Vì nhắc đến Đường Triêu nên cuối cùng giữa Lâm Hàn và Lý Ảnh cũng tìm được tiếng nói chung, cuộc chuyện trò được khai mở. Lúc đó Lâm Hàn mới nhận
thấy hóa ra việc giao tiếp cũng không hẳn đã khó như cô tưởng tượng, câu chuyện bắt đầu xoay quanh những gì hai người bọn họ biết về Đường
Triêu.
Những mặt tốt của người đàn ông đó nhìn qua có thể thấy
ngay, hoàn toàn không giống như Hữu Đức. Không phải là Hữu Đức không đủ
tốt, anh cũng là một người rất đáng tin cậy, nhưng lúc nào cũng mang tới cho người khác cảm giác thần bí, dù là khi cười nhưng vẫn khiến người
ta không thể nào nhìn thấu được ý nghĩ thực sự bên trong. Đường Triêu
thì khác hẳn, anh cũng dịu dàng tao nhã như vậy, nhưng lại khiến người
ta có cảm giác chân thực.
Lâm Hàn tử hỏi, hay là vì Đường Triêu
được người quen giới thiệu, còn việc cô với Hữu Đức quen nhau thì qua
mạng nên mới có cảm giác khác biệt nhau như vậy?
Chuyện trò cởi
mở vài câu, Lý Ảnh lại bắt đầu rơi vào trạng thái trầm mặc. Lâm Hàn hỏi
một cách thận trọng: “Có phải là cô với Đường Triêu cãi nhau không
vậy?”.
Lý Ảnh lắc lắc đầu, vành mắt dần dần đỏ lên. Lâm Hàn thấy
vậy nên không tiện hỏi nữa, đành chuyển đề tài: “Cô đến đây là để gặp…”.
“À, là tôi đến để thăm lão phu nhân và dì Tố Lan thôi”, Lý Ảnh vội vàng
ngắt ngang lời Lâm Hàn, thần sắc có vẻ không mấy tự nhiên.
Lâm
Hàn bỗng thấy trong lòng buồn bực: Mình còn chưa hỏi, đã vội trả lời như vậy. Thanh Lâm không còn nữa, đến đây thì đương nhiên là thăm bà với mẹ nuôi rồi. Sao phản ứng của cô ấy là kỳ quặc vậy? Hình như sợ rằng cô sẽ nhắc tới Thanh Lâm thì phải. Người nhà họ Hà từ trên xuống dưới cũng
thường tránh né không muốn nhắc đến cái chết của Thanh Lâm, giờ ngay cả
người bạn thân nhất cũng thế này… Xem chừng trong cái chết đó còn có ẩn
tình gì khác nữa rồi.
“Ai đến tìm ta vậy?”, Lâm Hàn và Lý Ảnh nghe thấy tiếng lão phu nhân bèn nhất loạt đứng dậy chào.
“Lão phu nhân”.
“Bà”.
Lão phu nhân được người hầu đỡ đi chầm chậm từ trên gác xuống, trên khuôn
mặt bà phảng phất một nụ cười, nhìn vào đó chỉ nhận thấy có một chút
thiếu tập trung, ngoài ra hoàn toàn không có dấu hiệu gì khác thường. Sự lo lắng trong lòng Lâm Hàn cuối cùng cũng được giải tỏa: Xem chừng tình trạng của mẹ nuôi cũng không đến mức gay go như cô tưởng tượng.
“Tiểu Ảnh à? Mau qua đây để bà xem xem, dễ đến hai năm nay không gặp cháu
rồi, cũng không biết gọi điện cho bà nữa”, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lão phu nhân kéo tay Lý Ảnh đến gần mình rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới,
vừa nhìn vừa nói: “Xem này, gầy đi rồi, gầy đi rồi”.
Nghe thấy
câu nói đầy vẻ quan tâm của lão phu nhân, mắt Lý Ảnh lại đỏ ngầu lên,
nghẹn ngào đáp lại: “Có gầy gì đâu ạ, cháu vẫn như lúc trước thôi”.
Lâm Hàn đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng đó, trong lòng rất không thoải mái.
Cô nhìn Lý Ảnh, cảm giác như cô ấy chính là Thanh Lâm vừa quay trở lại
vậy. Nhìn thái độ hết sức gần gũi của lão phu nhân, câu trả lời chân
thành của Lý Ảnh, giống như bọn họ là người thân trong già đình lâu ngày đi xa gặp lại, đừng nói là Lý Ảnh, cô đứng bên cạnh chứng kiến thôi mà
cũng đã thấy động lòng rồi.
Hai người đó một già một trẻ ngồi
sát vào nhau trên ghế salon nhắc lại chuyện ngày trước, hoàn toàn quên
bẵng Lâm Hàn ngồi ở một bên. Từ khi còn nhỏ cô đã quen với việc bị bỏ
rơi thế này, thế nên một chút khó chịu ban đầu cũng nhanh chóng tan đi,
chỉ đơn giản là ngồi lặng yên tựa lưng vào ghế nghe bọn họ nói chuyện
với nhau.
Chỉ thấy Lý Ảnh kể lại: “Sau khi Thanh Lâm mất không
lâu, bà nội cháu cũng ra đi, tiếp sau đó là cháu ốm một trận lớn, bây
giờ mới khỏi bà ạ”.
“Cháu mắc bệnh gì thế, giờ đã khỏi hẳn chưa?”.
“Bệnh về thần kinh ạ. Quãng thời gian đó cháu gặp quá nhiều biến cố nên thần knh không chịu nổi, bởi vậy…”.
Hóa ra Lý Ảnh phải vào bệnh viện tâm thần không lâu sau khi Thanh Lâm chết. Rốt cuộc nguyên nhân là gì nhỉ? Xem chừng Lý Ảnh và Thanh Lâm rất thân
thiết với nhau, thân thiết tới nỗi cô ấy cũng không hề giấu giếm chuyện
mình từng bị tâm thần.
“Tội nghiệp cháu quá, đúng là cháu đã
phải chịu khổ rồi…” Lão phu nhân ôm lấy Lý Ảnh, nước mắt lưng tròng,
trong ngữ điệu còn chứa đựng cả một sự hối hận sâu sắc. Lâm Hàn ngồi đó
nghe mà thấy đầu óc mình rối bù, ngấm ngầm hiểu ra điều gì đó, nhưng khi nghĩ tường tận thì lại hoàn toàn không hiểu được cái gì.
Câu
chuyện dần dần nhắc đến bà Tố Lan, sau khi biết được hiện trạng của mẹ
Thanh Lâm, Lý Ảnh nói muốn được lên thăm. Lão phu nhân bèn gọi cả Lâm
Hàn, ba người cùng đi lên tầng.
Lý Ảnh đúng là một cô gái thông
minh, nhanh nhẹn, cô đỡ lấy lão phu nhân một cách hết sức tự nhiên rồi
đi đằng trước, vừa đi còn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bà đi chậm chậm một chút, cẩn thận, chậm thôi…”.
Nếu so sánh ra thì Lâm Hàn thấy mình
giống khách đến chơi nhà hơn. Cô đột nhiên nhận ra dù ở bất cứ nơi nào
cô cùng giống người thừa, trước đây ở nhà cũng vậy, giờ đến đây cũng
vậy, dù rằng mẹ con lão phu nhân vẫn luôn yêu thương chăm sóc cho cô,
nhưng trước sau cô vẫn cảm thấy một sự xa cách như có như không, có khi
thì cảm thấy rất gần, nhưng có lúc cảm thấy ở rất xa.
Lâm Hàn
vừa đi chậm rãi vừa nhìn khắp xung quanh: Mình đã sống trong ngôi nhà
này suốt mấy tháng rồi, vậy mà giờ đây không chỉ không gần gũi hơn được
một chút nào, mà trái lại, còn cảm thấy hơi sợ hãi. Lẽ nào vì ngôi nhà
quá lớn? Hóa ra mình cũng là người sợ sự cô đơn trống trải, cô thầm thở
dài một tiếng trong lòng.
Đối vớ sự có mặt của Lý Ảnh, bà Tố Lan cũng hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì.
Lâm Hàn nhìn gương mặt tiều tụy của mẹ nuôi, cảm giác nó còn hốc hác hơn
ban nãy mấy phần, giống như bà đang khô héo tàn tạ đi theo từng giờ vậy.
Lý Ảnh ngồi xuống cạnh giường, dỗ dành để lấy được cuốn album
bà Tố Lan ôm trong lòng ra, sau đó lại kiên trì thuyết phục bà nằm
xuống. Trước sau mẹ Thanh Lâm vẫn lặng yêu không nói một câu, song dường như lại rất biết nghe lời Lý Ảnh.
Thấy bà Tố Lan có một chút
chuyển biến tốt hơn như vậy, tất cả mọi người đều thở phào một tiếng.
Khi ba người bọn họ quay ra, lão phu nhân còn cố ý nhắc Lâm Hàn mang
theo cả cuốn album của Thanh Lâm ra ngoài.
Lý Ảnh nhìn thấy tập
ảnh đó cũng đau lòng, không sao kìm được, rơi nước mắt mấy lần, khiến
lão phu nhân lại trở thành người khuyên giải.
๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Xem ra quan hệ giữa Lý Ảnh với Thanh Lâm
cũng không chỉ ở mức bình thường.
Cả ngày hôm đó đã trôi qua trong không khí ảm đạm nặng nề. Lâm Hàn lấy cớ đi cất cuốn album để lên tầng.
Khi mang cuốn album vào phòng Thanh Lâm cất, cô nhìn lên bức bình Thanh Lâm đang cười rạng rỡ như đóa hoa xuân, trong lòng cũng không khỏi ngấm
ngầm đau, giống như bị những mũi kim khẽ đâm vào đó vậy. Cô vuốt ve bức
hình của Thanh Lâm, thì thầm nói: “Vì sao khi nhìn thấy cô tôi lại có
cảm giác lạ lùng như vậy nhỉ? Cũng giống như trong nhà họ Hà này, rõ
ràng là tôi không thấy vui, nhưng trong tận đáy lòng thì vẫn muốn ở lại. Lẽ nào tôi cũng chỉ là một kẻ tầm thường, thấy của cải thì sáng mắt?
Nếu như cô còn sống có phải tốt không, mẹ nuôi với bà sẽ không đau lòng
như vậy, còn tôi cũng sẽ không xuất hiện ở nhà này. Đó chẳng phải là
chuyện hết sức vui vẻ hay sao?”.
Thanh Lâm trong bức ảnh vẫn cười rạng rỡ, Lâm Hàn nhớ lại khuôn mặt hiện lên trên mặt kính đêm qua, sợ
tới mức run lập cập cả lên, vội vàng cất cuốn album lên trên giá. Gian
phòng hơi lộn xộn, hơn nữa Lâm Hàn cũng không muốn xuống nhà để phải đối diện với hai khuôn mặt đau khổ, nên nghĩ bụng: Chi bằng ở đây thu dọn
còn hơn.
Cô quét sạch những mảnh thủy tinh bị vỡ trên sàn, đang
chuẩn bị vứt tấm ảnh bị cắt cụt đầu đó vào thùng rác thì đột nhiên cảm
thấy hình như màu đỏ bị vẩy lên trên đó đã chuyển màu. Cô lại giở ra một lần nữa, thấy màu đỏ tươi bên trên đó đã chuyển sang đỏ đậm, nên trông
càng giống máu khô. Một cơn gió thôi qua, mùi máu tanh lòm xộc thẳng vào mũi Lâm Hàn. Cô cúi đầu xuống, lập tức trông thấy dưới chân mình là một vũng máu tươi, bất giác đưa tấm ảnh đang cầm trong tay lên gần mũi –
mùi trong tấm ảnh chính là mùi mà cô vừa ngửi thấy. Hóa ra thứ được vẩy
lên trên tấm ảnh không phải phẩm màu.
Tất cả những chuyện xảy ra ở Bình Uyển bắc thôn lại xuất hiện trong đầu, cảm giác bất lực khủng
khiếp ập đến với Lâm Hàn. Khi đó trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy
nhất: Hóa ra tất cả vẫn chưa kết thúc, nói không chừng nó mới chỉ bắt
đầu thôi…
Mùi máu tanh mỗi lúc một nồng nặc hơn, Lâm Hàn nhìn kỹ
mới nhận ra không chỉ dưới chân mình mà cả bên cạnh tủ tường, trước bàn
làm việc đều có dấu máu, nhất là bên dưới bàn làm việc máu đọng thành
một vũng lớn. Máu tươi đang rỉ ra từ trong ngăn kéo, tụ lại một bên rồi
từ từ nhỏ xuống…
Lâm Hàn muốn kêu lên nhưng làm thế nào cũng
không sao kêu nổi. Trong nỗi sợ hãi cùng cực, cô vẫn có ý muốn mở ngăn
kéo đó ra, thế nên đi từng bước thật chậm đến trước chiếc bàn, rồi đột
nhiên giật mạnh ngăn kéo.
Không có bất cứ thứ gì quái dị nhảy ra từ bên trong đó. Trong ngăn kéo có rất ít đồ, chỉ có một nghiên mực đầy máu và một cuốn nhật ký màu xanh nhạt. Vì Lâm Hàn giật ra mạnh quá nên
nghiên mực đổ nghiêng sang cuốn sổ. Không hiểu sao bên trong ngăn kéo
đầy những vết máu loang lổ, nhưng chỉ riêng cuốn sổ đó, ngoài vết máu
vừa đổ từ nghiêng mực sang thì hoàn toàn sạch sẽ. Lâm Hàn khẽ lật chiếc
nghiên mực lại, trong lòng nghiêng mực chỉ toàn máu chứ không hề có dấu
tích của mực đen. Xem ra chiếc nghiên mực này chỉ dùng để đựng máu,
nhưng vì sao dung tích của nó nhỏ như vậy mà có thể tạo ra nhiều máu rơi xuống sàn như thế chứ?
Cuốn sổ ghi chép trông rất đẹp, ở giữa còn có hình một trái tim nổi lên, bên trong nhét ảnh chân dung của Thanh Lâm.
Dựa vào trực giác, Lâm Hàn khẳng định đó là một cuốn nhật ký. Cô thận trọng tránh vết máu rồi cầm cuốn sổ đó lên.
Trang đầu tiên viết hai dòng chữ: Nếu như đây là một đầm lầy thì mình cũng chấp nhận rơi vào đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT