“Gì thế này?”

Trước mắt chúng, hốc đá hoàn toàn trống không, chẳng có một vật thể lớn nhỏ nào hiện diện. Tên đội trưởng vô cùng sửng sốt khi nhìn hốc đá vốn kín bưng, được che đậy bởi một tảng đất nung nặng và không thể nhấc lên từ bên trong, giờ đây đã để cho những kẻ lạ mặt bốc hơi một cách dễ dàng. Hoàn toàn không có một dấu vết khoan đục hay tồn tại rãnh khe, kẽ hở nào!

“Thế này là sao đây, đội trưởng tiểu đội Thượng Phì?”

“Bẩm bẩm…”

Tên đội trưởng hoảng hồn như vừa bị chặt đuôi. Và chắc chắn hắn sẽ phải chịu một hình phạt rất nặng nếu không giải thích được vụ việc với Đại tướng. Hắn bối rối nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài hốc đá. Hai tên lính cấp dưới cũng run như cầy sấy khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng và đang dần tăng lên nỗi tức giận của lão Đại tướng quân.

“Bẩm Đại tướng… Việc… việc này quả là rất… khó hiểu… Thưa ngài, quả thực là chúng tôi đã từng…”

Bất chợt tên đội trưởng nhìn thấy ở dưới mặt sân, ngay bên phải hốc đá, có những dấu chấm nhỏ lạ lùng. Những dấu chấm nhỏ xếp thành hàng, xuất hiện từ bên trong hốc đá mà ra. Những dấu ấy vẫn đang hiện rõ và ngày càng đi xa hơn, vòng ra phía sau lưng lão Đại tướng.

“Đó chính là chúng!” Tên đội trưởng hô lên vừa khi nhìn kỹ hơn những dấu chân mà Thỏ Trắng và các bạn để lại trên nền đất. “Bắt lấy chúng!”

Thỏ Trắng biết diệu kế của mình đã bị lộ, liền hô các bạn chạy nhanh. Phép ảnh ảo vô hình mà Bé Tí vừa thực hiện đang tan đi khiến bọn giun đất hiểu ra trò ảo thuật nào đã đánh lừa chúng. Thỏ Trắng ôm lấy cả Nai Tai Trắng và hai chị em sư tử lên đôi tay thỏ của mình, tức tốc phóng như bay, cố gắng càng xa bọn khổng lồ càng tốt. Đo Đỏ và các cà rốt kia cũng phành phạch bay lên không trung một cách vội vã. Chẳng mấy chốc, tụi nó ra khỏi doanh trại.

“Ùm bòa òa!”

Tiếng gầm chứa đầy nộ khí của bọn giun đất vang đến tai Thỏ Trắng. Nó bất giác chợt nhận ra một điều... Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó... Ý nghĩ ấy đã giải thích cho nó rất nhiều điều về những kẻ lông lá bé nhỏ của xứ sở lạ kỳ trên mặt đất. Và nó tin rằng mình đã đoán đúng.

Lách khỏi những bức tường đằng sau một dãy nhà đất, Thỏ Trắng không khỏi ngỡ ngàng khi hình ảnh hùng vĩ, đồ sộ của thành phố Phì Nhiêu hiện ra trước mắt. Nó đang đứng trên một bậc thềm khá cao, có hàng trăm bậc thang dẫn xuống lòng thành phố. Đó là một thành phố ngầm dạng khoang, với những cột chống khổng lồ và hàng ngàn ụ đất vuông vức mà Thỏ Trắng đoán đó là nhà dân. Những ụ đất lớn nhỏ kề nhau trùng trùng điệp điệp. Nổi bật hơn hết mọi công trình, đại lộ Phì Nhiêu trải rộng ở chính giữa và chạy dọc theo suốt chiều dài khoang thành phố. Đại lộ ấy phân nhánh, tỏa ra hàng trăm ngàn con đường khác dẫn đến các ụ nhà và tháp cao. Nhiều con đường dẫn vào các hang ăn sâu vào lòng đất dựng đứng cheo leo bao quanh thành phố. Thỏ Trắng không biết những hang ấy sẽ còn dẫn đến đâu, nhưng chắc chắn rằng những cơn động đất từ bao nhiêu năm nay hẳn đã gây nên không ít thiệt hại nặng nề cho sự lưu thông dưới ấy. Vì nó thấy các quản đốc Giun đất đang điều hành, kiểm soát đám thợ xây, thợ đục và rất đông các phu khuân vác sư tử làm việc một cách khổ sở…

“Anh Thỏ! Em ở đây!”

Nó ngước nhìn lên một ụ đất khá cao. Bé Em đang đứng trên đó. Bỗng chốc chưa đầy năm giây, thằng nhóc đã xuất hiện ngay trước mặt Thỏ Trắng và các bạn.

“Ôi, em của chị!” Bé Chị nhảy xuống, ôm lấy Bé Em vào lòng.

“Hi hi. Chị Hai ơi, để về nhà rồi hẵng khóc.” Bé Em nói.

“Chị Hai mừng quá vì gặp lại em đó!” Bé Tí nói.

Thỏ Trắng quỳ một chân để hạ thấp tầm đứng và cúi xuống nói:

“Nào các bạn, đừng xúc động quá. Tụi mình hãy tìm một nơi an toàn đã. Bọn địa quân vẫn đang truy lùng ráo riết đấy!”

“Anh Thỏ, anh hãy biến nhỏ lại nhé.” Bé Em nói. “Đi giữa các ụ nhà đất sẽ khó bị phát hiện hơn. Chúng ta cần đến khu đền thờ. Trong hai điểm có giếng thông hơi thì chỗ đó gần hơn.”

“Được!”

Từ lúc bị giam trong hốc đá, Thỏ Trắng đã biến thành hình dáng thỏ của nó. Bây giờ nó cần phải mượn lại lốt tí hon của sư tử để lẩn trốn khỏi tầm mắt bọn Giun đất.

“Lá bí đỏ xỏ lá bí xanh!”

Thế rồi tụi nó cùng nhau đi qua các khu phố nhỏ, luồn lách giữa các dãy nhà được xây cất kề nhau. Thành phố Phì Nhiêu không bao giờ được thấy ánh sáng mặt trời. Tất cả mọi vật hiện lên dưới ánh sáng của vô số lửa đuốc gắn trên nóc vòm và hai bên thành khoang thành phố. Mặc dù tình cảnh trốn chui trốn lủi như những con chuột thế này thật không hay chút nào, nhưng tụi nó vẫn phải chấp nhận đi dưới bóng đen của các ụ nhà đất để không bị lộ.

“Dừng lại, các bạn!” Thỏ Trắng thì thầm. “Có hai tên lính Giun đất bên kia… Đợi chút… Một tên đang ngó nghiêng về phía tụi mình… Một tên đang cúi mình săm soi mặt đất… Đợi chút nữa… Được rồi, chúng đi xa rồi. Tụi mình di chuyển tiếp thôi.”

“Thật kỳ lạ! Thành phố rộng lớn thế này mà chẳng thấy bóng dáng dân chúng đâu!” Bé Tí nói.

“Em chưa biết đấy thôi, toàn bộ dòng giống Giun đất đều là binh lính. Từ khi sinh ra, họ đã mang nơi mình một đặc tính chung là chiến đấu. Họ rất ít khi về nhà, chủ yếu hoạt động ở các sân tập, doanh trại. Và đặc biệt, trong ba mươi năm nay, họ hầu như luôn luôn có mặt nơi các công trường đổ nát, đốc thúc và cai quản thợ sư tử chúng ta làm việc.” Bé Chị giải thích.

“Nhưng các bà, các mẹ giun đất thì ở nhà chứ ạ?” Bé Em hỏi. Bước chân nhỏ bé của nó vẫn đang đi đầu để dẫn đường cho mọi người.

“Không có giun đất đực hay cái. Mỗi cá thể bọn họ đều là những sinh vật đặc biệt, đều có khả năng sinh sản ra thế hệ tiếp theo.” Bé Chị nói. “Do vậy, tất cả đều ra chiến trường, hoặc công trường.”

“Ối chà…” Đo Đỏ cùng mấy đứa khác khẽ nhăn mặt.

Bỗng nhiên Thỏ Trắng nghe thấy rất nhiều tiếng động lớn nhỏ vang lên bên tai, tưởng chừng tiếng những bước chân một bầy khủng long vừa xổng chuồng. Rồi nó thấy trước mắt mình hiện lên những ánh đuốc trong đêm. Những ngọn đuốc được cầm bởi các cư dân sư tử.

“Huynh đệ! Nhớ tớ không?” Có tiếng gọi của chính nó.

“Ôi chao! Thỏ Đỏ đấy à?” Thỏ Trắng reo lên sung sướng, nhưng sau đó, chợt nhớ ra bọn giun đất có thể nghe thấy nên nó hạ giọng. “Cậu làm tớ mừng đến chết được! Tớ đã gặp lại Nai Tai Trắng rồi nè. Bọn tớ đang tìm cách lên mặt đất. Còn bên cậu sao rồi? Sao bấy lâu nay không thể liên lạc được?”

“Ha ha ha! Cậu không biết đâu, những gì xảy ra với tớ là cả một chuỗi nhiều chuyện dài. Tớ bị lấy mất hai viên ngọc thần, bị tống qua ngục Sấu Đá, rồi trốn thoát khỏi đó cùng Hàm Sấm và các tù nhân. Về đến Vương quốc, Hàm Sấm đã tập hợp được một lực lượng khá đông đảo các anh hùng hào kiệt, trong đó có Lông Mũi. Tên đội trưởng ấy đã hoàn trả tớ hai viên ngọc thần nên bây giờ tớ mới có thể liên lạc được với cậu. Sẽ có một trận đánh nhằm thẳng vào thành phố Phì Nhiêu của bọn giun đất đấy, người anh em ạ!”

“Sao cơ? Các cậu đang tiến về lối dẫn xuống thành phố Phì Nhiêu à?”

“Đúng vậy. Chẳng bao lâu nữa, tớ sẽ gặp lại cậu. Nhưng trước hết, nghĩa binh của Hàm Sấm phải đi đến các làng mạc trong toàn Vương quốc đã. Hắn nhận ra một điểm yếu kém trong cuộc nổi dậy hai năm về trước. Và giờ đây, điểm yếu ấy sẽ không được lặp lại. Đó chính là việc thiếu đi sức mạnh đoàn kết toàn dân. Sư tử tuy là tí hon, nhưng khi hợp sức lại thì không thể chiến bại. Ấy thế mà, chỉ có điều, dân sư tử này vẫn còn quá đỗi sợ hãi địa quân giun đất. Hàm Sấm sẽ phải đối mặt với thử thách vô cùng nan giải trong việc chinh phục lòng dân!”

“Thỏ Đỏ! Nghe này, có một yếu tố quan trọng khiến giun đất trở nên đáng sợ trong mắt Sư tử…”

“Bọn chúng rất to lớn, tớ biết.”

“Không, điều đó không đáng sợ bằng tiếng gầm thét của chúng! Tin tớ đi, bọn chúng có tiếng gầm, không, đúng hơn là tiếng rống của bò tót, vốn hằn sâu trong nỗi khiếp đảm của cư dân Vương quốc Mãnh Sư. Chỉ cần nghe tiếng rống khủng khiếp ấy một lần thôi, từng tên sư tử đã chết ngất rồi.”

“Thật vậy sao? Làm thế nào để chữa trị điểm yếu ấy bây giờ?”

“Tớ nhận thấy ba chị em nhà sư tử đi cùng tớ đây cũng đã từng sợ hãi như vậy mỗi khi nghe tớ nhắc đến tên gọi các loài móng guốc. Họ khiếp đảm và kinh hoàng. Nhưng sau rất nhiều lần trải qua cảm xúc ấy, đặc biệt là khi gặp gỡ trực tiếp Nai Tai Trắng, họ đã dần quen và không còn nỗi sợ nào nữa.”

Bé Chị và hai nhóc em nhìn nhau. Tụi nó bây giờ mới nhận ra điều mà Thỏ Trắng đã tinh ý phát hiện ra từ bao giờ.

“Nghĩa là…” Thỏ Đỏ nói, “chỉ khi đối mặt với nỗi sợ hãi, họ sẽ không còn sợ hãi nữa, không còn điều gì có thể đe dọa họ nữa?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng… họ cần phải luyện tập! Không phải ngay lập tức muốn gan dạ là gan dạ được! Họ cần phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng thật tốt trước khi lâm trận!”

“Chính cậu!” Thỏ Trắng cười. “Cậu sẽ là người chuẩn bị cho họ điều ấy!”

“Tớ ư?”

“Chứ còn ai nữa! Ngoài tụi mình ra, ai có thể biến hóa thành một gã địa quân khổng lồ chứ?”

“A ha! Ý tưởng tuyệt vời! Được đấy, người anh em! Tớ vẫn còn nhớ câu thần chú. Và tớ sẽ phải làm cho bọn họ xanh mặt ra vì sợ hãi, để rồi nhận ra rằng chẳng có gì đáng để khiếp sợ nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play