Đêm trong rừng dày đặc một màu đen. Màu
đen thường chứa đựng sự tĩnh lặng thuần nhất… Nhưng sự tĩnh lặng bao giờ cũng
làm nổi bật lên những âm thanh thất thường… Khi những âm thanh ấy cất lên, sự
tĩnh lặng tạm thời tan biến, nhưng ngay sau đó sẽ trở lại. Có tiếng gào, tiếng
hú của một con quái thú phía sau những rặng cây. Có tiếng “réc réc” của những
con bọ thuộc nhiều lớp, nhiều bộ côn trùng ẩn náu bên trong những khe đá, vỏ gỗ
mục. Đây đó dưới những đám lá rụng ẩm ướt trên mặt đất, có tiếng vảy da rắn cọ
qua, nhưng gần như bị nhấn chìm bởi những hồi nghiến răng của một loài lưỡng cư
nào đó. Và sau tiếng đớp thật sắc, thật gọn, sự tĩnh lặng lại được hoàn trả cho
màn đêm đen…
“Kìa, chúng nở ra rồi… Chuẩn bị tóm!”
“Mày không phải nhắc! Tao nhìn thấy rồi.”
Hai kẻ lông rậm rì đang ngồi trong hai
chiếc lồng vuông riêng biệt thì thầm với nhau. Hai chiếc lồng được đan từ một
loại dây leo cực to, cực chắc, treo lơ lửng dưới những cành của cây cổ thụ khổng
lồ. Với thị giác bình thường, không ai có thể nói chính xác được những cái lồng
cũ kỹ xanh rêu mà chắc khỏe ấy đã có từ bao giờ. Và nếu không nghe kể lại thì
chắc chắn chẳng ai có thể biết rằng hai kẻ lông rậm rì đã bị cướp mất tự do bởi
những cái lồng ấy không phải mới chỉ một hai ngày, không phải mấy tuần hay mấy
tháng, mà là trong suốt hàng chục năm trời.
Quả đúng như chúng dự tính, những vỏ quả
mọc trên cành cổ thụ đang bắt đầu mở ra, dần dần để lộ vô số những ấu trùng
phát sáng rực rỡ. Những ấu trùng vừa được nở ra từ chùm trứng kết thành múi
trong lòng quả cây cổ thụ. Và không phải đợi lâu, hai kẻ lông rậm rì nhìn thấy
từng đàn ấu trùng biến đổi rất nhanh thành những con bọ có cánh, bay tỏa ra
thành những dải sáng li ti như muôn vạn vì sao trên nền trời. Nhưng nếu nhìn gần
một con bọ đã bay được quãng khá xa, ai đó sẽ thấy mỗi “vì sao” ấy đang trương
nở các múi bụng một cách kỳ lạ, làm tăng kích thước và khối lượng lên gấp đôi,
chứ không còn li ti như khi vừa mới rời khỏi quả mẹ.
“Bụp!”
“Bụp!”
Hai kẻ lông rậm rì thò tay ra ngoài chiếc
lồng của mình, chới với chụp lấy những con bọ bay phát sáng. Sau đó, một tay nắm
phần đầu, một tay bóp phần bụng con bọ, mỗi tên lông rậm ngửi thấy một mùi thơm
tuyệt hảo bốc lên. Rồi chúng nhanh chóng đưa con bọ lên cao quá đầu, ngửa mặt
lên, bóp dịch sệt sệt – thơm phức như bơ sữa – từ bụng con bọ xuống miệng
chúng. Và khi bụng con bọ chỉ còn chút lép kẹp như quả bóng xịt, kẻ lông rậm vứt
xác nó xuống dưới đất, tiếp tục tóm thêm năm bảy con nữa để thỏa mãn cơn đói
đang hành hạ dạ dày chúng trong suốt nhiều tiếng đồng hồ qua.
Đó là hai tên sư tử tí hon phạm trọng tội
của Vương quốc Mãnh Sư.
“Chẹp chẹp! Nếu không có cái lồng này, và nếu
tìm ra được cầu Tan Biến, hẳn tao sẽ đem bọ sáng về Vương quốc để mở một nhà
hàng rồi. Thể nào món này cũng đắt như tôm tươi!” Tên sư tử thứ nhất nói, cái
mũi hếch của hắn nở to như trúng số.
“Đúng rồi đấy! Đó là “nếu” phải không?
Còn giờ thì nhìn lại mày đi. Thực tế là mày đang bị nhốt vĩnh viễn trong cái lồng
khỉ ho cò gáy dưới cây Sầu Đời của ngục Sấu Đá này đấy, bố mơ mộng ạ!” Tên sư tử
thứ hai mỉa mai, đang khi hái một chiếc lá to bản để uống sương đêm.
“Dù gì thì cũng phải suy nghĩ lạc quan
giúp giữ vững tinh thần thì mới sống sót được. Mày không muốn biến thành cái
xác thối nhìn rừng đếm sao qua ngày đấy chứ?”
“Tao thách ý tưởng lạc quan nào của mày
có khiến đứt tung cái lồng và đưa mày trở về phía bên kia vực Nổi Loạn đấy!”
“…nhớ cho tao đi cùng!” Tên sư tử còn lại
ngồi phịch xuống, giọng nói có vẻ không hy vọng gì.
Bỗng nhiên chúng thấy một đốm sáng xanh
lục hiện ra giữa không trung, ngay gần lồng nhốt. Không thể là lũ bọ sáng, vì
ánh sáng của bọ màu vàng như đom đóm. Đốm sáng xanh lớn dần, lớn dần và cuối
cùng hình thành một khối cầu trong suốt tựa như bong bóng xà phòng.
“A-nhô!”
Một lão già đầu đội nón quai thao, mình
trùm chăn chiên, hiện ra bên trong quả cầu. Tiếng chào – như tiếng trả lời khi
nghe máy điện thoại – của lão có thể giúp người ta không nhầm lẫn với một ai
khác: pháp sư Sói Ngây Thơ.
“Cho ta hỏi thăm…” Pháp sư vui vẻ nói
trong khi hai tên sư tử lông rậm giật mình vì ngỡ ngàng. “…có Hàm Sấm ở đây
không?”
“Ông… ông là ai?” Hai tên sư tử kêu lên,
bốn mắt xoe tròn.
“Có lẽ sẽ đỡ phí thời gian hơn nếu bỏ
qua màn giới thiệu không cần thiết. Các ngươi có thấy thế không?” Pháp sư liếc
mắt nhìn từng tên một cách thú vị.
“Nhưng…”
“Thôi nào, rồi các ngươi sẽ được ra khỏi
đây cả thôi. Ô-kê?”
“Hả? Thật thế sao?” Hai tên sư tử đồng
thanh, giọng nói có vẻ tràn đầy mừng vui và hy vọng, mặc dù ánh sáng xanh thần
bí của quả cầu chứa ông pháp sư kia chưa đủ nói lên điều gì về tự do của chúng.
“Thật! Tăm-phần-tăm! Cơ mà… chỉ cho ta
biết: Hàm Sấm ở đâu?” Pháp sư nháy một mắt.
“Thưa ngài, đằng kia! Trong cái lồng tam
giác thứ hai, theo hướng hai giờ tính từ cái lồng có năm bộ xương ấy ạ!”
Dưới những cành cây cổ thụ, có rất nhiều
lồng nhốt phạm nhân. Nhiều tên đã chết rục xương từ hàng chục năm trước. Nhiều
tên đang còn thoi thóp, có thể vì tuyệt vọng, có thể vì đói. Không phải tên nào
cũng bắt được bọ sáng để lấy bơ trong bụng như hai tên sư tử kia. Và ánh mắt
pháp sư Sói Ngây Thơ bắt gặp Hàm Sấm, kẻ đang ngồi gục mặt giữa hai đầu gối của
mình trong chiếc lồng tam giác. Chân tay hắn gầy trơ xương, áo quần tuy không
rách rưới nhưng cũng chẳng khác gì giẻ lau. Bộ lông bờm xồm xoàm của hắn phủ
kín cả đầu, xác xơ, rũ rượi.
Quả cầu của pháp sư bắt đầu di chuyển về
phía lồng tam giác.
“Vậy… Ngài sẽ giúp chúng tôi ra chứ? Có
thật không đấy? Hay là bốc phét?” Một trong hai tên sư tử nói với theo. Bọn
chúng có thể nhận thấy lão đang đưa ngón tay lên ngoáy mũi, một tật xấu không
thể có nơi một pháp sư huyền nhiệm.
Thay vì trả lời trực tiếp, pháp sư thò
cái đuôi sói ra khỏi lớp chăn chiên, vẫy vẫy, đồng thời ung dung nói vọng lại:
“Thư giãn đi!”
…
Quả cầu chiếu tỏa một vùng sáng xanh lục
trước cái lồng tam giác của Hàm Sấm. Đó là một chiếc lồng khác biệt, kết bằng
những nan dây leo cực chắc và xanh quanh năm. Lão pháp sư lượn lờ qua lại một
lúc rồi cất lời chào:
“È hem! Này thanh niên!”
Không có tiếng trả lời. Kẻ tù tội vẫn ngồi
im.
“Ta biết ngươi vẫn chưa ngủ. Ngươi có thể
không ngẩng mặt lên trò chuyện với ta. Nhưng hãy nghe ta nói…”
Chỏm đuôi của Hàm Sấm khẽ phe phẩy để
xua một con muỗi nào đó biến đi.
“Ta là pháp sư Sói Ngây Thơ. Hôm nay, ta
đến báo cho ngươi một tin vui, một tin mừng lớn lao đối với cuộc đời ngươi đây.
Này Hàm Sấm, ta bảo thật: ngươi sẽ được cứu thoát khỏi nơi này và trở về Vương
quốc.”
Pháp sư ngừng một vài giây vì nhận thấy kẻ
bị nhốt trong lồng bắt đầu khẽ cử động. Hắn từ từ ngẩng mặt lên, để lộ đôi mắt
thâm quầng u uất. Hai con ngươi của hắn lừ lừ nhìn pháp sư.
“Ông vừa nói tôi sẽ được cứu thoát khỏi
đây ư?”
“Đúng vậy.” Lão pháp sư lại ngoáy mũi,
trong lòng thầm nghĩ rằng đây là một tật xấu, rất xấu, cần phải bỏ. Mặc dù rất
khó bỏ.
“Đó mà là tin vui sao?”
Câu hỏi của Hàm Sấm khiến lão pháp sư vô
cùng ngạc nhiên. Quả cầu xanh lục tiến sát chiếc lồng hơn chút nữa.
“Không vui ư? Vậy theo ngươi, như thế
nào mới vui?”
Cái đầu lông lá rậm rì của Hàm Sấm lại gục
xuống. Hắn không nói năng, cử động gì trong một vài giây. Lão pháp sư cứ tưởng
hắn ngủ gật nên định gọi, nhưng liền nghe thấy tiếng đáp khe khẽ mệt nhọc của hắn:
“… Chẳng có gì vui cả…”
“Thôi nào, cậu trai trẻ! Làm sao lại ra
nông nỗi thế này? Ngươi đã từng là một cậu bé kháu khỉnh, dễ thương, một thiếu
niên ham học hỏi, say mê khám phá, một anh hùng vĩ đại của Vương quốc Mãnh sư
khi dám đứng lên chiến đấu chống lại bọn khổng lồ! Ngươi đã từng dũng mãnh lắm
mà! Sao giờ đây… khí phách mạnh mẽ của ngươi biến đâu hết cả rồi?”
Ánh sáng xanh của quả cầu tỏa ra hòa nhịp
mỗi lời nói của pháp sư. Lão càng nói to, quả cầu càng sáng. Khi lão tạm im lặng,
quả cầu chiếu ánh mờ mờ. Còn Hàm Sấm vẫn không ngước lên.
“Ta nhắc lại cho ngươi nhớ: ngươi là niềm
tự hào của gia đình, dòng họ ngươi. Ngươi là một tên sư tử khác biệt, một tên
sư tử xuất chúng! Và một sư tử xuất chúng thì không thể ở đây. Ngươi sẽ được trở
về bên kia cầu Tan Biến.”
“Xuất chúng ư? Trở về ư? Để làm gì cơ chứ?”
“Hả?”
Hàm Sấm bất ngờ đứng thẳng dậy, đôi bàn
tay nắm lấy hai nan lồng. Hắn nhìn thẳng lão pháp sư.
“Trở về làm gì, khi chẳng một ai muốn
tôi trở về? Thoát khỏi đây làm gì, khi cả Vương quốc tôi chẳng cần biết thế nào
là tự do? Họ chẳng cần! Và tôi cũng chẳng cần!”
“Ấy từ từ… bình tĩnh nào thanh niên!”
Lão pháp sư hốt hoảng.
“Ông hãy nhìn tôi đây! Nhìn cho kỹ vào! Tôi
muốn chống lại bọn giun đất dơ bẩn, và tôi đã thành ra như thế nào? Tôi muốn cứu
giúp đồng loại của tôi, và họ đã coi tôi là thứ hạng gì? Một thằng rỗi hơi! Một
kẻ điên rồ… Tôi chẳng là gì cả! Hết rồi! Chấm dứt cả rồi! Không còn gì hết!”
Hàm Sấm ngồi phịch xuống! Rồi hắn nằm ngửa
ra, đôi mắt nhìn thẳng lên những tầng tán cây trong đêm. Lồng ngực hắn dồn dập
lên xuống theo từng hơi thở nặng nề, bức bối.
“Vậy đó… Tôi không cần ra khỏi đây đâu…”
Khu rừng lặng đi một hồi lâu. Quả cầu của
lão pháp sư vẫn lập lòe chiếu tỏa ánh sáng xanh lục.
“Vậy là… cậu nghĩ cậu đã đánh mất tất cả?”
“Tôi có cái gì để mất cơ chứ?”
“Cậu đã từng có lý tưởng. Cậu đã từng có
hoài bão.”
“Lý tưởng là cái gì? Hoài bão ở đâu chui
ra thế?” Hàm Sấm cười khẩy.
Pháp sư Sói Ngây Thơ trầm ngâm một lúc
lâu. Và có lẽ lỗ mũi của pháp sư không còn gì để ngoáy, lão đưa hai tay ra sau
lưng, cả người đứng thẳng dậy. Rồi cũng ngước nhìn bầu trời, lão nói tiếp:
“Này chàng trai, ta kể cho cậu nghe câu
chuyện này… Ta từng biết có một chú khỉ kia sống trên một bờ sông.” Giọng pháp
sư Sói Ngây Thơ thật từ tốn. “… Hằng ngày chú ăn quả của vườn cây bên đó. Nhưng
đến một ngày, chú nhận ra bên kia sông có những loại quả to hơn, ngon hơn những
loại quả gai góc, sâu sia mà chú vẫn ăn từ trước đến giờ. Chú muốn vượt sông để
đến vườn cây quả ngon. Nhưng ý tưởng ấy vô cùng nguy hiểm, vì dòng sông có nhiều
cá sấu. Dòng sông rất rộng, lại chẳng có cầu. Nếu bơi qua sông, hẳn chú khỉ sẽ
làm mồi ngon cho bầy cá sấu. Chú suy nghĩ, suy nghĩ mãi. Cuối cùng, chú quyết định
kết một chiếc bè bằng cành cây để bơi qua. Với chiếc bè, chú khỉ đã đánh lừa được
bầy cá sấu vì chúng tưởng đó chỉ là một tản bèo trôi trên mặt sông. Thế nhưng,
không may cho chú khỉ, ra đến quá nửa dòng, chiếc bè bị sóng đánh tan thành từng
mảnh. Và chú khỉ đã bị bầy cá sấu phát hiện từ xa…”
Thoáng chút ngập ngừng, pháp sư Sói Ngây
Thơ cúi xuống và hỏi:
“Này Hàm Sấm, ngươi nghĩ xem, số phận
chú khỉ đó sẽ ra sao?”
“Chỉ có một kết cục thôi mà.” Hàm Sấm
đáp ngắn gọn.
“Ý ngươi là nó xác định mình sẽ vào bụng
cá sấu? Có phải không?” Pháp sư mỉm một nụ cười. “Không, không đâu. Chú khỉ tuy
cuống cuồng vùng vẫy một cách tuyệt vọng trên mặt sông, nhưng sau thoáng chốc
nhìn lên vườn cây ngon ngọt, chú đã sống sót thoát khỏi bầy cá sấu.”
“Hả? Sao có thể như vậy được?” Hàm Sấm bật
dậy, đôi mắt sáng long lanh mở to dưới hai hàng lông mày đen đậm.
“Được chứ.” Pháp sư nhe răng cười.
“Không, không thể nào!”
“Ban đầu ta cũng nghĩ như cậu, và định cứu
chú khỉ. Nhưng sau đó, những gì ta nhìn thấy đã thay đổi suy nghĩ của ta. Ngươi
biết không, có một cành cây chìa ra khỏi bờ. Và chú khỉ đã nhìn thấy cành cây
đó.”
Hàm Sấm thinh lặng một hồi lâu rồi từ từ
ngồi xuống, bàn tay nắm chặt hai thanh nan lồng.
“Chú khỉ cố gắng hết sức bơi ngược dòng
sông,” pháp sư Sói Ngây Thơ nói tiếp, “và chẳng mấy chốc, cành cây chìa ra đã ở
ngay trên đỉnh đầu chú. Bầy cá sấu đã không di chuyển kịp đến chỗ chú khỉ và
đành nhịn đói.”
Pháp sư Sói Ngây Thơ xoay xoay tại chỗ
hai ba vòng trong khối cầu trong suốt. Nhưng sau đó không biến mất như lần trước
lão hiện ra với gia đình Hiền Long. Lão xoay xoay chẳng qua vì muốn nghịch một
chút với phép thuật mới chế ra.
“Ngươi biết đấy, Hàm Sấm, trên đời này,
có nhiều chuyện không như chúng ta nghĩ. Mọi sự việc biến hóa khôn lường, xoay
chuyển thất thường. Nhưng có một điều vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của
chúng ta, vẫn luôn bất biến nếu chúng ta muốn nó bất biến. Nó chứa đựng sức mạnh.
Nó chứa đựng chiến thắng.”
Hàm Sấm ngẩng lên nhìn lão pháp sư, tỏ ý
đón đợi sự lý giải rõ ràng hơn.
“Đó là ý chí, chàng trai trẻ ạ.” Pháp sư
ngừng xoay và nói tiếp. “Thử nghĩ xem, nếu tiếp tục tuyệt vọng và than trách
cho chiếc bè, hẳn chú khỉ kia đã tàn đời. Nhưng không, chú khỉ giữ trong mình một
sức mạnh không thể bị sóng lớn đánh tan, đó chính là ý chí. Chú muốn ăn quả
ngon. Và chú nhất định ăn quả ngon.”
Hàm Sấm lặng người, suy nghĩ hồi lâu. Hắn
không nhận ra rằng ánh mắt mình đang hướng thẳng vào chỗ bàn tay bóp chặt nan lồng.
“Nhưng tôi thì khác.” Bỗng nhiên hắn ngồi
phịch xuống, giọng vẫn nặng nề và buồn bã. “Tôi… không còn ý chí.”
Pháp sư Sói Ngây Thơ lại dở chứng thích
nghịch cái ghế xoay vô hình mà mình đang ngồi. Lão xoáy tít mấy vòng khiến lớp
chăn chiên tung bay phần phật, để lộ lớp lông xù màu xám nơi lưng và hai cánh
tay, cùng cái bụng màu trắng sữa.
“Đừng giấu ta và tự lừa dối mình nữa.
Hàm Sấm, ta biết ngươi chưa hoàn toàn mất hết ý chí. Chẳng qua nó đã bị teo đi
theo thời gian mà thôi.”
“Dựa vào đâu mà ông nói vậy? Tôi chẳng
còn ý chí, lý tưởng, hoài bão gì cả. Hết rồi!…”
“Nhìn xem, chính những kẻ kia mới không
còn ý chí.”
Lão pháp sư chỉ xuống những bộ xương rơi
rụng dưới mặt đất. Những chiếc lồng nhốt chúng cũng không còn treo trên cành
cây Sầu Đời.
“Ngươi còn thở, còn biết tức giận, đau đớn
và còn trò chuyện được với ta.” Pháp sư nói tiếp. “Đó là bằng chứng rõ ràng về
ý chí của ngươi. Ngươi còn muốn sống, ngươi còn ý chí tự do, ý chí trở về quê
hương… Đừng để sức mạnh lớn lao ấy của ngươi trở nên vô dụng. Ta nhắc lại:
ngươi sẽ được cứu thoát khỏi đây.”
Lão pháp sư Sói Ngây Thơ nói thật từ tốn,
bình thản trong khi Hàm Sấm không mở miệng thêm một lời nào nữa vì những suy
nghĩ cứ miên man hằn sâu trên trán và đôi hàng lông mày.
“À này, vẫn là chuyện chú khỉ dễ
thương…” Bỗng nhiên lão pháp sư lên cao giọng. “Hàm Sấm, ngươi hãy nhớ nhé: chẳng
có cành cây thứ hai nào chìa ra nữa đâu. Tạm biệt.”
Nói xong, lão pháp sư cùng quả cầu xanh
lục biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT