Tòa lâu đài Hoàng gia đã ở ngay trước mắt
tụi nó, chỉ còn cách vài tán cây gỗ lớn nữa thôi. Từ khi còn ở nhà bác Su Hào, Thỏ
Trắng chỉ thấy tòa lâu đài như tập hợp của những chiếc bút chì dựng đứng, hướng
ngòi lên bầu trời. Nhưng giờ đây, nó mới được nhìn cận cảnh mái nhọn và tháp
chuông một cách rõ nét. Tòa lâu đài chỉ có hai gam màu chủ đạo nhưng rất nổi bật:
màu xanh lá sẫm của mái ngói và màu trắng sữa của tường thành. Viền quanh từng
đường cạnh của lâu đài là những dải họa tiết phù điêu màu xanh lam đậm, vốn được
chạm trổ vô cùng tỉ mỉ bởi những bàn tay thợ lành nghề.
Tòa lâu đài quả nhiên rất lớn, tráng
lệ, xứng hợp với ngôi vị cao sang của Hoàng gia. Thỏ Trắng hình dung rằng: nếu
có một chiếc thang bắc từ mũi nhọn trên đỉnh tháp xuống dưới chân tường thành,
có lẽ phải cần bốn chục chú sư tử trong đội cấm quân mới đứng hết các bậc!
Thỏ Trắng và các bạn bắt đầu hạ độ cao. Đương
nhiên, tụi nó biết chắc chắn rằng nếu một nhóm nhóc con xuất hiện ngay trước mắt
cấm quân thì thể nào cũng bị họ… đét đít và đuổi về! Vậy nên các củ cà rốt được
lệnh bay vòng sang bên phải lâu đài, hạ cánh xuống khoảnh đất sau một bụi cây rậm
rạp. Ở đó còn có một cái hồ nhỏ và một đài phun nước ở giữa, chắc chắn mọi tiếng
động như tiếng bước chân hay những lời nói chuyện của tụi nó sẽ không bị phát
hiện.
Thỏ Trắng chưa biết người anh em của nó
đã bị tiểu đội Lông Mũi chuyển đến cầu Tan Biến. Thỏ Đỏ vẫn bị mê man chưa tỉnh
vì ám khí có tẩm thuốc, Thỏ Trắng không thể liên lạc được.
“Thôi được rồi, cám ơn ba chị em nhé.”
Thỏ Trắng nói. “Đến đây mình có thể tự đi tiếp. Ba chị em về đi, kẻo bác Su Hào
lo lắng…”
“Anh Thỏ ơi, tụi em muốn đi cùng anh nữa.”
Bé Tí và Bé Em nói.
“Các bạn có kế hoạch gì tiếp theo chưa?”
Bé Chị hỏi với sự quan tâm chân thành.
“À đúng đấy, đại ca.” Đo Đỏ hỏi Thỏ Trắng.
“Đại ca tính tiếp thế nào? Có xông vào luôn không?”
Thỏ Trắng đắn đo nhìn về phía lâu đài.
Nó không muốn làm mục tiêu cho ám khí của mấy tên sư tử thêm lần nào nữa. Cần
phải có cách nào khác để cứu được các bạn của nó! Cần phải bí mật đột nhập vào
lâu đài hoàng gia, âm thầm giải thoát cho Thỏ Đỏ… Nhưng vào đường nào bây giờ?
Cửa chính tất nhiên bị canh gác cẩn mật. Mà nếu leo tường lên tháp, vào sân thượng
thì… cũng không phải đơn giản. Nó sẽ bị trận địa cung tên của cấm quân tấn
công. Ngay cả Khủng Long Xanh lớn, cứng cáp như thế còn bị bọn chúng khống
chế, huống hồ… Sự khéo léo của nó cũng chỉ đối phó được trong vài phút là cùng.
Không thể hữu dũng vô mưu! À, phải rồi… Có một đối tượng mà bọn sư tử luôn phải
dè chừng… Đúng! Thử cách đó xem sao…
“Ắt xì… heo!”
Bé Tí không kìm được cơn dị ứng. Nấp sau
một bụi cây có hoa màu vàng, hai lỗ mũi thằng bé bị những hạt phấn bay bay
trong gió kích thích. Khứu giác của nó cực nhạy. Và tệ hơn là lần nào bị dị ứng,
nó cũng phải hắt xì ba tiếng lớn mới dứt cơn.
“Ắt xào! Ắt xèo!”
“Ai đó?”
Bọn lính canh gác cửa bên đã nghe thấy
tiếng động. Hai trong bốn tên bắt đầu rời vị trí gác, tiến đến bụi cây mà Thỏ
Trắng và các bạn đang nấp.
“Thôi chết! Họ đã phát hiện ra chúng
mình!” Bé Chị nói.
“Tại anh đấy, Bé Tí!” Bé Em bực mình
trách bằng một giọng nói the thé, thì thầm.
“Xin lỗi mọi người!” Bé Tí lờ đờ đôi mắt
sau cơn dị ứng. “Em không cố ý…”
“Thôi nào, bây giờ không phải là lúc hạch
tội.” Cà rốt Đo Đỏ nói. “Phải tìm cách thoát khỏi đây! Họ mà đến thì thể nào
chúng ta cũng bị bắt đấy! Đại ca ơi, làm sao bây giờ?”
Tất cả nhìn Thỏ Trắng. Khác với vẻ hốt
hoảng của mấy đứa, đôi mắt Thỏ Trắng ánh lên vẻ tươi vui vì đã có sáng kiến.
Quay lại nhìn Đo Đỏ và ba chị em sư tử, miệng nó mỉm cười rồi đọc câu thần chú:
“Đuôi khỉ nâu
lêu lêu cá sấu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT