Sự
trấn an, vỗ về dịu dàng của cô khiến Lục Cảnh Hành nghe rất dễ chịu,
lông mày đang nhíu dưới ánh mắt nhu hòa của cô cuối cùng cũng giãn ra,
bàn tay bất đắc dĩ vò vò đầu cô: “Một ngày nào đó em sẽ bị anh chiều đến hư mất thôi.”
“Sẽ không đâu.” Lục Tâm ôm thắt lưng anh, ngẩng
mặt nhìn anh: “Em sẽ không nỡ để anh lại phải lo lắng cho em. Chuyện bị
thương lần trước đã dọa anh sợ chết đi được rồi đúng không?”
Lục Cảnh Hành chỉ nhìn cô, đưa tay nhéo chóp mũi cô, không nói thêm gì,
hai tay ôm trọn cô vào trong lòng: “Đừng bao giờ để có lần thứ hai. Lục
Tâm, chuyện gì anh cũng có thể chiều theo ý em, nhưng điều kiện tiên
quyết là, em phải bảo vệ tốt bản thân mình. Đừng lấy tính mạng mình ra
làm trò đùa, anh sẽ không chịu đựng nổi.”
“Vâng.” Giọng nói rầu rĩ từ trong lòng truyền đến, Lục Tâm không nói thêm gì, chỉ ôm chặt lấy anh, tuy cô không biết khi tính mạng mình gặp nguy hiểm, Lục Cảnh Hành
đã hoảng sợ tuyệt vọng thế nào, nhưng khi tỉnh lại, thấy anh tiều tụy
như vậy cũng đã nói lên tất cả, dù thế nào đi nữa cô cũng không dám
khiến cho bản thân bị thương lần nữa.
Lục Tâm biết thể chất của mình không được tốt lắm, võ thuật hộ thân cũng không học được nhiều,
sau khi xuất viện, mỗi ngày đều vô cùng nghiêm túc cùng Lục Cảnh Hành
chạy bộ rèn luyện thể lực, thường xuyên luyện tập, như Lục Cảnh Hành đã
nói, ít nhất cũng phải có đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Vì Lục
Cảnh Hành không còn kiên quyết ngăn cản cô nhận người thân nữa, nên Lục
Tâm liền chấp nhận Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã. Việc cô chủ động nhận
cha mẹ khiến Ngô Văn Nhã vô cùng xúc động, cố ý ở lại thành phố B thêm
hai ngày, Lục Tâm cũng hết lòng cùng bọn họ đi mua sắm khắp nơi, tuy
không thể xem là quá thân mật, một tiếng “Ba mẹ” gọi vẫn còn chút ngượng miệng, so với trước kia thì đã thân thiết hơn rất nhiều.
Khi
về đến Ân Thành, Ngô Văn Nhã đã chính thức giới thiệu Lục Tâm với những
người còn lại trong Ninh gia. Ninh Tông Viễn đã ôm chầm lấy cô: “Tâm
Tâm, chào mừng em về nhà.”
Ninh Tư có phần không tiếp nhận được việc này, tuy cô không có thái độ thù địch với Lục Tâm nhưng cũng không thể tỏ ra thân thiết, nhiệt tình được, càng không nói gì đến chuyện
muốn cô cam tâm tình nguyện gọi một tiếng “chị”.
Giang Diệc
Thành cũng đã ở đây, tuy không nói gì nhưng trên mặt lại có phần thoải
mái, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay về phía cô, nhìn cô mỉm cười: “Hoan
nghênh em trở về.”
Lục Tâm cũng đưa tay ra nắm lấy tay hắn, khách khí cười đáp: “Cảm ơn.”
Khi bắt tay thì vô tình ngón áp út của cô chạm vào lòng bàn tay hắn,
cảm giác lạnh lẽo cứng rắn khiến Giang Diệc Thành bất giác nhìn xuống
tay cô, khi thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô thì chợt giật mình,
đưa mắt nhìn cô.
Lục Tâm mỉm cười rút tay về.
Giang Diệc Thành đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Ninh Vịnh Tuấn.
“Hai đứa nó đã kết hôn rồi.” Thừa dịp quay về phòng làm việc, Ninh Vịnh Tuấn thấp giọng giải thích lý do.
“Không thể nào!” Giang Diệc Thành trầm giọng phản bác: “Cô ấy không thể nào đã lấy chồng được, năm ngoái bọn họ còn cùng nhau đi phát bánh kẹo
cưới, không phải còn rất tốt sao.”
“Đây là do chính miệng hai
người bọn họ xác nhận, nghe nói năm ngày trước còn xin nghỉ phép để về
nhà làm giấy đăng kí kết hôn.” Ninh Vịnh Tuấn nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Diệc Thành, ta nghĩ hay là cháu quên nó đi, nha đầu kia cũng không có
gì xuất sắc, cần gì phải nhớ nhung nó mãi không quên…..”
“Chú
thì biết cái gì.” Giang Diệc Thành đột nhiên quát lên: “Chú Ninh, tôi
nói cho chú biết, tôi không cần biết các người dùng thủ đoạn gì, tôi
nhất định phải lấy được Lục Tâm. Nếu không phải do ngày xưa các người
làm chuyện có lỗi với cô ấy thì hiện tại cô ấy đã là của tôi rồi, đây là các người thiếu nợ tôi.”
“Cháu hà tất phải…..” Ninh Vịnh Tuấn
cau mày: “Phụ nữ trên thế giới này nhiều như vậy, với điều kiện của cháu muốn kiểu phụ nữ nào mà không có.”
“Điều kiện của tôi……” Giang Diệc Thành cười cười, nhưng ý cười lại không đến được nơi đáy mắt: “Tôi bây giờ còn có điều kiện gì để nói, chẳng qua chỉ là đang kéo dài hơi
tàn mà thôi, từ lúc cô ấy vô tình tự tay đưa Đỗ Nguyên vào tù, mọi
chuyện đã trở nên rối loạn, Đế Tân khó có thể tự lo cho mình. Trước đây, chúng ta tốn bao nhiêu công sức mới có thể bưng bít được phía cảnh sát, chỉ còn một bước cuối cùng nữa, đi qua cửa kiểm tra an ninh kia là an
toàn, không còn lo lắng gì nữa. Kết quả lại để cho cô ấy làm xáo trộn
hết cả, thẻ nhớ kia lại rơi vào tay cô ấy. Xảy ra chuyện không may chỉ
là vấn đề sớm hay muộn, chính các người đã đẩy tôi vào con đường này,
tôi bảo vệ cho cả nhà họ Ninh các người, đem cô ấy ra đền bù cho tôi thì có gì là sai chứ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT