Ngô Văn Nhã vừa thấy cô hốc mắt đã đỏ, nhưng cố kiếm chế để không rơi nước mắt.
Lục Trình Hải vẫy tay với hai người, gọi hai người qua ngồi.
Lục Tâm và Lục Cảnh Hành nghe lời ngồi xuống.
“Tâm Tâm.” Ngô Văn Nhã có phần áy náy nhìn cô: “Con đã về rồi, sắc mặt của con có vẻ không tốt, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Lục Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, khi nhìn bà ta thì miệng khẽ cười: “Tôi không sao, sao hai người lại tới đây?”
“Mẹ và cha con…..” Biết mình nói sai, Ngô Văn Nhã cười xấu hổ: “Chúng ta nghe nói lúc trước là Lục lão tiên sinh cứu con, rồi lại nhận con làm nuôi con, nên đặc biệt đến đây cảm ơn Lục lão tiên sinh, nhân tiện gặp con.”
Vừa nói vừa xoay người sang bên cạnh lấy hai hộp quà mang theo đưa cho Lục Tâm: “Đây là tổ yến và nhân sâm loại tốt nhất, mẹ nhờ người đưa tới, nghe nói lần trước con bị thương, nên ăn nhiều đồ bổ dưỡng để bồi dưỡng thân thể.”
Lục Tâm đưa mắt nhìn hai hộp trong tay, khóe môi giật giật, nâng mắt nhìn Ngô Văn Nhã rồi lại cười: “Cảm ơn”.
Lục Tâm tỏ ra khách khí như thế khiến khuôn mặt hiền hòa của Ngô Văn Nhã hiện thêm vẻ cô đơn, trong người càng thêm bứt rứt không tự nhiên, Lục Trình Hải thấy vậy có phần không nỡ, liền mềm mỏng nói với Lục Tâm: “Lục Tâm, Ninh tiên sinh cùng Ninh phu nhân đường xá xa xôi tới đây gặp cháu, thật không dễ dàng gì, cháu cũng nên nghe bọn họ nói chuyện một chút. Ông nội biết mấy năm nay cháu rất khổ sở, nhưng dù sao chuyện năm đó cũng không phải bọn họ muốn vậy, cháu đừng khó khăn quá….”
“Ông nội.” Lục Cảnh Hành không nhanh không chậm ngắt lời ông, anh không cần nghĩ cũng biết vợ chồng Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã vẫn chưa nói lý do đến giờ vẫn không đi tìm Lục Tâm cho Lục Trình Hải nghe, giờ lại làm ra vẻ tha thiết thành khẩn như vậy, Lục Trình Hải hiểu được làm cha mẹ vất vả ra sao nên không tránh khỏi nói giúp cho vợ chồng họ.
Lục Cảnh Hành ngắt lời khiến Lục Trình Hải có phần không vui nhìn về phía anh, Lục Cảnh Hành lại chỉ khách khí nhìn Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã: “Ninh tiên sinh, Ninh phu nhân, bất kể thế nào vẫn rất cảm ơn hai người đã sinh ra Lục Tâm, để tôi có cơ hội gặp được cô ấy. Giờ chúng tôi sắp kết hôn rồi, hai người là cha mẹ ruột của cô ấy, nên hai người có quyền được biết.”
“Kết hôn?” Ninh Vịnh Tuấn cao giọng, đôi mắt nhìn phía Lục Tâm.
“Đúng vậy, chúng tôi đã đăng ký kết hôn, bây giờ đang chuẩn bị tổ chức lễ cưới.” Ngón tay Lục Cảnh Hành vô thức vuốt ve chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út, nhìn Ninh Vịnh Tuấn: “Dù thế nào đi nữa, hai người cũng là cha mẹ ruột của Tâm Tâm, có thể tạm thời trong lòng cô ấy vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, nhưng chúng tôi vẫn hy vọng, đến lúc đó hai người có thể bỏ chút thời gian tham gia lễ cưới.”
“Tại sao…. lại đột nhiên kết hôn?” Ngô Văn Nhã kinh ngạc nhìn Lục Tâm.
“Sao lại là đột nhiên?” Lục Trình Hải cười haha tiếp lời: “Hai đứa trẻ này đã quen biết nhau hai mươi năm rồi, từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, hiện tại trai khôn lấy vợ, gái lớn gả chồng, tuổi Tâm Tâm cũng không nhỏ nữa, lễ cưới này nên có từ lâu rồi mới phải.”
“Quả thật là….” Ngô Văn Nhã gượng cười: “Tâm Tâm có thể gả cho Lục tiên sinh là chuyện tốt, có người yêu thương nó chúng tôi cũng yên tâm.”
Vẻ mặt lại mang theo chút cô đơn, Lục Trình Hải cho rằng bà ta vì đột ngột nghe thấy chuyện con gái mình lấy chồng nên chưa tiếp nhận được, lo lắng con gái lấy chồng rồi sẽ càng không muốn nhận mình, liền khuyên: “Đứa trẻ Tâm Tâm này từ bé đã thông minh, lanh lợi, hai mươi năm qua vẫn tưởng rằng mình không có cha mẹ, hiện giờ hai người đột nhiên xuất hiện, trong lòng nó nhất thời chưa thể tiếp nhận được, qua một thời gian sẽ ổn thôi, phải không, Tâm Tâm?”
Nói xong đã ngẩng đầu nhìn Lục Tâm, nháy mắt ra hiệu, muốn cô nói vài câu an ủi.
Lục Tâm khẽ cắn môi dưới, lưỡng lự nhìn Ngô Văn Nhã: “Thực ra tôi…. Tôi không có lý do gì vì chuyện năm đó mà trách cứ hai người, chỉ là tôi đã sống cuộc sống không có người nhà hai mươi năm qua rồi, nay các người bất ngờ xuất hiện, sẽ có chút không thích ứng được, bà…Hai người đừng để ý.”
“Tâm Tâm, ý của con là con đã tha thứ cho chúng ta phải không?” Ngô Văn Nhã cẩn thận hỏi, giọng nói có phần nghẹn ngào.
Lục Tâm thấy ánh mắt tha thiết của bà ta, sau khi lưỡng lự thì khẽ gật đầu: “Đúng.”
“Vậy…. Con có đồng ý…. Gọi chúng ta một tiếng ba mẹ không?” Ngô Văn Nhã phân vân hỏi.
Lục Cảnh Hành mím môi, đưa mắt nhìn Lục Tâm, bất động thanh sắc nắm chặt lấy bàn tay cô.
Lục Tâm buông mắt, không để ý tới lực ở lòng bàn tay kia, do dự lưỡng lự, cuối cùng vẫn ngẩng lên gọi Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã một tiếng: “Ba, mẹ.”
Nước mắt Ngô Văn Nhã lập tức rơi xuống, Ninh Vịnh Tuấn đau lòng nhìn bà ta, Lục Trình Hải nhẹ nhàng thở ra, vui mừng khi thấy Lục Tâm một nhà đoàn viên.
Riêng sắc mặt Lục Cảnh Hành lại trở nên lạnh lùng.
Đến giờ ăn cơm, Lục Cảnh Hành kéo Lục Tâm về phòng, vừa vào trong đã khóa cửa lại, tiếng đóng với khóa cửa có phần mạnh, cùng với việc cổ tay bị xiết chặt, Lục Tâm có thể thấy được tuy bề ngoài anh vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng anh đang rất tức giận.
Anh đẩy cô vào trong phòng, sau đó thả tay ra, giọng nói ẩn chứa sự giận dữ mà trách mắng: “Lục Tâm, rốt cuộc em đang làm cái gì vậy hả? Đó là ba mẹ em, ba mẹ ruột, không phải là một người giáp ất bính đinh qua đường nào đó, em cứ mù quáng lao vào làm gì hả?”
Lục Tâm xoa xoa cổ tay bị đau, giọng nói hơi trama: “Em muốn điều tra cho rõ.”
“Em muốn điều tra cho rõ sao? Đến lúc đó nếu thật sự chứng minh được là do bọn họ làm thì em sẽ làm gì? Đại nghĩa diệt thân sao?” Giọng nói của Lục Cảnh Hành vẫn lạnh lẽo như trước: “Lục Tâm, em có biết vì sao trước đây anh kiên quyết không cho em tham gia vụ này không? Đầu tiên là do thể chất của em không tốt, điều thứ hai quan trọng hơn đó là em quá trọng tình cảm. Người khác đối với em hơi tốt một chút em liền hận không thể móc tim móc phổi ra đối tốt lại với người đó, huống hồ người khác này lại chính là ba mẹ ruột của em.”
Lục Tâm có chút bất mãn với việc lên án của Lục Cảnh Hành: “Em chưa bao giờ vì tình cảm cá nhân mà làm hỏng việc.” Việc đó cô làm rất tốt, Đinh lão cũng vô cùng tán thưởng.
Lục Cảnh Hành tất nhiên cũng biết cô ở phương diện này làm rất tốt.
“Anh nói trọng tình cảm, không phải là nói em không xuống tay được, mà là sau khi xuống tay xong rồi em sẽ không có cách nào tha thứ cho bản thân mình. Em sẽ không dễ dàng thoát ra khỏi tâm trạng đó được, em biết không? Ninh Vịnh Tuấn, Ngô Văn Nhã không phải người khác, bọn họ là cha mẹ ruột của em, cha mẹ ruột của em đó, chẳng lẽ em còn không rõ sao? Hiện tại, em có thể xuống tay với bọn họ vì em không ở chung với họ nhiều nên đối với họ chưa có nhiều cảm tình, nhưng một tháng hai tháng, hay thậm chí nửa năm một năm sau thì sao, khi đó em còn có thể thờ ơ được không?” Lục Cảnh Hành thấp giọng nói nhưng vẫn không thể nhẹ nhàng được, hai tay giữ chặt bả vai cô, con ngươi đen gắt gao nhìn vào hai mắt cô: “Lục Tâm, anh tìm đủ mọi cách giấu diếm em, trăm phương nghìn kế không để em nhận bọn họ là vì cái gì, chính là vì anh không muốn cho em dính vào chuyện này, không muốn thấy sau khi em bồi đắp tình cảm với bọn họ, lại phải nhìn thấy cảnh họ chịu tù tội.”
“Nhưng anh cũng đã nói, hiện giờ bọn họ tiếp cận em cũng có thể là có mục đích riêng, có lẽ họ cũng không phải thật lòng muốn nhận em…..”
“Chuyện như vậy em có thấy dễ chịu không?” Lục Cảnh Hành trầm giọng ngắt lời cô: “Lục Tâm, bất kể bọn họ là thật lòng với em hay là có mục đích riêng, chân tướng bị vạch trần rồi em sẽ không còn thấy dễ chịu nữa, em cần gì phải tham gia đến cùng? Đợi thêm một thời gian nữa, nếu bọn họ vô tội, cũng thật lòng với em, lúc đó nhận người thân không tốt sao?”.
“Nhưng nếu bọn họ thật sự phạm tội thì sao?” Lục Tâm nhẹ giọng hỏi, ngước mắt nhìn anh: “Đại ca, em biết anh tốt với em, anh lo lắng em sẽ bị tổn thương, nhưng em không thể yếu ớt như thế mãi được, thật đấy.”
Như đang trấn an anh, lòng bàn tay Lục Tâm đặt lên cánh tay anh, ngửa đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Đại ca, em không phải muốn làm cái chuyện đại nghĩa diệt thân gì đó, em chỉ là không quên được cả một phòng trẻ con trước đây, cùng với ánh mắt họ nhìn em. Anh có từng thắc mắc tại sao lúc đó em có thể thuận lợi trốn đi được, đó là vì lúc em chạy trốn thì họ cũng chạy theo, như bầy ong vỡ tổ, liều chết chạy ra ngoài cửa, khi bị bắt lại, cũng cả đám liều mạng ôm lấy chân những kẻ đó, cho dù họ bị đánh thế nào cũng không buông tay, không để những kẻ đó đuổi theo, có thể nói là họ đã tạm thời cản chân những kẻ đó lại. Không tự mình trải qua thì vĩnh viễn không thể biết được cảm giác sợ hãi đó đâu. Em không cứu được họ, nhưng em muốn đòi lại công bằng cho họ. Hơn nữa, dù em có mạnh miệng thế nào thì em vẫn có chút khao khát tình cảm của cha mẹ ruột, dù sao đó cũng là thứ mà hơn hai mươi năm qua em chưa từng có được, giờ đây họ đang ở gần trong gang tấc, là thật tâm muốn bù đắp cho em hay có mục đích riêng, em đều muốn biết, bằng không em sẽ tiếc nuối cả đời vì vấn đề rối rắm này mất.”
Lục Cảnh Hành vẫn nhíu mày như cũ: “Anh chỉ sợ đến lúc đó chân tướng sự việc sẽ khiến em đau lòng.”
Lục Tâm cười cười, chủ động lại gần dựa vào ngực anh: “Ít nhất so với việc cả đời đều phải suy đoán thì tốt hơn một chút. Nếu không biết bọn họ là cha mẹ ruột của em thì em có thể yên tâm thoải mái, nhưng hiện tại đã biết, chung quy cũng không có biện pháp làm bộ như không biết.”
Nói xong ngửa đầu nhìn anh: “Em thật sự không sao mà, anh coi khi đó anh bảy năm liền không liên lạc với em, cũng không gặp mặt, em không phải vẫn tốt sao, vị trí của anh trong lòng em dù nói thế nào cũng quan trọng hơn họ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT