữ gìn sức khỏa”.
Không chờ mẹ đáp lại, Lâm Hàn đã đóng máy bộp một tiếng. Dập máy xong,
cô lại nằm ôm chăn khóc đến khi trời sáng.
Sáng hôm sau, Lâm Hàn nói với lão phu nhân và mẹ nuôi là mình đồng ý, chỉ đưa ra một yêu cầu
là sẽ viết xong cuốn truyện cuối cùng rồi mới tiếp nhận công ty của nhà
họ Hà. Cuốn truyện cuối cùng lấy cảm hứng từ chính những bí mật trong
ngôi nhà cô đang ở, còn tựa đề thì cô đã nghĩ ra từ trước khi đặt bút
viết chương đầu – “Thư tuyệt mệnh”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT