Khi thấy Lâm Hàn xách va ly đi xuống cầu thang, bà Tố Lan không ngờ được
rằng cô lại đi vội vàng như thế, trong nỗi cô đơn có thừa còn thêm cả
một chút nản lòng, vốn định nói bao nhiêu điều để cố gắng giữ Lâm Hàn
lại nhưng giờ đây chán hẳn. Lão phu nhân thì rõ ràng vẫn còn tức giận vì chuyện đó, thấy Lâm Hàn chào không thèm đáp lại mà đứng lên đi về phòng mình nghỉ.
Từ khi Lâm Hàn bước chân vào nhà họ Hà, hai mẹ con
họ vẫn luôn yêu thương chăm sóc đến cô, chưa bao giờ lại tỏ ra lạnh nhạt như lúc này. Lâm Hàn cứ đứng ngẩn ra đó, không biết phải nó lời từ biệt thế nào.
“Uỳnh oàng”, đang là giữa mùa hè, chỉ sau vài tiếng sấm, mưa đã đổ xuống ào ào như trút nước.
Lâm Hàn đã ra đến cửa liền lùi lại hai bước, cô vốn không muốn phền đến lái xe nhà họ Hà đưa đ, nhưng với thời tiết như thế này thì cơ hội tìm được một chiếc taxi gần như bằng không. Cô đã thu xếp hành lý nhanh chóng để rời khỏi nhà này, thế nên hiện giờ cũng không tiện đi lại, chỉ còn cách thầm oán thán: Cơn mưa này sớm hoặc muộn hơn mười phút thì có phải mình đỡ bị kẹt thế này không.
“Tiểu Hàn, đến ngày mai hãy đi. Muộn
như vậy rồi, đừng làm phiền chú Vương nữa”, bà Tố Lan nhận ra sự lúng
túng của Lâm Hàn nên tìm cách gỡ rối cho cô, “Ngày mai con đi rồi, qua
đây nói chuyện với mẹ nuôi”.
“Vâng”, Lâm Hàn để chiếc va li vào góc nhà.
Vừa mới định gọi điện cho Quý Giác, ai ngờ cô ấy đã gọi đến trước, bảo rằng cô ấy ở lại nhà bạn chơi, mấy hôm nữa mới về, chìa khóa nhà thì Lâm Hàn tự đến cửa hàng lấy rồi tự mình dọn dẹp phòng. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Lâm Hàn cười nói: Cũng may mà mưa xuống kịp thời, nếu không thì đến nhà
cậu cũng phải ngồi ngoài cửa rồi.
Vậy là Lâm Hàn ngồi lại trò chuyện với bà Tố Lan.
Đây là lần đầu tiên cô và mẹ nuôi chuyện trò như vậy, hóa ra bà Tố Lan cũng không phải là một người không có tâm tư.
Nói chuyện về gia đình, về thời thơ ấu, nói cả về mối tình đầu khắc cốt ghi tâm thời thiếu nữ… Khi nói đến mối tình đầu đó, khuôn mặt bà Tố Lan
sáng bừng lên, trông như phút chốc đã trẻ lại đến vài tuổi. Lần đầu tiên Lâm Hàn phát hiện ra bà Tố Lan cực kỳ xinh đẹp. Qua lời kể rủ rỉ của mẹ nuôi, Lâm Hàn dường như cũng quay về miền ký ức đẹp như câu chuyện thần tiên đó.
Có lẽ những tình yêu đẹp đều có cùng sự lãng mạn giống nhau, mô típ cũng giống nhau, tuy nhiên người trong cuộc thì luôn nghĩ
rằng mối tình của họ là tuyệt mỹ, là thứ chỉ có duy nhất trên đời.
Họ là bạn với nhau từ thời đại học.
Tên anh ấy là Hàn Khôn, xuất thân từ một vùng quê nghèo xa lắc, còn Tố Lan
là tiểu thư con nhà giàu chưa hề biết đến những nỗi khổ của đời người.
Học theo những cảnh sướt mướt trong các bộ phim, Tố Lan cũng giả bộ mình là con nhà nghèo, thường xuyên chọc ghẹo Hàn Khôn. Hàn Khôn tính tình
nền nã nên chưa bao giờ nổi giận, chỉ chiều chuộng cô như một đứa trẻ
con.
Vì trong tên của Tố Lan có chữ hoa lan, nên sau mỗi kỳ nghỉ
hè về quê, Hàn Không thường lên núi kiếm cho cô mấy giỏ hoa lan, đợi tới đầu năm học mang về tặng. Anh dạy cô cách trồng lan, đến giờ cô vẫn nhớ điệu bộ lắc đầu của nah khi nói về đạo trồng lan, cái gì mà cổ nhân đã
dạy “ba phần mang, bảy phần dưỡng”, cái gì mà “thu không khô, đông không ẩm”, hay “trồng lan quan trọng ở khâu dưỡng”… Khi đó Tố Lan mới biết
trồng phong lan cũng phải có kiến thức rất nhiều. Thấy anh nói tới những chuyện đó một cách rất hiểu biết, trong lòng cô thầm phục sát đất.
Có lẽ ngay từ ngày đó cô đã trao gửi trái tim mình cho anh, không bao giờ lấy về được nữa.
Dù đã học được rất nhiều kinh nghiệp trồng lan từ Hàn Không, nhưng hoa lan mà Tố Lan trồng vẫn cứ chết. Chạy đến hỏi anh, anh bỗng dưng quên tiệt, bèn lôi trong túi ra một cuốn sách “Nghệ thuật trồng phong lan”, còn
lẩm bẩm: “Rõ ràng trong sách đã nói như vậy mà”. Cái bộ dạng ôm chân
Phật cứ tưởng thấm kinh đó khiến Tố Lan vừa buồn cười vừa tức.
Kể tới đó, bà Tố Lan đã chìm đắm hoàn toàn vào ký ức, nở một nụ cười rất
đỗi ngọt ngào: “Cũng không giận anh ấy, từ sau lần đó, hai người cùng
tìm hiểu xem trồng lan thế nào tốt nhất, hai mươi tư tiết khí trong năm
nên chăm sóc thế nào, bao nhiêu nước, bón bao nhiêu phân, tỉ mỉ tới cả
nhiệt độ, những ngày trời nắng phải tính đến từng giây từng phút. Như
lời anh ấy nó thì sau này chăm sóc con mình chắc cũng chỉ cẩn thận đến
thế là cùng”.
Thảo nào mẹ nuôi lại yêu hoa lan như vậy.
Khi tình cảm đã tới mức đậm sâu, từng khoảnh khắc bên nhau đều nồng thắm vô cùng, dù cho có bị lột da cắt gân cũng không thể nào tách rời nhau
được. Có được một mốt tình sâu sắc như vậy thực đáng sống trên đời này.
Lâm Hàn đột nhiên giật thót tim, trong đầu hiện lên hình ảnh Hữu Đức với ánh mắt sâu hút như nhìn thấu tâm can đó, nhớ những sự chăm sóc ân cần
của anh trong suốt hành trình và cả niềm tin lẫn sự ủng hộ cô sau khi
những chuyện đó xảy ra… Những chi tiết ấy dù không ngọt ngào như câu
chuyện tình của mẹ nuôi, nhưng đã là tình yêu thì đều có những điểm
giống nhau, trái tim của những người yêu nhau lúc nào cũng đập theo cùng một kiểu.
Nghe những lời nói đầy xúc cảm của bà Tố Lan, Lâm Hàn cũng không khỏi cảm khái, cho dù không được ở bên nhau đến đầu bạc răng long thì những ký ức đó cũng đã đủ cho phần đời còn lại này rồi.
Lâm Hàn nói với vẻ ngưỡng mộ: “Hóa ra tình yêu của mẹ nuôi với bố nuôi lại đẹp như vậy”.
“Bố nuôi?”, bà Tố Lan chững lại, nụ cười trên khuôn mặt đột nhiên biến mất.
“Ôi”, dáng vẻ đó của bà Tố Lan khiến Lâm Hàn không biết mình đã nói sai điều gì, muốn hỏi lại nhưng không dám hỏi.
“Ha, bố của Thanh Lâm họ Đinh”, bà Tố Lan cười cay đắng, “Nếu so sánh về sự
thành thực, hiền hậu, trầm tĩnh kiệm lời, thông minh tháo vát thì không
bằng được một vạn phần của anh ấy”.
Hóa ra người sau này kết hôn với bà Tố Lan lại không phải là người bà yêu nhất. Lâm Hàn không thể
không hỏi: “Vậy vì sao mẹ lại lấy ông ấy?”.
“Ai lấy ông ấy chứ?
Mẹ không biết, mẹ chỉ biết rằng kể từ ngày Hàn Khôn ra đi, trên đời này
đã không còn một người tên Hà Tố Lan nữa rồi”, bà nói với vẻ thê lương,
giọng yếu dần đi, giống như bị rút hết sạch thanh âm vậy.
Lâm Hàn chợt thấy đồng cảm, trong lòng cũng thấy đau như bị vò xiết lại, cố nén đau để hỏi: “Ông ấy phụ bạc mẹ ư?”
“Phụ bạc?”, bà Tố Lan nhìn xoáy vào Lâm Hàn, trong đôi mắt đó là một biểu
cảm hết sức phức tạp mà cô không thể nào hiểu nổi, “Còn nhớ đó là lần
bọn ta hiểu lầm nhau vì một chuyện nhỏ, đó là lần đầu tiên và cũng là
lần duy nhất hai đứa cãi nhau. Ta vốn không giỏi chuyện tranh luận với
người khác, hơn nữa bản chất cũng yếu đuối nên hay để ý đến những chuyện nhỏ nhặt, một vấn đề nhỏ trong con mắt người khác nhưng đối với ta thì
cũng tuyệt vọng tới mức như trời sắp sụp đổ đến nơi, tưởng rằng chuyện
với anh ấy như vậy là kết thúc. Ai ngờ anh ấy viết rất nhiều thư xin
lỗi, trong đó câu làm ta xúc động nhất là “trong từ điển của Hàn Khôn
không bao giờ có từ phụ bạc”, thế là hai đứa lại quấn quýt như lúc đầu.
Ta và anh ấy yêu nhau đến vậy, làm sao anh ấy có thể phụ bạc ta được
chứ?”.
Thấy Lâm Hàn vẫn tỏ ra không hiểu, bà Tố Lan cười cay đắng: “Bà ấy không đồng ý”.
Lâm Hàn biết bà ấy tức là chỉ lão phu nhân, càng khó hiểu hơn: “Từ nhỏ lão
phu nhân đã sống ở nước ngoài, rõ ràng là tân tiến hơn nhiều người ở
cùng lứa tuổi đó, sao có thể phản đối và chia rẽ một đôi trai gái yêu
nhau tha thiết như vậy chứ?”.
“Ai bảo là hễ sống ở nước ngoài thì sẽ tân tiến?”, trong lời nói của bà Tố Lan ẩn chứa một sự oán trách,
nhưng rồi lập tức thở dài nói với vẻ bất lực: “Tất cả là do số mệnh, còn con người không có lỗi. Năm đó để có thể sống cùng anh ấy, ta đã áp
dụng tất cả những tình tiết trong phim, thậm chí cả những thứ không có
trong phim, bỏ trốn cùng nhau. Đương nhiên với thế lực của nhà họ Hà,
lần nào bỏ trốn cũng không kéo dài được quá một tháng đã lại bị bắt về”.
Thực sự khó mà ngờ được một người trông yếu đuối như bà Tố Lan lại có thể
làm những chuyện kinh thiên động địa đó. Lâm Hàn bị mê hoặc, hỏi tiếp:
“Vậy sau này thế nào?”.
“Sau này ư? Bọn ta cũng biết, nếu như vẫn còn ở Thượng Hải thì sẽ không thể nào thoát được khỏi tầm kiểm soát của nhà họ Hà, thế nên lặng lẽ tích cóp tiền bạc trốn đến Tô Châu. Đó là
nửa năm vô cùng yên ổn, ban đầu bọn ta không tiếp xúc quan hệ với bất kỳ ai, hoàn toàn sống cách ly với thế giới bên ngoài. dღđ。l。qღđ Sau này
trên báo có đăng tin ở quê anh ấy có lũ lớn, anh ấy không thể không viết thư về nhà hỏi tình hình. Kết quả là anh trai anh ấy hồi âm lại, nói
rằng mẹ anh ấy đang bệnh nguy kịch. Thấy anh ấy lo lắng không yên, ta
bảo hay là về thăm một chuyến, ai ngờ chuyến đi đó lại khiến bọn ta
không bao giờ gặp lại”.
“Tất cả mọi việc ở nhà anh ấy vẫn ổn
thỏa, mẹ anh ấy không có vẻ gì là ốm nặng, mấy anh em của anh ấy đều nói là vì mẹ thương nhớ quá nên mới sinh bệnh, khi gặp được con trai tự
nhiên khỏe lại. Thấy vậy bọn ta chuẩn bị quay về Tô Châu, nhưng người
nhà đó nhất quyết giữ lại thêm. Mọi người trong gia đình ấy đối đãi với
ta rất tốt, vì thịnh tình không nỡ khước từ nên bọn ta quyết định ở lại. Đến trưa ngày thứ năm, có người đến nhà anh ấy, bọn ta vừa trông thấy
đã hoảng sợ co giò chạy. Bà ấy đem theo mấy người bảo vệ đuổi theo sát
phía sau, núi cao đường trơn, ta vốn không thể chạy thêm được nữa, bị
trượt chân ngay gần một mép vực suýt nữa thì lăn xuống dưới, may mà anh
ấy phản ứng kịp, giữ lại được. Vừa đứng vững thì cảm thấy đất đá dưới
chân sụt xuống, anh ấy không kịp nghĩ, lập tức đẩy ta lên, còn mình
thì…”.
Lâm Hàn đột nhiên thấy lòng mình chìm xuống, giống như bị
người ta dùng búa đập cho một nhát vậy. Cô không ngờ rằng một mối tình
đẹp khiến bất kỳ người nào cũng phải ghen tỵ đó lại có kết cục bi thảm
như vậy.
“Ôi,… Sau chuyện đó ta luôn nghĩ là nếu như anh ấy đừng phản ứng nhanh như vậy thì tốt biết bao, cả hai bọn ta sẽ cùng lăn
xuống vực, sống có nhau, chết cùng nhau tốt biết bao nhiêu. Vách núi đó
cũng không cao lắm, nhưng vì khi lăn xuống bị đất đá vùi lấp, đến khi
tìm thấy anh ấy bên dưới đáy vực, anh ấy đã không thể nói gì được nữa,
toàn thân đầy những vết thương. Anh ấy chỉ kịp nhìn ta lần cuối cùng rồi ra đi”, bà Tố Lan lau nước mắt, cười lạnh lẽo: “Mấy người anh em của
Hàn Khôn vây lấy bà ấy mà trách móc, hẳng phải bà nói chỉ cần gặp con
gái mình hay sao? Vì sao lại đến mức thế này? Bà ấy nhìn từng người một, sau đó chậm rãi nói, nếu như trong mắt các người có người anh em đó,
thì tại sao lại nhận tiền của ta để lừa gạt đưa chúng về? Nói xong bà ấy quay sang nhìn ta, Tố Lan con đã thấy chưa? Tiền có thể khiến cho nhiều người vứt bỏ đi tất cả, mỗi người đều có một cái giá nhất định. Lời nói của bà ấy tàn nhẫn biết bao, nhưng cũng thực tế biết bao, mấy anh em
của Hàn Khôn rõ ràng đều biết bọn ta phải khó khăn lắm mới có thể ở bên
nhau, nhưng mà vẫn…”.
“Bà ấy đã thắng. Lần đầu tiên khi tìm hiểu
về hoàn cảnh gia đình Hàn Khôn, bà ấy đã nói với ta rằng gia đình đó rất phức tạp, Hàn Khôn không yêu ta vì tiền, nhưng anh em anh ấy thì khó
lòng mà bình thản được trước tiền tài. Một cuộc hôn nhân không môn đăng
hộ đối sẽ không thể mang lại hạnh phúc”, bà Tố Lan nghiến răng vào nói,
“Khi đó ta thấy hận bố ta vô cùng, nếu như không phải vì ông ấy có dã
tâm làm những chuyện đó thì cũng đâu tới nỗi hủy họa hạnh phúc của cả
đời ta kia chứ?”.
Lâm Hàn đã từng nghe nói lão phu nhân là một
người phụ nữ mạnh tay, nhưng không ngờ lại được nghe thấy những chuyện
này từ chính miệng của mẹ nuôi, đột nhiên nhớ tới câu nói của Đường
Triêu: “Nhà cao cửa rộng vốn sâu như biến”, bèn thở dài một tiếng: “Trên thế gian này có biết bao chuyện không được như ý muốn của con người,
bất kể là giàu hay nghèo, ai cũng đều có vài ba chuyện cả”.
Bà Tố Lan gật đầu, nói như than: “Khi đó ta thực sự muốn được đi theo anh ấy, nhưng sau này có một chuyện xảy ra nên ta đành phải tiếp tục sống, đồng thời nhận lời kết hôn với một người mà bà ấy chọn”.
“Sao ạ? Vì
sao lại vậy?”, Lâm Hàn ngạc nhiên, chuyện đó có thể xảy ra trong một gia đình như vậy hay sao? Giữa người thân với nhau, thậm chí là mẹ con, lại có thể trao đổi như trên thương trường. Nguyên nhân gì khiến bà Tố Lan
dùng cả hạnh phúc của đời mình để đổi lấy? Cô càng nghĩ càng thấy thương mẹ nuôi.
“Sau này con sẽ biết”, bà Tố Lan đưa tay lên vuốt ve
khuôn mặt Lâm Hàn, cười nhàn nhạt: “Con bé ngốc, đã hơi hai mươi năm
trôi qua rồi, sự xếp đặt đó của bà chẳng qua cũng chỉ vì muốn tốt cho mẹ mà thôi. Thế mới nói tất cả là số phận. Ngay từ ngày con người ta sinh
ra, ông trời đã vẽ sẵn cho một chiếc vòng, bất kể người nào cũng phải đi trong đúng chiếc vòng đó cho tới lúc chết đi, không có cách nào thoát
ra ngoài nổi. Bởi vậy có thể oán trách ai đây? Chỉ biết trách mệnh mình
không tốt mà thôi”.
Lâm Hàn muốn phản đối, song lại cảm thấy không thể nào phản đối được.
Có lẽ tất cả thực sự là số mệnh. Cô đột nhiên nhớ tới cuốn sổ nhặt được
trước cửa phòng, Tống Tử Minh đã ghi lại những chuyện gì nhỉ? Cuốn sổ đó là do bà Tố Lan cố tình đánh rơi trước cửa để cho cô đọc được ư? Có vẻ
không phải vậy, nếu như muốn cô biết chuyện gì đó thì trực tiếp nói với
cô chẳng hơn à? Lâm Hàn lập tức nghĩ theo hướng khác: Có lẽ việc này
liên quan đến hai người mà bố và chú của bà Tố Lan, trong đó có những ẩn tình mà thế hệ sau không tiện nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT