Tô Thanh nói xong câu đó tự nhiên cũng rùng mình một cái. Vẻ mặt của tất cả mọi người lập tức nặng nề trở lại, duy nhất Tiêu Khâm chỉ chau mày rồi “à” một tiếng. Anh ta tỏ ra hết sức bình tĩnh, thậm chí còn trầm mặc hơn cả trước kia, sự trầm mặc khiến cho người ta sợ hãi. Vũ Trúc bỗng nhướng mày, tiếng lên hai bước muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Gia Dũng kéo lại. Tiền Gia Dũng lắc đầu với Vũ Trúc, Vũ Trúc hiểu ý anh ta muốn nói gì nên thôi. Vào những lúc thế này, bất kỳ người nào cũng đều không nên làm phiền Tiêu Khâm, sự trầm lặng đó cho thấy anh ta đang chìm trong nỗi đau cùng cực. Việc mới rồi Tiêu Khâm đỏ mặt không phải vì xấu hổ, mà là vì, là vì… yêu. Trong những lời kể của anh ta rõ ràng là chứa chan tình cảm, đồng thời còn mang cả một sự thỏa mãn vì mong đợi của mình được đáp ứng.

Đúng, đó chính là tình yêu. Tình yêu không nhất thiết phải thể hiện ra bằng sự quan tâm hay lối cư xử chu đáo. Cũng chỉ có Vương Linh mới khơi dậy được sự nôn nóng hấp tấp tiềm ẩn của Tiêu Khâm. Ngay bản thân Tiêu Khâm cũng khó có thể nói được mình đã bắt đầu yêu Vương Linh khi nào, thậm chí đến tận giờ phút này, anh ta vẫn trong trạng thái lờ mờ. Anh ta chỉ cảm thấy trái tim mình như bị đục rỗng ra, trống rỗng đến mức không còn nghe thấy tất cả những âm thanh khác, không nhìn thấy bất kỳ người nào khác. Bắt đầu từ giờ khác nghe được cái tin khủng khiếp đó, Tiêu Khâm lại trở về trốn trong chiếc vỏ im lặng của mình, thậm chí còn trốn sâu hơn lúc trước.

Trong sự im lặng của Tiêu Khâm, mỗi người đều chất chứa trong lòng những nỗi niềm riêng, tiếp tục hành trình.

Lúc dừng nghỉ chân ở vách Mỏ Ưng, Hữu Đức tìm đến Lâm Hàn khi đó đang ngồi một mình dưới gốc thông. Hai người ngồi cạnh nhau trên một tảng đá xanh lớn, song không ai lên tiếng nói một lời. Khi ấy mặt trời đã sắp xuống núi, ánh nắng tàn cuối ngày mang màu máu khiến những triền núi nối tiếp nhau cũng được nhuộm một màu đỏ tươi, giống như một dòng máu đang chảy xuống.

Có lẽ vì tất cả đều đang trong tâm trạng nặng nề bức bối nên cảnh tượng tuyệt đẹp đó đã không còn mang dáng vẻ diễm lệ như lúc ban đầu. Lâm Hàn đang chuẩn bị đứng dậy thì Hữu Đức cất lời: “Lâm Hàn, cô có tin rằng tất cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?” Khi đó anh ta mặc chiếc áo vải gai màu trắng mà Lâm Hàn nhìn thấy trong lần đầu tiên gặp, thực ra tất cả áo cúa Hữu Đức đều có cùng một màu sắc và kiểu dáng tương tự nhau, từ khi gặp anh ta ở Thượng Đảo, chưa khi nào Lâm Hàn nhìn thấy anh ta mặc kiểu áo khác hay không phải là màu trắng. Còn nhớ khi đó Lâm Hàn đã trêu Hữu Đức rằng màu trắng biểu trưng cho sự thuần khiết, song Hữu Đức đã đáp lại một cách nghiêm túc rằng: “Nó còn thể hiện cho tố chất thần kinh.”

Lúc đó Lâm Hàn chỉ cười cười mà không nhập tâm câu nói đó. Còn bây giờ khi nhìn vào trong đôi mắt sâu hút của Hữu Đức, Lâm Hàn chợt vô tình nhớ lại. Trong lòng cô bỗng nhiên có một cảm giác gì đó không rõ nét, không thể xác định được là gì.

Không biết nên trả lời như thế nào mới được. Lâm Hàn im lặng hồi lâu, vừa như an ủi chính mình, vừa như trốn tránh, cuối cùng cô nặng nhọc gật đầu, nói một cách kiên định: “Tôi tin chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi”.

Hữu Đức vẫn nhìn xoáy vào Lâm Hàn, trong đôi mắt đó là một thứ ánh sáng mà từ trước đến nay Lâm Hàn chưa từng nhìn thấy. Nó chỉ lóe lên trong thoáng chốc rồi biến mất ngay, Hữu Đức thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Đó chính là lý do vì sao mà tôi lại đánh giá cao cô. Ngoài Tiền Gia Dũng và Bùi Vỹ ra thì trong cả nhóm không ai vượt được cô. Những thứ bên trong cuốn tiểu thuyết, chẳng qua chỉ là… hư cấu cả”.

Lâm Hàn không hiểu một chút nào những câu Hữu Đức nói ra: “Anh nói vậy là ý gì?”.

“Tôi định nói là bọn họ đều quá nhát gan, Lâm Hàn, cứ giữ vững suy nghĩ của cô đi, tất cả những việc này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi”, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Hữu Đức đưa mắt nhìn những người đang ngồi túm tụm bên đường, quay đầu lại nói tiếp: “Tôi đi theo sau Tiêu Khâm, ngoài anh ta ra thì không nhìn thấy một ai cả, cũng không nghe thấy bất kỳ người nào nói hết”.

“Vậy thì phải giải thích như thế nào về việc hai người bọn anh nằm ngủ bên dưới khe một trong nghĩa địa dòng họ Tống?” Lâm Hàn buột miệng hỏi câu đó, song mới thấy nó quá mẫu thuẫn với sự khẳng định của mình ban nãy, nghĩ đi nghĩ lại thì niềm tin lúc nãy đã bắt đầu bị lung lay dao động rồi.

Tất cả vẻ lúng túng đó của Lâm Hàn đều không lọt được khỏi mắt Hữu Đức, anh ta nhảy lò cò lên một bước rồi quay đầu lại nói với Lâm Hàn: “Nếu như tôi nói là tự bọn tôi đi đến đó thì cô có tin không?”.

Lâm Hàn giật thót người, song cũng đã bình tĩnh lại một cách nhanh chóng: “Đối với những việc mà mình chưa từng trải qua thì đương nhiên là không có lý do gì để nói tin hay không tin cả, chẳng phải sao?”.

“Đó chính là điểm rất thông minh của cô”. Hữu Đức mỉm cười đồng tình.

Khi đó Hữu Đức và Tiêu Khâm cũng đi theo sau bọn Lâm Hàn. Vì trời mưa lớn quá nên đuốc tắt hết cả, bọn họ chỉ cảm thấy những người đi trước đi mỗi lúc một nhanh, khoảng cách vì thế mà bị kéo ra mỗi lúc một xa. Hữu Đức lo lắng giục Tiêu Khâm đang đi ngay phía trước mình: “Anh nhanh lên một chút, họ sắp mất hút rồi kìa”.

Tiêu Khâm không những không trả lời mà còn đứng yên tại chỗ. Khi đó mưa càng nặng hạt hơn, Hữu Đức đang chuẩn bị đưa tay đẩy anh ta đi thì Tiêu Khâm chợt lên tiếng, nghe giọng nói hơi run vừa giống như sự sợ hãi, vừa như kích động, dù gì thì nó cũng hết sức khác thường. Anh ta nói có hai tiếng: “Vương Linh”.

Hữu Đức thấy giật thót mình, quay đầu nhìn ra khắp xung quanh. Trong bóng tối mịt mùng, anh vẫn trông thấy hình như cạnh chỗ Tiêu Khâm đứng có một bóng đen. Bóng đen đó không nói gì, hoặc ít ra là Hữu Đức không nghe thấy tiếng gì. Tiêu Khâm cũng không nói gì nữa, được một lúc sau thì đột nhiên phát rồ chạy thục mạng về phía sau. Anh ta chạy rất nhanh, còn nhanh hơn cả khi trời sáng.

Hữu Đức sợ hãi phát khiếp nhưng cũng đành chạy theo Tiêu Khâm. Khi đuổi đến khu nghĩa địa dòng họ Tống thì đã không còn thấy bóng dáng Tiêu Khâm đâu nữa.

Khu vực này quá quen thuộc với Hữu Đức, nhưng anh chưa bao giờ đến đây vào lúc nửa đêm. Anh đi qua từng khe trống giữa hai ngôi mộ, những nơi mà Tiêu Khâm có thể trốn vào được để tìm trong một nỗi khiếp sợ bao trùm. Hữu Đức cứ vậy đi tìm qua không biết bao nhiêu ngôi mộ trong bóng đêm dày đặc đó, đến khi anh ta đã vừa mệt vừa sợ tới mức không còn bước nỗi chân nữa thì một tiếng sấm vang lên, kèm theo đó là một tia chớp cắt ngang bầu trời. Nhờ ánh sáng trong tích tắc đó, Hữu Đức nhìn thấy Tiêu Khâm nằm thẳng cẳng dưới một khe mộ. Hữu Đức quen cả sợ đi ngay tới đó, đúng lúc anh đang quỳ xuống thì một tiếng “uỳnh” vang lên trên đầu, còn chưa kịp phản ứng gì thì bị đánh mạnh vào gáy, tiếp đó là hoàn toàn không biết gì nữa.

Lâm Hàn đờ đẫn cả người, chỉ cảm thấy chân tay lạnh ngắt, máu huyết toàn thân dường như dừng lạ không lưu thông nữa. Những chi tiết đó hoàn toàn không xa lạ với cô, đó chính là tất cả những thứ mà cô hư cấu trong cuốn truyện, giờ đây đang trở thành hiện thực một cách cực kỳ sinh động. Tiếp theo sẽ là gì? Tiếp theo sẽ là ai? Cô rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa.

“Lâm Hàn?” Hữu Đức lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bợt ra của Lâm Hàn, trong mắt chứa chan nỗi xót thương.

“Những chuyện này thực sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên sao?” Lâm Hàn nhìn Hữu Đức mờ mịt, hỏi anh ta nhưng cũng chính là hỏi bản thân mình.

“Biết vì sao tôi chỉ kể cho mình cô không? Nếu giờ này nói với bọn họ, chắc chắn sẽ gây ra họa lớn”, Hữu Đức châm một điếu thuốc, hít một hơi nặng nhọc, “Chúng ta phải giữ vững niềm tin của chúng ta, Lâm Hàn, cô là người quyết định số mệnh của các nhân vật trong “Thư tuyệt mệnh”, tất cả quyền sinh sát đều nằm trong tay cô. Thế nhưng trong thực tế, vận mệnh của mỗi người đều nằm trong chính tay bọn họ, không ai có thể thay đổi dễ dàng số mệnh của chúng ta. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Thế nên chúng ta càng phải tin chắc rằng những chuyện đó đều là giả tạo, là trùng hợp, tất cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi”.

Lâm Hàn liên tục gật đầu theo từng lời nói của Hữu Đức, song không phải vì lòng tin của chính bản thân cô, mà là vì cảm giác an định trong lòng cô mỗi lúc một mạnh hơn. Khi đó cô đã hiểu cuối cùng cũng sẽ có một người luôn đứng cạnh cô, cùng cô ghé vai gánh vác tất cả những chuyện này…

Cả đoàn người tiếp tục lên đường, nhưng khi vượt qua vách Mỏ Ưng mới phát hiện ra thiếu mất một người - Bùi Vỹ.

Người nhận ra sự vắng mặt của Bùi Vỹ là Vũ Trúc. Thấy Tiêu Khâm kêu lên như vậy, tất cả mọi người đột nhiên nhớ ra bắt đầu từ lúc nghỉ chân ở vách Mỏ Ưng đã không ai trông thấy Bùi Vỹ nữa.

Ngoại trừ Tiêu Khâm khi đó vẫn còn nằm trên cáng, tất cả đoàn người chia nhau ra đi tìm Bùi Vỹ, song dù đã tìm tất cả những hướng mà anh ta có thể đi lạc, ai nấy đều gào gọi đến khàn cả giọng mà vẫn không thấy bóng dáng Bùi Vỹ đâu.

Khi đó trời đã tối hẳn, nên bốn viên cảnh sát đi cùng bảo mọi người tìm đường xuống núi trước đã rồi ngày hôm sau khi trời sáng sẽ cho người quay lên tìm kiếm sau.

Đối với việc Bùi Vỹ mất tích, mọi người vừa mừng vừa lo. Mừng vì trong cuốn truyện của Lâm Hàn không hề có tình tiết một người mất tích trên đỉnh núi, còn lo thì đương nhiên là sợ rồi Bùi Vỹ cũng sẽ đột nhiên biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play