Một vật thể dài ngoằng đang lê lết nửa
thân mình sau. Người nó tròn và nhớt, chia thành nhiều đốt. Nửa trước đứng thẳng
khiến thế đi của nó gần giống như một con rắn hổ mang. Nhưng rắn hổ mang không
có tay chân, còn nó thì lực lưỡng với hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn. Trên mỗi
bàn tay của sinh vật tròn dài ấy là hai ngón tay bèn bẹt dị hợm. Tay phải nắm
chắc thanh giáo nhọn, tay trái cầm khiên.
Những ánh đuốc lập lòe đặt ở vách hang
soi rõ cái đầu khi nó đi qua: hiện lên hai cục u mắt to tướng và một cái lỗ miệng
tròn vành vạnh.
“Vật hiến tế!”
“Cho qua!”
Hai tên nữa có diện mạo giống tên đang
di chuyển ngang qua. Chúng đứng canh ở cửa hành lang với những thanh giáo nhọn
hoắt và một nét mặt trang nghiêm đến lạnh lùng.
Đi sau tên dài tròn là năm đứa khác, chỉ
bé nhỏ bằng một phần mười kích thước của hắn. Chúng có bốn chân, nhưng chỉ đi
trên hai chân sau, còn hai chân trước thì bị trói bằng một thứ thừng bện rất chắc
bằng sợi cỏ. Cổ chúng được bao phủ bởi một lớp lông rậm, gần kín cả nửa lưng.
Còn cái đuôi dài thì luôn giật giật vì sợ hãi.
“Bẩm Đức Địa Vương, vật hiến tế đã đến!”
“Có đúng mười tám tuổi không?”
“Bẩm, đúng ạ. Thần đã kiểm tra.”
“Đặt chúng ra trước máng.”
“Rõ!”
Tuân lệnh Đức Địa Vương đang ngồi trên
chiếc ngai lớn ở một bên, tên dài tròn dẫn năm vật hiến tế ra vị trí chính diện
rồi cởi trói cho chúng. Trước mặt chúng là một khu đền thờ đồ sộ với những pho
tượng khổng lồ sừng sững và những tảng đá vuông vức được sắp đặt một cách tài
tình thành từng chiếc cột lớn. Chính giữa cả khu đền là một chiếc ngai quay ngược
vào vách đá đứng thẳng. Bề mặt vách đá có chút xù xì nhưng nhìn từ xa thì hoàn
toàn phẳng.
Năm kẻ bị hiến tế nhìn thấy một máng hứng
lớn bằng đá và năm con dao cùng năm gói bột. Chúng vừa ngơ ngác, vừa sợ hãi
rùng rợn. Những chiếc đuôi vẫn không ngừng giật giật. Bỗng một luồng ánh sáng bừng
lên từ phía chiếc ngai, chiếu hắt in trên vách đá một cái bóng khổng lồ với
hình thù kỳ dị: hàng ngàn cái chân ngoe nguẩy, uốn éo, mọc ra từ một thân mình ục
ịch. Và một tiếng nói sắc lạnh như dao cứa phát ra làm rung động cả khu đền:
“Máu?”
Trong khi những kẻ lông rậm bé nhỏ đang
run lên vì kinh khiếp, tên dài tròn cầm giáo vội vàng cúi đầu và nói:
“Bẩm vâng. Kính thưa Thần Đỉa Ngàn Chân,
chúng con mời ngài xơi bữa tối!”
“Ngay và luôn!”
“Bẩm vâng.”
Tên dài tròn quay sang ra lệnh cho năm kẻ
hiến tế:
“Cầm dao lên!”
Hai đứa lông rậm đầu tiên run run cầm
con dao sắc bén trước mặt mình, nhưng ba đứa còn lại thì không dám động tay.
“Cầm lên!”
Lần này, tên dài tròn quát hai tiếng dữ
tợn và lạnh lùng. Những kẻ lông rậm buộc phải cầm dao lên, tay run bần bật.
“Rạch!”
Dưới ánh sáng lập lòe của lửa đuốc trong
hang, những giọt máu đỏ tươi rơi xuống lòng máng hứng, chảy về phía cuối. Ở đó
có đặt sẵn một chiếc chén vàng. Khi chén máu gần đầy, một kẻ lông rậm bắt đầu
đuối sức, khuôn mặt tím tái. Tên dài tròn liền ra lệnh:
“Dừng! Bốc bột!”
Cả
bọn vội vàng mở túi bột ra, rắc rắc lên tay mình. Máu ngừng chảy ngay lập tức
nhưng đứa lông rậm đuối sức thì đã ngất đi. Hai thằng bên cạnh phải khoác đỡ
hai tay nó lên vai mình.
“Ra ngoài!”
Nghe tiếng lệnh cuối cùng, cả bốn kẻ nhỏ
bé vui mừng sung sướng một cách thảm thương. Chúng bước vội từng bước về phía lối
ra. Nhưng trước khi đi khuất tầm nhìn, một đứa ngoái cổ lại. Trong mắt nó, cái
bóng của Đỉa Ngàn Chân đang ục ịch cầm chiếc chén lên, đổ ừng ực vào cái miệng
ngoác ra với hàm răng nhọn lởm chởm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT