Những cây ngô đồng có nguồn gốc từ nước Pháp trồng hai bên đường đã bắt đầu xanh um, rợp bóng che kín cả nửa con đường. Lâm Hàn nhớ lại cảm giác của mình khi nhìn
thấy cảnh tượng này trong lần đầu tiên đến nhà họ Hà: Đúng là một mảnh
đất thuận phong thủy, nếu như mình có thể sống ở nơi này thì tốt biết
bao, đợi tới lúc già rồi, tay trái khoác tay chồng, tay phải dắt cháu
trai hoặc cháu gái đi tản bộ, đón những cơn gió nhẹ nhàng thổi tớ, trò
chuyện với chồng về những hồi ức cay đắng ngọt bùi mà hai vợ chồng đã
trải qua trong quá khứ, nghe đứa cháu nói lan man những chuyện trẻ con
non nớt, đời người như vậy còn gì phải mong đợi nữa.
Đến khi
bước chân vào nhà họ Hà rồi cô mới thay đổi hẳn suy nghĩ đó. Ngôi biệt
thự giống hệt một mê cung lớn kiểu Đại quan viên trong Hồng Lâu mộng,
chỉ riêng quy mô của rừng trúc Tương Phi đã đủ khiến Lâm Hàn kinh ngạc
vô cùng. Vào bên trong rừng trúc, thấy thân trúc dọc ngang dày đặc kín
mít hết cả lối đi, đứng bên trong đó tưởng như đang đứng giữa một vùng
biển xanh rì, không cách nào nhìn xuyên qua được. Kỳ thực nếu nhìn qua
không thể đoán được xem diện tích của rừng trúc đó là bao nhiêu, song
xét về thiết kế thì khá thông minh: Khu rừng có hình elip, trúc được
trồng theo từng vòng từng vòng, khoảng cách giữa các cây đều bằng nhau,
mà vòng thứ hai vừa vặn được trồng vào những khe trống giữa hai cây của
vòng thứ nhất, thế nên hết vòng này đến vòng khác đan xen, tự nhiên che
kín được không gian. Thêm vào đó hàng năm trúc đều mọc mới, khiến rừng
càng dày hơn. Con đường nhỏ đi xuyên qua rừng trúc có hình chữ S, tạo
cho người ta cảm gác quanh co hun hút, càng tôn thêm vẻ âm u.
Tòa biệt thự được thiết kế theo phong cách cổ xưa, mặt tường ngoài bị phủ
kín bởi những dây thường xuân rập rạp xanh rì khiến màu sắc ban đầu bị
che khuất, trong khuôn viên có đình hóng mát, đài phun nước, hòn non bộ, hoa viên, từ cổng lớn đi vào nhà chính cũng phải mất chừng bảy tám
phút.
Người tài xế dừng hẳn xe rồi quay lại nói với Lâm Hàn khi
đó đang chìm trong suy nghĩ: “Cô ơi, đến nơi rồi”, sau đó tò mò nhìn vào cánh cửa lớn được chạm khắc hoa văn, nhận xét về biệt thự nhà họ Hà:
“Chậc chậc, đúng là nhà đại gia, nhà giàu như vậy mà phải đi taxi sao?
Phải có xe riêng chứ lại”.
Lâm Hàn nhìn đồng hồ tính cước rồi lấy tiền ra trả, sau đó xách hành lý xuống xe, nhấn chuông cửa. Cánh cổng
sắt kêu lên hai tiếng “Kính coong” rồi mở ra, ngay sau đó là tiếng câu
mừng rỡ của chú Vương: “Tiểu thư về rồi à? Lão phu nhân và mẹ tiểu thư
ngày nào cũng nhớ tiểu thư đến mức bỏ bê cả cơm ăn nước uống, mở miệng
ra là nói con bé này, đi chơi xa mà cũng không gọi điện về nhà, không sợ người khác lo lắng hay sao”, Chú Vương vừa nói vừa đón lấy chiếc va li
trong tay Lâm Hàn, ngẩng lên nhìn mặt cô liền lập tức kêu lên: “Xem này, đi một chuyến lại càng gầy hơn nữa, lát rồi lão phu nhân nhìn thấy thế
nào cũng sẽ đau lòng cho mà xem”.
Dù trong lòng Lâm Hàn đang hết
sức khó chịu nhưng không thể không bật cười vì những câu nói vọt ra liên tiếp cùng cách biểu đạt phóng đại của người đàn ông đó: “Chú Vương,
không đến mức như chú nói quá lên đâu, đi du lịch đương nhiên là vất vả
rồi, thế nên trong mặt mũi hơi phờ phạc, trông thì tưởng là gầy đi
thôi”.
“Phải phải phải, dù sao thì tụi con gái các cô bây giờ đều gầy nhom cả, ai cũng bảo trông gầy mới đẹp, giống hệt như Tiểu San của
nhà tôi cũng vậy, con bé ngốc, mông hơi to một chút mà hàng ngày đã nhất quyết không chịu ăn cơm, nói là phải giữ gìn vóc dáng, cô nói xem rốt
cuộc thì vóc dáng quan trọng hơn hay là sức khỏe quan trọng hơn? Còn
không nói được nó cơ, hễ mà nói là nó lại trợn mắt lên trông cực kỳ
ngang ngạnh…”, chú Vương đón lời Lâm Hàn rồi cứ vậy ba la báp láp. Ông
ta là em họ xa của vú Hà, phong thái rất nhiệt tình, chỉ có điều nói hơi nhiều, mỗi khi gặp ai đó, không cần biết là quen thân hay không, chỉ
cần người đó bắt chuyện là ông liền tìm ngay ra được chủ đề chung để nói liên tục không thôi. Có lẽ vì sống trong nhà họ Hà yên tĩnh quá, chẳng
mấy khi gặp được một người nên hễ có dịp là lại nói thật nhiều.
Lâm Hàn đã quen với điều đó từ lâu rồi nên chỉ cười cười làm ra vẻ lắng nghe, sau đó để mặc chú Vương nói một mình.
Quả nhiên vừa nhìn thấy Lâm Hàn lão phu nhân đã cau mày lại, đưa tay lên
vuốt khuôn mặt gầy hốc hác của cô, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn tỏ ra hết sức
đau lòng: “Nhìn Tiểu Hàn của nhà chúng ta xem, mới đi ra ngoài có một
chuyến mà đã gầy đến mức này, làm ta lo lắng chết đi được. Gọi điện
thoại mười lần thì phải đến bảy tám lần là ngoài vùng phủ sóng, còn lại
đều tắt máy. Lớn như vậy rồi mà cũng không biết nhớ tới người thân gì
cả”.
Những nỗi sợ hãi cùng cực mà Lâm Hàn phải chịu đựng trong
chuyến đi đó phút chốc được những lời yêu thương của lão phu nhân khỏa
lấp, đây là lần đầu tiên có người quan tâm tới cô như vậy. Khi còn ở
nhà, từ năm mười lăm tuổi cô đã bắt đầu đi chơi xa cùng mấy đứa bạn
thân, bất kể là đi bao lâu nhưng khi quay về, bố mẹ cùng lắm cũng chỉ
hỏi một câu: “Về rồi đấy à?” Còn nhớ lần đầu tiên đọc được câu thành
ngữ: Kinh Hà nước trong, Vị Hà nước đục*, cô nghĩ ngay đến mối quan hệ
của mình với bố mẹ đẻ, có lẽ dùng câu thành ngữ đó để mô tả là thích hợp nhất.
*Ám chỉ sự phân biệt đối xử
Cô xúc động ôm lấy lão phu nhân, mắt đỏ ngầu lên, nghẹn ngào nói: “Bà ơi, chẳng phải cháu đã bình yên quay trở về rồi hay sao?”.
Từ khi đến ở trong nhà họ Hà, không chỉ với mẹ nuôi mà cả lão phu nhân,
Lâm Hàn cũng luôn giữ một thái độ khách sáo, đây là lần đầu tiên cô bộc
lộ cảm xúc của mình ra như vậy. Lão phu nhân cũng ôm lấy Lâm Hàn, nhớ
đến đứa cháu ngoại xấu số Thanh Lâm của mình nên mắt cũng đỏ lên. Hồi
trước mỗi khi muốn xin bà điều gì đó, Thanh Lâm cũng thường ôm lấy bà mà nũng nịu y như vậy.
Từ nhà kính trồng hoa đi vào nhìn thấy cảnh tượng hai bà cháu ôm nhau, bà Tố Lan cũng thấy lòng đầy xúc cảm, song
vẫn có nén nước mắt lại: “Tiểu Hàn về rồi hả con? Để mẹ xem nào, có gầy
đi không vậy?”.
Trong câu nói đó, bà Tố Lan đã cố tình bỏ đi chữ
“nuôi”, xem chừng bố mẹ cô đã chấp nhận cho cô đến đây hẳn rồi. Lâm Hàn
hít sâu một hơi, rũ bỏ hết những thứ không vui vương vất trong đầu, tiếp lời mẹ nuôi: Có gầy đâu ạ, lâu lắm rồi mới về nhà, đói chết đi được.
Mẹ, mẹ mau làm cho con chút gì ăn đi, con đi lên nhà tắm một cái đã”.
Nói xong, Lâm Hàn làm ra vẻ nhẹ nhõm, đi thẳng lên tầng.
Bà Tố
Lan nghe thấy cô gọi “mẹ” thì cảm động không kể xiết, nhìn theo cái bóng Lâm Hàn khuất ở đầu cầu thang, kéo tay lão phu nhân nói đi nói lại:
“Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Tiểu Hàn gọi con là mẹ đấy. Mẹ nghe thấy
không? Con bé chấp nhận gọi con là mẹ rồi”.
Lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay con gái, khuôn mặt cũng tràn ngập niềm vui.
Khi ấy Lâm Hàn vẫn đứng ở đầu cầu thang, nghe thấy bà Tố Lan nói vậy thì
hết sức ngạc nhiên? Vì sao mẹ nuôi lại mừng vui đến vậy? Lẽ nào giữa bố
mẹ mình và nhà họ Hà có bí mật gì đó mà mình chưa biết? Cô bấm số máy
điện thoại của nhà mình, bên kia máy vang lên giọng một nam thanh niên.
Ban đầu cô còn tưởng mình bấm sai, song đột nhiên hiểu ra đó là ai. Lâm
Hàn không biết nói gì, liền dập máy.
Em trai cô đã quay về nhà
rồi, điều đó cũng có nghĩa là cô đã không còn là người nhà họ Lâm. Cô
không tin vào những chuyện cao số gì gì đó, nhưng cô có thể thay đổi
cách nghĩ của những người khác được chăng? Đặc biệt đó lại là bố mẹ đẻ
ra mình, nuôi lớn mình, con cái phải hiếu thuận với bố mẹ chứ còn gì.
Người khác có thể thấy vui vầy bên cha mẹ, đến lượt mình thì không thể
vậy. Dù rằng đối với cha mẹ, đến lượt mình thì không thể vậy. Dù rằng
đối với gia đình đó cô luôn có cảm giác lạnh nhạt tới mức bất thường,
nhưng suy cho cùng thì cũng đã ở đó hai mươi mấy năm… Dừng lại, Lâm Hàn
ngăn không cho mình tiếp tục nghĩ lan man nữa, nhảy tỏm vào trong bồn
tắm, không nghĩ ngợi điều gì nữa…
Không biết có phải vì tọa lạc ở một khu vực khá vắng vẻ hay không, nhưng giữa mùa hè mà trong biệt thự
nhà họ Hà vẫn mát mẻ dù không cần dùng máy lạnh. Mười hai giờ đêm, Lâm
Hàn tỉnh giấc theo thói quen, thói quen hình thành sau nhiều năm làm
nghề viết. Cô mở máy tính, đăng nhập vào trang Bóng ma Linh Dạ, vẫn thấy có khá nhiều “cú đêm” đang hoạt động, trên trang chính đã xuất hiện
thêm nhiều bình luận liên quan đến cuốn truyện mới của cô. Nhấp thử vào
mấy cái cũng không có gì khác lạ, nếu không phải là những lời tán dương
thì là chỉ trích. Tuy nhiên trong tất cả các bài viết cũ hay mới đều
không thấy bóng dáng của Bùi Vỹ, Tô Thanh và Lý Quân, xem chừng bọn họ
đã thực sự rời bỏ diễn đàn rồi.
Khi Lâm Hàn quay trở lại trang
chủ, cô bỗng nhiên phát hiện ra một bài viết mới, tiêu đề là: Vào ngó
thử đi, xem bạn còn đủ sức thoát ra không. Người tải bài viết đó lên có
tài khoản lạ hoắc: Mắt trái nhìn thấy bạn. Trong một diễn đàn như vậy,
rất nhiều người khi đăng bài viết đều lấy những cái tiêu đề gây bắt mắt. Lâm Hàn không thể không nhấp chuột đăng nhập vào.
Nhạc nền của
bài viết là một khúc nhạc của đàn tam thập lục “Cao sơn lưu thủy”, một
trong mười bản đàn nổi tiếng nhất. Nội dung của nó mở đầu bằng một bức
tranh hoạt hình, nam nam nữ nữ chen chúc bên trong đó, hoàn toàn không
có điểm gì khác biệt so với những bài viết bình thường khác. Lâm Hàn mỉm cười lắc lắc đầu, nghĩ bụng: Lại là một tên lừa đảo để tăng lượng truy
cập. Đột nhiên cô phát hiện ra người con gái đứng giữa bức hình trông
khá quen mắt, mái tóc dài như rong biển, mình mặc một chiếc áo cotton
màu trắng, dưới là quần bò bó sát – đó chẳng phải là phong cách ăn mặc
thường thấy của cô ấy hay sao? Lâm Hàn đếm lại số người trong tranh, vừa vặn đủ mười người. Nhìn kỹ thêm thì lại phát hiện ra nền của bức tranh
rõ ràng là quán cà phê ở Thượng Đảo, dù là tranh hoạt hình như qua cách
phục trang, nét mặt vẫn có thế nhận ra dễ dàng đó chính là mười người đi đến Bình Uyển bắc thôn.
Lâm Hàn cố nén nỗi sợ hãi để kéo chuột
xuống dưới, bức tranh thứ hai là bên một con suối nhỏ ở sơn thôn, trong
đó vẫn có mười người, mỗi người một vẻ khác nhau, tuy nhiên nhìn qua thì trông tất cả đều cực kỳ vui vẻ.
Bức tranh thứ ba là một cửa
hang đen ngòm, nhân vật vẫn không thay đổi, người con trai mặc chiếc áo
sơ mi trắng đang ôm cô gái mặc chiếc váy liền màu xanh lục nhạt đã ngất
lịm, khuôn mặt bảy người trong số đó đầy vẻ lo lắng và sợ hãi, còn dưới
chân một người con trai đang giận dữ là một con dơi bị giẫm chết, hai
cánh vẫn đang giang rộng, làm thành hình chữ W.
Bức tranh thứ tư không có người, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn chỉ là một đêm mưa gió tơi
bời, trong ánh sáng của tia chớp rạch ngang thấp thoáng hình ảnh đường
viền của một mái nhà lưng chừng núi.
…
Lâm Hàn mỗ lúc một kinh ngạc hơn, không cần phải rê chuột xuống nữa nhưng cô vẫn có thể
đoán được tiếp theo sẽ là những bức tranh gì. Song con chuột vẫn cứ
trượt xuống theo tiềm thức, không biết đến bức thứ mấy thì khúc nhạc
“Cao sơn lưu thủy” vui tai đã bị đổi thành một giai điệu khác nghe nặng
nề hơn mà cô không biết.
Chính xác là những bức vẽ này đã ghi
lại tất cả những chuyện xảy ra trong chuyến đi Bình Uyển bắc thôn, trong đó bức thứ hai từ dưới lên là hình ảnh Lê Hữu Đức đang ngồi trước màn
hình máy tính, bên cạnh máy tính còn có một cốc trà, phía trên cốc là
hình cỏ ba lá đươc vẽ rất rõ ràng. Bài trí trong gian phòng rất đơn
giản, trước cửa sổ có một chiếc bàn làm việc, mấy chiếc bút cắm bên
trong ống bút.
Lâm Hàn tiếp tục nhìn xuống dưới, ánh mắt cô dừng lại ở bức vẽ cuối cùng. Trong bức vẽ đó, chính là cô đang ngồi trước
máy tính, lật giở các trang mạng. Phía bên tay trái cô là một bàn trang
điểm, trong hình vẽ còn có cả một góc giường, ga trải giường có hình hoa nhỏ nền trắng, tấm rèm cửa sổ trắng tinh bị gió thổi bay tung lên, để
lộ ra một khoảng không đen sẫm. Kỳ lạ là trên mặt kính cửa sổ còn có một khuôn mặt con gái nữa, không phải kiểu hoạt hình mà vẽ rất thật, giống
hệt như cắt ghép từ hình chụp vậy. Lâm Hàn cảm thấy khuôn mặt đó rất
quen nhưng nhất thời không thể nghĩ ra đó là ai được.
Khi đó,
một cơn gió thổi tới, Lâm Hàn bất giác quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ - phía bên ngoài là một khoảng tối sẫm giống hệt như trong hình vẽ. Gió thổi tấm rèm bay lên cao hơn, chỉ thấy trên mặt kính của cánh cửa sổ
chưa khép lại hiện lên khuôn mặt một cô gái trẻ, không khác gì hình
trong máy tính.
“Á!”
Lâm Hàn không thể kìm chế được, kêu
lên thất thanh rồi lấy tay che vội mắt vào. Sau đó trước mắt cô trở nên
đen sẫm, Lâm Hàn ngất lịm đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT