Ngày Mạc Lý Sâm chính thức bắt đầu làm việc trong phân hội Vân Bảo, ngay từ sáng sớm Tạ Loan đã định tập trung mọi người lại làm quen đồng nghiệp mới. Lúc bước vào phòng sinh hoạt, Tạ Loan phát hiện có vài người còn đến sớm hơn mình.
Đi vào trong, lúc đi tới gần đại sảnh thì Tạ Loan phát hiện một màn làm mình vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy mấy bé chim béo màu sắc khác biệt đập đập cánh bay giữa không trung, mà bên cạnh các bé chính là ấu tể lai lợi dáng người hiển nhiên lớn hơn một chút.
Ấu tể lai lợi cũng đang cố gắng đập đập đôi cánh ngắn cũn của mình, cùng nhóm ấu tể khố đề, khố duy bay chung với nhau, trong quá trình đập cánh bé còn không ngừng phát ra tiếng kêu, nghe có vẻ rất cao hứng.
Tạ Loan: “…”
Hình như mình vừa thấy một con chim cánh cụt béo tròn đập đập cánh bay lên không, Tạ Loan giơ tay dụi dụi mắt, xác nhận mình không nhìn nhầm, biểu tình kinh ngạc trên mặt Tạ Loan lại càng rõ ràng hơn.
Ấu tể chủng tộc lai lợi không có năng lực phi hành, đây là tri thức Tạ Loan học được từ Bách Khoa Toàn Thư Về Ấu Tể, với lại với cấu tạo thân thể của ấu tể lai lợi, đôi cánh nhỏ kia căn bản không thể gánh vác nổi sức nặng thân thể của bé.
Mặc dù có cố gắng đập cánh cỡ nào thì tốc độ đập cánh của ấu tể lai lợi rõ ràng vẫn kém hơn nhóm chim béo bên cạnh, Tạ Loan ngẩng đầu nhìn lại, rõ ràng có thể nhìn thấy động tác đập cánh của bé.
Rốt cuộc làm sao có thể bay lên được…
Đại khái là dáng vẻ ngơ ngác đứng đó làm người khác rất khó không chú ý, Trát Lạp Đức tới sớm hơn đi tới vỗ vai Tạ Loan một cái, chờ Tạ Loan nhìn qua thì giơ tay chỉ Mạc Lý Sâm đang cầm tách trà cách đó không xa: “Không phải cậu đã biết dị năng của tên này là điều chỉnh trọng lực à, anh ta dùng dị năng nên con ấu tể kia mới bay lên được.”
Thực tế thì cũng không phải là bay, đúng hơn là bồng bềnh, trong lúc cơ thể ở trạng thái vô trọng lực, ấu tể lai lợi đập đập cánh tạo nên lực đẩy làm bé giống như bay vế phía trước.
Nghe thấy lời giải thích của Trát Lạp Đức, Tạ Loan mới lộ ra biểu tình hiểu ra.
Bất quá điều khiển dị năng kéo dài như vậy, chỉ mấy chục phút cũng rất hao phí tinh thần lực.
Không nói ra những lời này, Trát Lạp Đức đi tới bàn tròn ngồi cạnh Mạc Lý Sâm, đừng nhìn đối phương không có biểu tình ngồi đó uống trà, kỳ thực ông đang tập trung điều khiển dị năng trên người ấu tể lai lợi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trát Lạp Đức thực không thể tưởng tượng được người đồng nghiệp từng làm chung trong quân đội lúc trở thành gia trưởng lại cưng chìu ấu tể đến vậy.
“Ci, cô ci~”
Âm thanh non nớt từ xa xa truyền tới gần, Tạ Loan ngước mắt lên liền nhìn thấy ấu tể lai lợi đang đập đập cánh bay tới chỗ mình, bé đụng vào người anh, chờ anh xoa đầu một cái rồi tiếp tục bay vào lòng Mạc Lý Sâm đang ngồi bên cạnh bàn tròn.
Mà ba bé chim béo bay cùng ấu tể lai lợi thì cùng bay vào lòng Tạ Loan, lúc này đang dùng cái mỏ chim nhạt màu của mình cọ cọ đầu ngón tay Tạ Loan.
Ba ấu tể này chính là ba bé chim béo được Tạ Loan dẫn tới Áo Nhĩ Đặc Tinh tranh tài, Tạ Loan nâng tay giúp chúng chỉnh lý lông chim trên người, sau đó Tạ Loan xoa xoa lông vũ của các bé.
“Chíp chíp.” Đứng trong lòng Tạ Loan, ba bé chim béo ngẩng đầu dùng ánh mắt đen lúng liếng của mình nhìn anh, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Tạ Loan dỗ mấy bé chim béo một hồi, chờ ba bé từ trong lòng mình bay đi tới đi tới chỗ Mạc Lý Sâm.
Cố ý triệu tập mọi người để làm quen với đồng nghiệp mới, bất quá mục đích chủ yếu là Tạ Loan muốn đối phương biết về Ya Yi.
Bởi vì đối phương là nhân viên Tinh Minh nên mấy lần Mạc Lý Sâm tới phân hội thăm Lai Lợi, Tạ Loan vẫn luôn bảo Ya Yi tránh đi. Bất quá nếu đối phương đã chính thức gia nhập, chuyện phân hội có một con nặc khắc tư, Tạ Loan hi vọng đối phương có thể tiếp nhận.
“Nặc khắc tư à?” Nặc khắc tư hình thái trưởng thành, liếc mắt liền nhận ra, lúc Tạ Loan dẫn người tới gần mình, Mạc Lý Sâm đã dùng giọng điệu trần thuật mở miệng trước.
Nhìn biểu tình nhàn nhạt bình thường trên mặt Mạc Lý Sâm, Tạ Loan thay con nặc khắc tư ở bên cạnh gật gật đầu.
Biểu hiện của đối phương rất phù hợp với dự đoán, Tạ Loan cảm thấy mình không cần quá lo lắng, bất quá một lát sau, anh nghe Mạc Lý Sâm nói ra một câu khá ngoài ý muốn.
“Lần đầu tiên nhìn thấy ở A Đề Á Tinh vẫn chỉ là một quả trứng ấu tể mà thôi, thật không ngờ lại gặp lại ở đây.” Trước khi gia nhập phân hội Vân Bảo, Mạc Lý Sâm đã từng nhìn thấy con nặc khắc tư này trong phân hội nhưng ông không có ý định nói gì, tình huống bây giờ thì bất đồng.
Tạ Loan dừng vài giây không kịp phản ứng, chờ đến khi hiểu được thì biểu tình cũng kiềm không được có chút biến đổi.
A Đề Á Tinh…
Đó là thủ đô tinh của chủng tộc nặc khắc tư.
Không đợi Tạ Loan mở miệng nói gì, Trát Lạp Đức ở gần đó đột nhiên a một tiếng, vỗ vỗ đầu: “Nhớ ra rồi, lúc Tinh Minh phái bộ đội tới A Đề Á Tinh điều tra cũng phái theo vài bộ đội đặc biệt đồng hành để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mà trong số bộ đội đặc biệt kia khẳng định có Mạc Lý Sâm.
Lúc còn là một quả trứng ấu tể, Ya Yi đã có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài. Trước kia nhờ có viên nguyệt trường thạch mà Tạ Loan nhìn thấy tâm linh Ya Yi, anh cũng thấy đoạn ký ức này, thế nhưng anh không thể nhận ra Mạc Lý Sâm là người nào trong đội.
Nguyên nhân chủ yếu là vì hình tượng của đối phương biến hóa quá lớn, dù sao cũng đã hơn ba mươi năm.
Dùng tầm mắt quan sát nam nhân đang ôm ấu tể lai lợi, chiếc đuôi bạc sau lưng Ya Yi hơi rũ thấp một chút, sau khi đối chiếu gương mặt đối phương với những gương mặt từng thấy trong ký ức, Ya Yi nhận ra ông là ai.
Chủng tộc nặc khắc tư hạ thấp đuôi với người xa lạ là biểu hiện thân thiện, động tác này chứng minh bọn họ không hề có chút ý tứ công kích nào.
Không phản bác lời Trát Lạp Đức, Mạc Lý Sâm gật đầu: “Sau khi bộ đội mang quả trứng ấy về trụ sở chính của Tinh Minh, tôi và một người khác đã mang nó đến một phân hội bảo dưỡng ấu tể.”
Khi ấy không ai trong đội chủ động muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, Mạc Lý Sâm cùng một người khác liền đảm nhiệm.
Ông không hề biết quá trình trăn trở qua tay nhiều phân hội của quả trứng ấu tể, hiện giờ nhìn thấy con nặc khắc tư này ở phân hội Vân Bảo, Mạc Lý Sâm quả thực có chút kinh ngạc.
Còn chưa tiêu hóa xong chuyện trùng hợp này, trong đầu Tạ Loan đột nhiên lóe lên một chuyện liên quan, theo bản năng mở miệng: “Dây chuyền…”
“Lúc mọi người tìm thấy trứng ấu tể ở A Đề Á Tinh, bên cạnh có phải có một sợi dây chuyền không?” Vô Luận là từ nghe kể lại hay tận mắt nhìn từ lĩnh vực tâm linh, Tạ Loan vẫn nhớ kỹ kiện vật phẩm này.
Sợi dây chuyền xuyên qua một chiếc nhẫn bằng chất liệu không rõ, trên nhẫn có khắc hai chữ Ya Yi.
Sợi dây này nên thuộc về con nặc khắc tư này, từ lĩnh vực tâm linh Tạ Loan biết người của bộ đội điều tra đã mang nó đi, thế nhưng sau đó thì không biết tung tích, người mang sợi dây chuyền đi đã không giao lại cho chủ nhân của nó.
Ký ức đã quá lâu, Mạc Lý Sâm hồi tưởng lại một hồi mới gật đầu xác nhận.
“Ông có biết sợi dây chuyền này hiện giờ đang ở đâu không?” Không ôm quá nhiều hi vọng nhưng Tạ Loan vẫn hỏi.
Quả nhiên người trước mặt lắc đầu: “Chỉ nhớ là không được nộp lên, còn ai là người giữ nó thì tôi không nhớ rõ.”
Tạ Loan nhỏ giọng đáp một tiếng, con nặc khắc tư ở bên cạnh anh cũng không quá để tâm tới sợi dây chuyền kia, thế nhưng Tạ Loan cảm thấy sợi dây có khắc tên kia là vật phẩm rất quan trọng đối với Ya Yi, anh muốn tìm nó lại cho đối phương.
Không nộp lên cũng không giao lại cho nguyên chủ, người giữ sợi dây chuyền chẳng lẽ… đã bán đi?
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, theo phương hướng này, chiều hôm đó Tạ Loan liền lên trang mua bán trên tinh mạng đăng tin.
Hi vọng có thu hoạch.
Đăng tin xong, đoạn thời gian sau đó Tạ Loan vẫn thường xuyên lên mạng kiểm tra phản hồi.
Đáng tiếc hướng tìm kiếm này vẫn không hề có chút kết quả, trong tháng này một vài cặp gia trưởng biểu đạt có ý nhận nuôi ấu tể dựa theo cam kết tự mình tới Á Tinh để Tạ Loan quan sát đanh giá.
Những vị gia trưởng này cuối cùng cũng thông qua quá trình kiểm định nghiêm khắc của Tạ Loan, vì thế nhóm ấu tể mồ côi trong phân hội rốt cuộc cũng có gia đình, có ba mẹ yêu thương.
Trước mắt ba mẹ của những ấu tể được nhận nuôi không có ý tưởng chuyển phân hội cho các bé, vì thế nhóm ấu tể vẫn ở lại phân hội Vân Bảo, chơi đùa cùng nhóm bạn quen thuộc.
Không chỉ có rất nhiều gia trưởng tới nhận nuôi ấu tể, gần nhất còn lục tục có vài gia trưởng tộc tắc mỗ cùng tộc bố đa gửi ấu tể tới phân hội bọn họ.
Thấy số lượng ấu tể trong phân hội ngày càng nhiều hơn, Tạ Loan nhịn không được bắt đầu cân nhắc chuyện mở rộng phòng sinh hoạt.
“Tôi định mở rộng căn phòng sinh hoạt hiện giờ lên gấp đôi, mọi người cảm thấy thế nào?” Triệu tập mọi người lại, Tạ Loan liền mở miệng nói ra ý tưởng của mình.
Kế hoạch này rất nhanh được thống nhất thông qua, hôm sau Tạ Loan liền thuê đội kiến trúc, mấy ngày kế tiếp anh bắt đầu bàn bạc với đối phương nên sửa đổi thế nào.
Từ lúc quyết định phương án đến thi công cần tốn chút thời gian, vào ngày phòng sinh hoạt hoàn thành mở rộng, tin tức thu mua trên mạng của Tạ Loan rốt cuộc cũng có phản hồi.
Theo tin nhắn sẽ tới Á Tinh gặp mặt vào hôm nay, Tạ Loan nhìn thấy một vị khách mặc áo khoác rộng vành màu xám tro.
Từ cánh tay lộ ra ngoài chiếc áo, vị khách nhân này hẳn là một người lớn tuổi, da dẻ có màu xanh sậm, trong toàn bộ tinh tế, chủng tộc phù hợp với điều kiện này tựa hồ chỉ có một chủng tộc có năng lực đặc biệt rất thần bí… tộc tát ân.
Thế nhưng điều làm Tạ Loan chú ý tới chủng tộc này không phải năng lực đặc biệt hay sự thần bí của họ, mà là chủng tộc tát ân là chủng tộc có mối quan hệ rất tốt với chủng tộc nặc khắc tư
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT