Từ Trát Lạp Đức biết được câu trả lời này, mí mắt Tạ Loan liền giật nhẹ.
Tạ Loan có thể hiểu được tâm tình của Mạc Lý Sâm, không phải đối phương không yêu thương ấu tể lai lợi, cũng không phải không muốn nhận nuôi, chẳng qua là ông không hài lòng với bản thân, nghĩ mình không thích hợp làm gia trưởng của ấu tể này.
Thế nhưng với ánh mắt của Tạ Loan, không thể nghi ngờ Mạc Lý Sâm chính là gia trưởng tiêu chuẩn nhất.
Chỉ bằng việc đối phương chấp nhận nhận nguy hiểm trên chiến trường cũng quyết tâm cứu ấu tể này, hơn nữa sau đó còn yêu thương chăm sóc ấu tể rất tốt là đã hợp cách rồi.
Nếu Mạc Lý Sâm nhận nuôi ấu tể này, Tạ Loan tin tưởng sẽ giúp ích rất nhiều trong việc giúp ấu tể vượt qua chướng ngại tâm lý lưu lại vì chiến tranh.
“Bảo bảo, ba ba mà con viết là ai?” Tạ Loan ngồi xổm xuống, cầm lấy trang giấy dùng viết màu viết thành chữ ấu tể lai lợi, ôn hòa hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Tạ Loan nhìn thấy ấu tể lợi lai lông măng xù xù nhích tới gần mình hơn.
“Cô~ cô ci!”
Cùng lúc với phát ra tiếng kêu, ấu tể còn không ngừng đập đập cánh, ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên bé đang nghĩ tới một người rất quan trọng.
Sau khi phát ra âm thanh non nớt, Tạ Loan nhìn thấy ấu tể lai lợi dùng mỏ chim ngậm lấy cây bút tiếp tục vẽ.
Những cây bút màu là hôm nay nhất thời nổi hứng nên Tạ Loan mang tới cho đám ấu tể chơi, còn bình thường lúc muốn ấu tể viết chữ hay vẽ thì có thể dùng bảng cảm ứng ở thế giới này.
Bình thường lúc bảo mẫu dạy ngôn ngữ tinh tế thông dụng cho ấu tể thì sẽ phát bảng cảm ứng cho các bé, như vậy các bé sẽ nhớ lâu hơn.
Hình dạng ấu tể vẽ ra khá giống đám con nít vài tuổi đang học vườn trẻ ở địa cầu… bất quá đường nét xiêu xiêu vẹo vẹo hơn, dù sao thì các bé cũng quen dùng bảng cảm ứng rồi.
Nổi bật nhất trên tờ giấy vẫn là hai chữ ba ba, vị trí trống bên cạnh hiện giờ có thêm một người que diêm cao lớn. [đầu hình tròn, thân mình tay chân kiểu que diêm]
Người này không có cánh tay trái, hai chấm tròn ở phần mắt có màu nâu, tóc trên đầu cũng màu nâu. Bên chân người này có một cục tròn tròn nho nhỏ không nhìn ra hình dáng, mắt màu đen, cục tròn nhỏ xinh này dựa sát bên cạnh người nọ, trông rất thân thiết.
Mặc dù chỉ là một bức vẽ nghệch ngoạc nhưng nhìn bức tranh này, Tạ Loan không khỏi đưa tay xoa đầu ấu tể lai lợi.
Bức vẽ này không khó hiểu chút nào, những đặc điểm của người trong tranh hệt như Mạc Lý Sâm, Tạ Loan nhìn một cái liền biết ấu tể vẽ ai.
“Đây là ba ba, đây là bảo bảo, đúng không?” Tạ Loan dùng ngón tay chỉ người que diêm trên giấy cùng cục tròn nhỏ bên cạnh, dùng giọng điệu trần thuật hỏi ấu tể lai lợi đang ngẩng đầu nhìn mình.
“Cô~”
Phát ra tiếng kêu đáp lại, cái đuôi ngắn cũn ở phía sau của bé cũng lắc qua lắc lại. Dáng vẻ giống như muốn ưỡn ngực làm phần bụng tròn vo đầy lông măng mềm mại của bé lại càng nổi bật hơn, làm người ta muốn đưa tay xoa xoa.
So với cục tròn nhỏ kia, người que diêm trên giấy rõ ràng được vẽ rất cao lớn.
Tạ Loan cảm thấy đây chính là hình tượng của Mạc Lý Sâm ở trong lòng ấu tể.
Cất giữ tờ giấy vẽ này, trong đầu Tạ Loan nảy lên một suy nghĩ, anh đã nghĩ ra nên làm thế nào để Mạc Lý Sâm thay đổi suy nghĩ của mình.
Mùa hè là mùa hoa hỏa diễm nở rộ, đây là loại hoa chỉ có ở một vài tinh cầu mà thôi, Á Tinh vừa vặn là một trong số đó.
Ngoài sân phân hội Vân Bảo có trồng một luống hoa hỏa diễm, sáng sớm một ngày cuối tuần, Tạ Loan ngắt một nhánh hoa hỏa diễm, mang về phòng sinh hoạt.
Hoa hỏa diễm bên thế giới này cùng địa cầu không giống nhau, cái tên rất hình tượng, đóa hoa trên tay Tạ Loan quả thực rất giống một ngọn lửa hừng hực.
Bất quá là ngọn lửa làm người ta ấm áp chứ không phải bỏng rát, trong một vài ngày lễ, hoa hỏa diễm thường xuyên được chọn làm quà để tặng cho người thân cận.
Tạ Loan đặt cành hoa cùng bức vẽ xuống trước mặt ấu tể lai lợi đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa phòng, ngồi xổm xuống dùng ngón tay điểm điểm trán bé: “Chốc nữa ba ba tới, Lai Lợi mang cành hoa này đưa cho ông ấy, sau đó cũng mang bức tranh này cho ông ấy xem.”
“Cô ci.” Đầu nghiêng qua bên phải, ấu tể lai lợi ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, sau đó bé cúi đầu ngậm lấy cành hoa, ánh mắt đen lúng liếng lại tiếp tục nhìn về phía cửa phòng.
Đại khái là tác phong quân nhân, thời gian Mạc Lý Sâm tới phân hội Vân Bảo mỗi cuối tuần rất cố định, Tạ Loan nhìn đồng hồ, khoảng vài phút nữa đối phương sẽ tới.
Quả nhiên không khác dự đoán của Tạ Loan, hôm nay đối phương cũng tới rất đúng giờ, lúc Mạc Lý Sâm xuất hiện, Tạ Loan nhìn thấy ấu tể lai lợi ngậm cành hoa hỏa diễm lạch bạch lạch bạch chạy tới đụng đối phương.
Bé đụng vào bên chân đối phương, bất quá ấu tể lai lợi không giang cánh ôm chân Mạc Lý Sâm như những lần trước mà hơi lùi về sau một chút, sau đó ngẩn đầu.
Bởi vì sợ cành hoa ngậm trong miệng bị rớt, lúc này ấu tể cũng không phát ra âm thanh, nó dùng đôi mắt đen lúng liếng của mình nhìn người lớn trước mặt, đồng thời đập đập đôi cánh ngắn cũn.
Nhìn cành hoa ngậm trong mỏ chim của ấu tể, Mạc Lý Sâm hiếm thấy có chút sửng sốt, sau đó thấy bé đập đập cánh với mình, ông cúi người nhận lấy cành hoa.
“Cô ci~”
Sau khi nhận lấy cành hoa liền nghe ấu tể lai lợi kêu hai tiếng, Mạc Lý Sâm vốn định ôm ấu tể vào lòng, thế nhưng sau khi phát ra tiếng kêu trong veo, ấu tể liền xoay người lạch bạch chạy đi, không bao lâu sau bé ngậm một tờ giấy trong miệng lạch bạch chạy trở lại.
Tờ giấy bị xếp đôi, Mạc Lý Sâm cũng nhận lấy tờ giấy như nhận cành hoa khi nãy, trong ánh mắt sáng bừng của ấu tể, ông mở tờ giấy ra.
Đầu tiên đập vào mắt Mạc Lý Sâm là hai từ thật to chiếm hơn nửa mặt giấy… Ba ba.
Tầm mắt lập tức khựng lại, Mạc Lý Sâm mất vài giây mới có thể ổn định tâm tình dời mắt qua bên cạnh.
Thế nhưng khi nhìn thấy người que diêm vẽ bên cạnh, bàn tay đang cầm tờ giấy của Mạc Lý Sâm vô thức siết chặt tạo thành một vết nhăn trên tờ giấy.
Người que diêm chỉ còn có một cánh tay phải, mắt và tóc màu nâu, bên chân còn có một cục tròn nho nhỏ…
“Cô ci, cô ci cô ciiiiii…”
Lúc Mạc Lý Sâm nhìn bức vẽ, ấu tể lai lợi liền giống như trước giang cánh ôm lấy ống quần ông, hình ảnh này giống hệt như trong bức vẽ.
Chuyển dời tầm mắt từ bức vẽ chuyển qua ấu tể bên chân mình, lúc này Mạc Lý Sâm đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.
“Nhìn bức vẽ này có lẽ ông đã hiểu được mình chính là anh hùng trong lòng ấu tể.” Tạ Loan dùng giọng điệu khẳng định nói, thấy đối phương ôm ấu tể bên chân vào lòng, anh nói tiếp: “Lai Lợi sợ tiếng sấm như vậy là vì hậu chấn tâm lý sau khi trải qua chiến tranh, loại chướng ngại tâm lý này có thể khắc phục, nếu anh hùng trong lòng trở gia trưởng của nó, tin tưởng có thể hỗ trợ rất lớn.”
Nghe không hiểu nội dung nói chuyện phức tạp của người lớn, được Mạc Lý Sâm ôm vào lòng, ấu tể lai lợi phát ra tiếng kêu nho nhỏ, đồng thời dùng thân thể lông măng mềm mại của mình củng củng ngực đối phương.
Cảm thụ động tác củng củng của ấu tể trong lòng, Mạc Lý Sâm liếc nhìn bức vẽ, đợi cảm giác chua xót trong cổ họng lắng xuống, ông mới ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mặt, cuối cùng gật đầu.
Sau khi làm xong thủ tục, Tạ Loan gửi hai phần tài liệu tới cơ quan đăng ký nhận nuôi ấu tể, một là Mạc Lý Sâm nhận nuôi ấu tể lai lợi, một phần khác là Tạ Loan nhận nuôi Ni Khắc.
Vốn Tạ Loan đã định tìm thời gian đăng ký, vừa vặn lần này cùng hộp hồ sơ. Gần nhất cũng có một đôi gia trưởng gửi tin trên tinh mạng hỏi phân hội bọn họ về việc nhận nuôi ấu tể, cũng nói sẽ tìm thời gian tự mình tới Á Tinh.
Đăng ký xong, Mạc Lý Sâm chính thức trở thành gia trưởng của ấu tể lai lợi.
Cân nhắc tới chuyện ấu tể cần có người ở bên cạnh hỗ trợ vượt qua chướng ngại tâm lý, cộng thêm đối phương đã xuất ngũ, Tạ Loan suy nghĩ một chút, sau đó dứt khoát đề nghị đối phương tới phân hội Vân Bảo làm giáo viên chiến đấu.
Đề nghị này nhanh chóng được đối phương tiếp nhận, cùng ngày Tạ Loan đề nghị, Mạc Lý Sâm trực tiếp dọn vào ký túc xá nhân viên, hôm sau thì chính thức bắt đầu làm việc.
“Cấp bậc, cấp bậc của Mạc Lý Sâm hình như chỉ thua thượng tướng, trung tướng…?” Hạ Kỳ nơm nớp lo sợ nói, chuyện này là do Trát Lạp Đức nói ra lúc rỗi rảnh, còn nói đối phương là tinh anh trong đội đặc biệt.
Tạ Loan gật đầu, từ cách dạy dỗ hay bài học trụ cột chiến đấu, anh đều cảm giác được đối phương có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, càng miễn bàn tới dị năng biến dị trọng lực hiếm thấy.
Để đối phương tới phân hội bọn họ nhậm chức giáo viên chiến đấu, mọi người đều rất vui mừng.
Thấy Tạ Loan gật đầu, biểu tình Hạ Kỳ có chút biến đổi, cô vẫn có cảm giác không quá chân thật.
Nhân vật lợi hại như vậy, phân hội bọn họ hiện giờ có tới hai người, Hạ Kỳ cảm thấy sau này phân hội bọn họ đại khái không cần lo lắng vấn đề an toàn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT