Lâm Hàn vừa về đến phòng chợt nghe thấy tiếng cộc cộc vang lên ở hành lang, chắc là Lý Ảnh nghe thấy tiếng kêu nên đã đi ra xem bà Tố Lan có chuyện gì. Cô bỗng nhiên thấy sợ và hối hận vì sự xúc phạm mới rồi của mình
với mẹ nuôi, hành vi đó thực sự đã đẩy chính bản thân cô ra đầu sóng
ngọn gió, chắc chắn bà Tố Lan vì biết cô đã phát hiện ra bí mật của mình nên mới lao ra đúng lúc như vậy, tiếp theo bà ta sẽ làm gì đây?
Ống kính máy quay nằm đúng vị trí đối diện với màn hình máy tính, rõ ràng
là muốn giám sát tất cả các hoạt động của cô trên mạng. Nhưng mà bà ta
có khôn ngoan thực sự hay không? Nếu như muốn biết cô đã làm gì trên
mạng chẳng phải chỉ cần cài đặt thiết bị xem trộm trên máy tính thôi hay sao? Hoặc là dùng đến một chương trình gián điệp khác, nói tóm lại,
việc lắp đặt camera giám sát hoàn toàn không phải là phương thức tối ưu. Thêm vào đó, việc đưa cô đến nhà họ hà là chủ ý của mẹ con bọn họ, vì
sao mà bà Tố Lan lại phải làm mấy trò quỷ này? Lâm Hàn càng nghĩ càng
không hiểu, đột nhiên nghĩ ra có thể bố mẹ mình biết một phần nào đó
nguyên nhân.
Trời vừa sáng, Lâm Hàn đã lặng lẽ rời khỏi nhà họ Hà.
Cô đến cửa hàng hoa lấy chìa khóa, sau khi dọn dẹp xong phòng cho mình liền quyết định quay về nhà.
Nhà Lâm Hàn nằm ở ngoại ô, bố cô làm vườn, còn mẹ cô là một bà nội trợ điển hình, dù gia đình cũng không giàu có nhưng từ khi Lâm Hàn biết nhận
thức đến nay thì chưa bao giờ đến mức khó khăn thiếu thốn. Cô nghĩ đến
ngôi nhà của bố mẹ mình, mỗi tầng sáu gian, tất cả có bốn tầng, được coi là ngôi nhà rộng nhất trong thôn, đồng thời cũng là ngôi nhà xây sớm
nhất. Từ lúc Lâm Hàn còn nhỏ, ngôi nhà đã như vậy rồi. Vì nó ở nông thôn nên các phòng không ở hết cũng không thể cho thuê, bởi vậy nên toàn để
không.
Lâm Hàn ước tính sơ qua về thu nhập của gia đình mình,
trái cây một năm thu hoạch một vụ, diện tích vườn cũng không nhiều, nếu
tính cả năm thì cũng không thể vượt qua ba vạn tệ. Dầu vậy, bố mẹ cô vẫn thuộc dạng nhàn hạ nhất trong thôn, trong khi những người nông dân khác có tới mấy mẫu vườn cây ăn quá mà ai ai ai cũng vất vả, nắng cháy sạm
da, người sắt lại. Còn bố mẹ cô, trông trẻ hơn những người cùng lứa tuổi nhiều lần, hàng năm từ lúc ủ phân vườn tược đến kỳ thu hoạch mùa thu
đều thuê lao động đến làm, còn họ chỉ chờ khi bán sản phẩm, đi rồi thu
tiền là xong, nếu trừ đi tất cả chi phí như phân bón với tiền thuê nhân
công, khoản tiền còn lại làm sao đủ chi tiêu cho cả một gia đình trong
một năm?
Đấy là còn chưa nói từ khi Lâm Hàn còn nhỏ tới lớn, dù
rằng bố mẹ cô vẫn luôn lạnh nhạt như người dưng, nhưng bất kể cô muốn có thứ gì, chỉ cần có thể mua được bằng tiền thì họ lập tức chi tiền ra
mua ngay cho cô thứ tốt nhất mà còn không chau mày lấy một lần.
Còn nhớ hồi năm thứ ba đại học cô muốn mua máy tính, bố mẹ lập tức bỏ ra
hơn mười ngàn tệ mua về một bộ máy tính tốt nhất lúc bấy giờ. Giờ tính
lại, thì chỉ riêng khoản tiền mua máy tính đó đã tương đương với thu
nhập cả một năm của cả nhà. Có thể nói bố mẹ cô đối xử tốt nhất với cô
trên phương diện tiền bạc, thậm chí đối với đứa em trai gửi ở gia đình
dì và chú cũng không được như thế, tất cả máy tính hay đồ dùng học tập
của nó gần như đều dùng lại đồ cũ của cô.
Trước khi chuyển hẳn
sang viết truyện chuyên nghiệp, Lâm Hàn từng làm ở một tòa soạn báo,
trong thời gian thực tập, chưa hết tháng đã tiêu hết sạch lương. Trong
hơn nửa năm trời đó, bố mẹ thường xuyên đưa cho cô năm ba nghìn tệ kèm
theo một câu dặn dò, không phải là kiểu đi làm thì cũng nên chú ý chăm
sóc sức khỏe cho bản thân mình, mà là: Nếu như thiếu tiền thì cứ nói với bố mẹ. Dường như nhà cô là một kho chứa tiền vậy.
Từ trước đến
nay Lâm Hàn chưa từng nghĩ đến những chuyện này, nhưng khi một nhà hò Hà giàu sụ từ trên trời rơi xuống bỗng dưng tìm đến, cùng với sự thay đổi
thái độ của bố mẹ, khiến cho cô không thể không nảy sinh nghi ngờ. Nếu
như gia đình cô và nhà họ hà có quan hệ lâu đời thì vì sao từ nhỏ tới
lớn cô chưa từng nghe bố mẹ nhắc đến bao giờ? Thực ra thì bố mẹ không
chỉ không bao giờ nhắc đến nhà họ Hà với cô, mà ngay cả những chuyện
trong chính gia đình nhà họ Lâm cô cũng biết rất ít vì hầu như không bao giờ bố mẹ cô nói đến.
Khi vừa tốt nghiệp đại học, đáng lẽ ra
Lâm Hàn đã nhận một chân biên tập viên trong một tòa soạn báo ở Tây An,
cô vốn rất thích thành phố có lịch sử lâu đời đó. Khi cô nói ý định này
với bố mẹ, những tưởng họ sẽ để tùy cô giống như tất cả những lần khác,
nhưng không ngờ là cả hai người lại ra sức phản đối, nói là ngoài Thượng Hải ra thì không được đi bất cứ nơi nào khác. Vì sợ cô sẽ tự ý lén lút
bỏ đi, mẹ cô thậm chí còn giấu chứng minh nhân dân của cô một thời gian
dài, đến sau này khi biết chắc chắn cô đã xin vào làm ở một tòa soạn tại Thượng Hải thì mới chịu lấy ra trả.
Hồi đó cô vẫn tưởng lý do
là vì bố mẹ không nỡ rời xa mình, nhưng giờ thì mới thấy có vẻ như tất
cả là để dọn đường cho việc đến ở nhà họ Hà.
Mẹ Lâm Hàn đang chơi mạt chượt với ba người phụ nữ khác trong thôn, khi thấy Lâm Hàn về hoàn toàn không tỏ ra vui mừng như bất kỳ người mẹ nào khác, trái lại còn tỏ ra hơi sợ hãi, gạt tất cả các quân mạt chượt trên bàn đi: “Không đánh
nữa, không đánh nữa”.
“Vừa mới đổi vận một tẹo mà lại bảo không chơi nữa. Tiểu Hàn à, cháu về không đúng lúc một chút nào”.
Lâm Hàn lúng túng mỉm cười, lên tiếng chào: “Mấy dì khỏe chứ ạ?”.
“Tiểu Hàn khéo miệng thật đấy, nhưng sao càng ngày càng gầy thế. Nguyệt Trân
à, con gái gầy đến mức này, chị làm mẹ mà cũng không thấy xót gì cả”, dì Lưu, một phụ nữ thấp báo đưa tay véo má Lâm Hàn, “Giải tán, giải tán
thôi, lâu lắm rồi Tiểu Hàn mới về nhà đấy”.
Ba người phụ nữ cười
hỉ hả rồi lần lượt ra về, bà Nguyệt Trân một mình thu dọn tàn cục, mấy
lần Lâm Hàn định vào giúp nhưng đều bị mẹ lẳng lặng gạt ra. Cảm giác xa
cách khủng khiếp dó lại bủa vây, Lâm Hàn đứng trơ ra giữa phòng khách
rộng thênh thang, nhưng chân tay lại cảm thấy tù túng tới mức không biết để vào đâu cho hết.
Mẹ Lâm Hàn lau bàn xong lại tiếp tục lau
sàn, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on xong hết thì chạy xuống bếp lau đi lau lại tất cả đồ dùng đã sạch bong không dính chút bụi bẩn nào.
“Mẹ.
Đủ rồi đấy, con chỉ về hỏi một vài chuyện rồi sẽ đi ngay, mẹ không cần
thiết phải làm ra vẻ như thấy kẻ thù lâu năm như vậy. Rốt cuộc con có
phải là con đẻ của mẹ không? Có người mẹ nào lại đối xử với con gái mình như mẹ không?”, Lâm Hàn lao đến giật phắt lấy chiếc khăn rồi ném mạnh
xuống bồn rửa bát, bà Lâm không kịp đề phòng nên bị nước bẩn ướt hết
người.
Dù vậy nhưng bà ấy vẫn không hề bực tức, chỉ đi thẳng lên tầng thay quần áo.
Lâm Hàn nhìn quanh nhà, từ khi cô có nhận thức đến giờ, cách bài trí trong
nhà vẫn chưa hề thay đổi, dù cũng không tới mức sang trọng, nhưng nếu
tính ra thì đồ đạc bày tầng trên tầng dưới tổng cộng hơn mười gian phòng cũng tốn một khoảng tiền không nhỏ. Gốc gác của nhà họ Lâm ở Tương Tây, Hồ Nam, đến đời bố Lâm Hàn thì chuyển tới Thượng Hải, còn mẹ cô dù là
người Thượng Hải nhưng nhà cũng đông anh chị em, điều kiện kinh tế không lấy gì làm dư dả, hồi nhỏ cô thường xuyên nghe bà ngoại kể là nhà nghèo khó tới mức nào. Bố Lâm Hàn dù không phải hạng người chỉ biết ăn chơi
hưởng thụ, nhưng suốt hơn hai mươi năm qua không hề thấy ông làm được
một việc lớn nào. Trừ phi trúng xổ số, nếu không thì việc sắm sửa được
một cơ ngơi như thế này chắc chắn chẳng dễ dàng gì.
Nhưng với
thái độ hiện giờ của bà Lâm thì khó lòng mà hỏi được bất cứ điều gì. Cô
đeo ba lô lên lưng, đi thẳng sang nhà bà ngoại ở mé đông thôn.
Trong cả họ, Lâm Hàn gần gũi với bà ngoại nhất. thấy cháu gái về, bà ngoại
Lâm Hàn kéo tay lại gần rồi nhìn khắp lượt, vừa nhìn vừa lau nước mắt:
“Lâu lắm rồi bà không được gặp Tiểu Hàn, cháu đi lâu như vậy mà cũng
không về thăm bà gì cả. Lần trước bà sang nhà cháu, thấy mẹ cháu nói
cháu sẽ không về nữa”.
Bà ngoại tỏ ra hết sức xúc động, nghe câu
nói đó thì rõ ràng bà cũng đã biết chuyện Lâm Hàn chuyển đến nhà họ Hà
rồi, thậm chỉ còn tưởng cô sẽ không bao giờ quay lại nhà họ Lâm nữa. Lâm Hàn ôm lấy bà nũng nịu: “Tiểu Hàn nỡ lòng nào mà không về thăm bà ngoại yêu thương Tiểu Hàn nhất chứ? Ở nhà họ Hà hễ thấy lão phu nhân là cháu
lại nhớ bà, thực sự cháu rất muốn được đón bà đến ở cùng”.
Nghe Lâm Hàn nói vậy, bà ngoại cười sung sướng: “Hóa ra Tiểu Hàn nhà chúng ta vẫn là đứa hiếu thuận nhất”.
Hai bà cháu chuyện trò huyên thuyên một lúc lâu, Lâm Hàn cố gắng tập trung
chủ đề vào nhà họ Lâm. Đến khi thấy có thời cơ thích hợp, cô bèn giả bộ
vô tình hỏi: “Bà ơi, sao không bao giờ thấy bố cháu về quê ở Hồ Nam?”.
“Về đó làm gì? Người chẳng còn ai, nhà cửa cũng chẳng có, khéo còn chẳng
biết quê chính xác ở chỗ nào nữa ấy chứ”. Chẳng mấy khi cháu gái mới về, bà ngoại Lâm Hà rộn lên chuẩn bị đồ ăn. Bà lấy bàn chải rửa hai củ sen
trắng tinh: “Tiểu Hàn, hôm nay bà làm cho cháu món chè củ sen cháu vẫn
thích nhé”.
“Để cháu làm cùng bà”, Lâm Hàn đón lấy những thứ
trong tay bà ngoại, hỏi tiếp: “Bên họ nhà bố cháu không còn ai nữa ạ?
Không còn một ai thân thích hả bà?”.
“Nghe nói có năm bị lũ lớn
cuốn trôi hết cả, bố cháu được người ta đưa đến Thượng Hải từ khi còn
nhỏ, làm vườn cho một gia đình giàu có, mẹ cháu khi đó làm bảo mẫu trong gia đình đó nên gặp bố cháu, chuyện đó…”, bà lão dột nhiên ý thức được
việc mình nói quá nhiều nên lập tức dừng ngay lại.
Một gia đình
giàu có? Lẽ nào chính là nhà họ Hà? Lâm Hàn không hỏi tiếp nữa. Từ trước đến nay bố mẹ vẫn ít khi nói chuyện với cô, phần lớn những điều biết
được đều là do cô chắp nối lại từ những câu chuyện vặt vãnh với bà
ngoại. Còn nhớ hồi nhỏ có lần cô biết quê bố ở Hồ Nam nên khi về nhà vô
tình nhắc đến chuyện này, sau đó phải đến nữa năm bố mẹ kiểm đủ mọi cớ
khác nhau để ngăn không cho cô sang nhà bà ngoại. Sau này khi gặp Lâm
Hàn, bà ngoại cũng không nhắc đến những chuyện cũ đó nữa.
“Bà ơi…”.
“Hả?”, bà lão để túm rau bina đang nhặt dở trong tay xuống, nhìn Lâm Hàn.
Nhớ lại chuyện bố mẹ cô lập mình với bà ngoại. Lâm Hàn nuốt ngay sâu mình
định nói xuống: “Không có gì, cháu đi về đây. Khi nào có thời gian cháu
sẽ lại về thăm bà, bà đừng nói với bố mẹ cháu việc cháu sang đây nhé”.
“Vậy khi nào rãnh rỗi cháu nhớ về thăm bà đấy, biết chưa? Còn canh củ sen vẫn chưa ăn mà”.
“Lần sau cháu sẽ về ăn, hiện giờ cháu còn đang có chút việc”,nhìn chỗ củ sen đã rửa sạch torng chậu, cùng với ánh mắt mong đợi thiết tha của bà
ngoại. Lâm Hàn cũng thấy mình hơi nhẫn tâm, song cuối cùng cô vẫn cố nén lại, dứt khoát đi sau khi xoa dịu bà: “Hễ mà cháu về nhà thì sẽ sang
chơi với bà đầu tiên, sau đó ở lại với bà năm bữa nửa tháng”.
Khi đã đi một đoạn khá xa, Lâm Hàn quay lại vẫn thấy bà ngoại đang đứng
trước cửa nhìn theo. Ánh mặt trời nhàn nhạt của buổi chiều tà hắt lên cơ thể gầy gò của bà trông càng mỏng manh, lại thêm những nét thăng trầm
của thời gian nên trông bà nhỏ bé tới mức giống hệt như một tia nắng sắp tắt đến nơi. Sau này mỗi khi nghĩ lại bức tranh ngày hôm đó, Lâm Hàn
đều cảm thấy trong lòng thương xót, cảnh tượng ấy đúng là minh họa tốt
nhất cho cụm từ “hoàng hôn sắp tắt”. Nếu như biết được đó là lần cuối
cùng hai bà cháu được gặp nhau, chắc chắn cô sẽ ở lại luôn cạnh bà.
Ba ngày sau, bà ngoại Lâm Hàn bỗng nhiên đột quỵ và qua đời. Sáu người con trai lẫn gái mà không ai có mặt lúc lâm chung, sau khi bà đi một ngày
hàng xóm mới phát hiện ra và thông báo cho con cháu biết. Khi nhận được
tin dữ, Lâm Hàn khóc tới mức gần như ngất đi, cô cứ quỳ mãi trước linh
cữu của bà tự trách bản thân mình.
Bà ngoại để lại di chúc tuyên bố để lại tất cả tài sản của mình cho Lâm Hàn. Di chúc được lập từ mười năm trước, có lẽ là nhờ người khác viết thay. Khi Lâm Hàn nhận được
giấy tờ nhà đất và cả tờ di chúc đã ổ vàng, thấy dấu vân tay điểm chỉ và cả nét chữ ký xiêu xiêu vẹo vẹo của và ngoại phía bên dưới, cô khóc gào lên như đứt ruột. Bà ngoại vốn không biết chữ, không biết đã phải nhờ
người ta dạy mất bao lâu mới ký được một chữ này đây.
Mấy anh chị em của mẹ Lâm Hàn thấy tất cả tài sản được để lại cho Lâm Hàn thì đều sa sầm nét mặt.
Mấy ngày sau đó Lâm Hàn đều chìm đắm trong nỗi khổ đau không sao dứt nỗi.
Hôm cúng bảy ngày cho bà, Lâm Hàn giao lại hết giấy tờ nhà đất của bà
cho mẹ mình để nhờ giữ hộ.
Hôm cúng bảy ngày, tất cả các anh chị em họ của Lâm Hàn, thậm chí cả em trai cô cũng đều không đến, thế nên
hàng ngủ cháu chỉ có mình Lâm Hàn.
Nhập nhoạng tối, chờ đạo sỹ
làm pháp sự cho bà ngoại xong, Lâm Hàn lên tầng trên nghỉ trong gian
phòng vốn là phòng ngủ của bà. Thực ra nhà bà ngoại cũng không rộng lắm, chỉ là một ngôi nhà nhỏ có hai tầng. Cả đời bà tích cóp để lại được cho Lâm Hàn mười vạn tệ tiền mặt, một khoản tiền không được coi là lớn, như trong di chúc của bà viết: Thứ mà bà ngoại muốn để lại cho Tiểu Hàn chỉ là tấm lòng mà thôi.
Ánh trăng mờ ảo, gió nhè nhẹ thổi vào
phòng qua cánh cửa sổ mở nửa chừng, khẽ vuốt ve trên khuôn mặt, khiến cô cảm thấy mặt mình hơi nhồn nhột. Giống như những mùa hè khi còn nhỏ, cô ngồi dưới giàn nho hóng mát, bà ngoại nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ rồi
khua khua chiếc quạt trong tay đuổi muỗi cho cô.
“Bà ơi”, Lâm
Hàn quay người lại, quả thực nhìn thấy bà đang ngồi ngay trước giường cô hiền từ, trong tay bà vẫn cầm chiếc quạt làm bằng lá cọ. Thấy cô tỉnh
dậy, bà đưa bàn tay kia lên làm động tác suỵt, sau đó nháy mắt đầu tinh
nghịch với cô: “Suỵt, Tiểu Hàn, bà đến thăm cháu một lát rồi đi ngay”.
“Bà ơi, bà đừng đi, bà ở lại với Tiểu Hàn”.
“Con bé ngốc”.
Bà nói liên tục, nói điều gì đó mà Lâm Hàn nghe không rõ, nên chỉ biết
ngồi đó cười ngơ ngẩn, cứ cười mãi, cười mãi… cười cho đến khi bị những
tiếng ồn ào làm cho bừng tỉnh.
Nghĩ đến giấc mơ Lâm Hàn thấy đau lòng khôn xiết. Những tiếng ồn ào bên dưới mỗi lúc một to hơn. Mấy ngày qua anh chị em của mẹ Lâm Hàn thường xuyên cãi cọ, tranh chấp với nhau
khoảng di sản ít ỏi của bà. Lâm Hàn từng gặp mẹ mình bàn bạc: Chi bằng
đem tất cả chia đều cho bọ, dù sao thì cũng chẳng được bao nhiêu, không
việc gì phải khiến mọi người bực bội như vậy, nếu như bà trên trời nhìn
thấy chắc cũng sẽ không nhắm mắt được. Tuy nhiên ý mẹ Lâm Hàn lại là: Bà đã nói để lại cho con, trong di chúc cũng nói đó là một chút tấm lòng,
làm sao có thể làm trái lại ý muốn sau cùng của người đã mất được? Sau
đó mẹ Lâm Hàn lại nói, em trai cô muốn đi du học, nên hiện giờ đúng là
lúc đang cần tiền.
Lâm Hàn cười cay đắng trong lòng, cuối cùng
dứt khoát đưa lại hết tất cả mọi thứ cho mẹ bảo tùy bà giải quyết. Cô
quyết định chờ cúng xong bảy ngày sẽ quay về thành phố.
Lâm Hàn
vừa đi ra đến cầu thang đã nghe thấy giọng nói the thé của dì bé: “Chị
ba, em đã nghe nói rồi, việc mẹ để lại tất cả tài sản cho Tiểu Hàn dù
thế nào cũng không được, nếu như để lại cho Tiểu Ba thì bọn em cũng
không có ý kiến gì”.
Cậu hai phụ họa: ”Đúng vậy”.
Mẹ Lâm
Hàn thủng thẳng nói: “Đây đều là ý muốn của mẹ, việc mẹ lập di chúc
chúng ta không ai biết, tôi cũng không ngờ là mẹ lại để hết tất cả cho
Tiểu Hàn”.
“Chính là ở chỗ đó đấy. Mẹ đến một chữ bẻ đôi còn
không biết, tờ di chúc đó lại được lập từ mười năm về trước; ai biết
liệu có phải đã có người giả mạo chữ ký của mẹ không?”, đó là giọng của
cậu út, ý từ trong đó đã hết sức rõ ràng.
Mẹ Lâm Hàn tức điên
lên, nói một lèo lộn xộn: “Các người nói vậy là có ý gì? Hả? Tôi mà thèm nhìn ngó đến một chút tiền của mẹ sao? Trên di chúc còn có chữ ký của
ba người làm chứng, cái đó tôi có thể làm giả được chắc?”.
“Đương nhiên là không thèm nhìn ngó rồi, nhà cửa của chị, vườn tược của chị,
của nả nhà chị đều là một tài sản lớn đối với mọi người, còn để ý một
chút tài sản của mẹ làm gì? Chị ba, mấy đứa bọn tôi đều không được rộng
rãi như chị, lẽ còn có một khoản tiền cỏn con của mẹ mà chị cũng nhẫn
tâm nuốt hết không chịu chia ra cho ai cả?”, cậu út áng chừng cũng thấy
câu nói vừa rồi của mình hơi quá nên hạ thấp giọng xuống.
Dì bé
hừ một tiếng, cái giọng chua cay nghiệt ngã lại vang lên: “Không chỉ có
vậy đâu, con gái cũng đã là một món lớn rồi. Chị ba của chúng ta chắc
cầm tinh con cá sấu, vì tiền mà dám đổi cả tính mạng của con trai
mình…”.
“Bốp” một tiếng, mẹ Lâm Hàn hét lên: “Tiểu Phân, mày im
ngay miệng cho tao. Mày còn nói lung tung, để xem tao có rạch miệng mày
ra không”.
Tiếp ngay sau đó là một chuỗi những âm thanh xô bàn
đẩy ghế, ồn ào náo loạn lên, vừa hỗn độn vừa hài hước. Trong một ngày
như thế này, những âm thanh đó quả thực khiến cho lòng người nguội lạnh.
“Có gì thì cứ từ từ nói, từ từ nói”.
“Đừng đánh nữa”.
…
Mấy anh em còn lại xộng vào can ngăn.
“Ông dám đánh vợ tôi, để tôi cho ông biết tay”, tiếng gầm của chồng dì bé gần như muốn làm sập trần nhà.
Rõ ràng là bố Lâm Hàn và chồng dì bé đều đã tham gia cuộc chiến.
Tiếp đó là tiếng bàn ghế bị đổ, tiếng khóc, tiếng kêu xen lẫn với tiếng chân tay đập vào cơ thế… Khi những âm thanh đó lọt vào tai, Lâm Hàn chỉ cảm
thấy đầu mình muốn vỡ tung ra, đầu cô đột nhiên trở thành một khoảng
trống rỗng, lời dì bé nói ban nãy vẫn lặp đi lặp lại: “Con gái cũng đã
là một món lớn rồi”. Nói vậy là có ý gì? Thực sự cô không phải là con đẻ của họ phải không?
Lâm Hàn đi xuống nhà một cách máy móc.
Bác cả phát hiện ra Lâm Hàn đầu tiên, vội vàng lôi bốn người đang quấn lấy
nhau ra. Gian nhà lập tức trở nên yên ắng, Lâm Hàn nhìn khắp một lượt
bằng ánh mắt thờ ơ, cuối cùng dừng lại ở mẹ mình: “Dì bé nói như vậy là
có ý gì?”
“Hả?”, mẹ Lâm Hàn sững người, sau đó sợ hãi nói: “Không có ý gì đâu, con cũng thừa biết tính tình dì bé của con rồi còn gì, hễ
lúc tức lên là nói lung tung”, nói xong bà ta vội trợn mắt lên hai lần
với em gái mình.
“Phải đấy Tiểu Hàn, dì bé nói lung tung thôi,
nói lung tung”, dì bé thay đổi ngay bộ dạng hung hăng ban nãy, cười giả
lả nhìn Lâm Hàn nói.
“Phải đấy, dì bé của cháu nói lung tung thôi”, tất cả những người còn lại cũng phụ họa.
Lâm Hàn cười nhạt nhìn bọn họ, trong lòng cũng thấy nực cười: Rõ ràng là
không thích mình, vậy mà lại để tâm đến việc mình nghĩ gì. Thực ra cô
lại muốn mẹ sẽ thừa nhận cô không phải do chính bà đẻ ra, nếu như vậy
thì sự lạnh nhạt từ khi cô mới lọt lòng kia hoàn toàn có thể lý giải
được, nhưng hóa ra lại không phải như vậy, lẽ nào bà ấy vẫn còn tiếc
nuối cái tước hàm “mẹ của Lâm Hàn”?
“Mẹ, tất cả tài sản của bà
ngoại đều là để lại cho con có đúng không? Vậy thì con có thể phân phối
số tiền đó đúng không?”, thấy mẹ gật đầu, Lâm Hàn nói tiếp, “Vậy thì
tốt, tất cả số tài sản này chia đều thành sáu phần, mọi người tự chia
với nhau đi. Con không cần, mọi người đừng cãi cọ nhau vì chuyện này
nữa”.
Lâm Hàn cắn chặt môi, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com cố ngăn tiếng khóc đang sắp bật ra: “Mới có bảy ngày, thi thể bà ngoại vẫn còn chưa
lạnh hẳn, vậy mà mọi người có thể đánh lộn lẫn nhau chỉ vì món tiền nhỏ
đó”, nói xong, cô không buồn nhìn bất cứ ai, đi thẳng lên tầng.
Vì cái chết đột ngột của bà ngoại, Lâm Hàn cũng không còn tâm trạng đâu để đi tìm hiểu bất cứ điều gì ở bố mẹ mình nữa. Cộng thêm thái độ của mẹ
Lâm Hàn, thì chắc cũng chẳng làm thế nào để cho bà ấy mở miệng nói ra
nửa lời. Tất cả mọi người trong cái nhà này đều biết bí mật đó, nhưng cô thừa biết là sẽ chẳng có ai chịu tiết lộ cho cô. Không nói thì không
nói, vì vụ đánh lộn đó mà Lâm Hàn không còn hứng thú nói chuyện với bất
kỳ ai nữa. Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Lâm Hàn còn không buồn từ
biệt ai, xách va li đi thẳng về thành phố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT