"Tiếu Thiên, tại sao chàng sẽ trở lại nhanh như vậy, không phải là buổi tối
sao?" Vừa thấy Long Tiếu Thiên, Vu Kính mặc dù bất ngờ, nhưng cũng thật
cao hứng nhào vào trong ngực hắn. "Gặp lại chàng thật tốt." Hơn nữa sau
khi trải qua sự việc hôm qua, nàng rất nhớ lồng ngực ấm áp của hắn.
Một bên Long Thiên Vũ lập tức sai người chuẩn bị nhang đèn, nàng muốn cảm
tạ thần linh để cho nàng mang Kính Nhi hồi cung trước thời gian, nếu
theo kế hoạch ban đầu, bọn họ lúc này vẫn còn ở ngoài cung tiêu dao
khoái hoạt (ung dung tự tại vui vẻ), không biết tai họa đang chờ đợi
mình rồi!
Long Tiếu Thiên nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Kính kiểm tra một vòng. "Nghe nói nàng bị bệnh?" Cho nên hắn mới có thể khẩn trương nhanh chóng giải quyết công việc rồi hồi cung, nhưng nhìn bộ
dáng của nàng, giống như chuyện gì cũng không xảy ra.
Bị bệnh? Vu Kính không hiểu nhìn về phía Long Thiên Vũ bên cạnh.
"Người nào? Là ai to gan dám bịa đặt nguyền rủa Kính Nhi?" Long Thiên Vũ giả
bộ tức giận trừng mắt nha hoàn cùng thị vệ bên cạnh.
"Xem ra chỉ
là hiểu lầm." Long Tiếu Thiên thông minh nhìn hai người bọn họ, muốn từ
trong mắt họ tìm ra một tia đầu mối, mà bộ dạng chột dạ của các nàng
chính là bằng chứng thuyết phục nhất.
"Đúng. . . . . . Là hiểu
lầm, thiếp rất khỏe, làm sao có thể bị bệnh?" Vu Kính biết hắn rất lo
lắng cho mình, nhưng càng như vậy lại càng làm nàng cảm thấy bất an, hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng lại lừa gạt hắn, nàng thật là một cô
nương xấu.
"Vậy sao? Tốt nhất là chuyện gì cũng không có, nếu
không. . . . . ." Ánh mắt Long Tiếu Thiên liếc về phía Long Thiên Vũ
đang chột dạ đứng bên cạnh.
Long Thiên Vũ lập tức cực kỳ bất mãn.
Tại sao Vương huynh lại trừng nàng, nàng cái gì cũng chưa nói nha? .
"Nếu không thì như thế nào?" Vu Kính có chút buồn bực, cũng có chút lo lắng.
Long Tiếu Thiên dịu dàng nhẹ nhàng nhéo chóp mũi của nàng. "Đừng lo lắng, Thiên Vũ sẽ biết."
Tại sao nàng sẽ biết? Chẳng lẽ Vương huynh đã nhận định chuyện lừa gạt
huynh ấy nhất định nàng cũng có phần, nàng còn phải gánh chịu tất cả
trách nhiệm sao?
"Sư phụ. . . . . ." Vu Kính không nhịn được đồng tình nhìn nàng, vừa nghe cũng biết sư phụ đã từng lừa gạt Tiếu Thiên,
hơn nữa còn bị trừng phạt qua, lúc này sợ rằng lại muốn uất ức nàng.
Biểu tình của Vu Kính khiến Long Thiên Vũ cảm thấy không ổn, nàng cũng không phải thấy chết mà không cứu chứ?
"Này này, Vương huynh, huynh ngàn vạn lần đừng cho rằng Kính Nhi yêu quý là
cô gái nhỏ đơn thuần thiện lương, bởi vì cái gọi là vật họp theo loài,
huynh cũng cảm thấy muội là cái đại phiền toái rồi, Kính Nhi cùng muội ở một chỗ lâu như vậy, còn có thể giống như trẻ con ngây thơ mới sinh
sao? Nói không chừng là trò giỏi hơn thầy đấy, huynh không thể đỗ toàn
bộ lỗi lên trên người muội, muội có khi cũng là người bị hại mà!" Long
Thiên Vũ kéo ống tay áo, vươn tay ra, để cho hắn xem một chút "Chứng cứ
bị hại" —— Ly Ly cắn bị thương.
Muốn chết thì cùng chết, nếu Kính Nhi dám bỏ bỏ mặc nàng, nàng cũng không cần nhớ cái gì là đạo nghĩa
giang hồ, tình thầy trò nữa.
"Trời ơi, đây đều là do Ly Ly cắn?" Vu Kính nước mắt ròng ròng cầm lấy tay bị thương của Long Thiên Vũ.
"Đúng nha! Con xem ta bị thương nhiều như vậy, nặng như vậy, nếu như còn để
Vương huynh gây thêm phiền toái cho ta, ta nhất định sẽ gặp bất hạnh. . . . . ."
"Sư phụ người đừng lo lắng, những vết thương này rất
nhanh sẽ tốt thôi, Ly Ly cũng không có dùng sức cắn, người xem." Vu Kính kéo cao ống tay áo của mình, "Vốn là trên tay con cũng có vết thương do Ly Ly cắn, hơn nữa so với ngươi còn nhiều hơn, so với cũng sâu hơn,
nhưng bây giờ đều tốt rồi, tin tưởng chỉ cần qua một thời gian nữa, vết
thương trên tay người cũng sẽ biến mất."
Nàng hoàn toàn không
phát hiện ánh mắt ám hiệu của Long Thiên Vũ, vẫn không ngừng an ủi nàng
ấy: "Những vết cắn này cũng chỉ là Ly Ly đang cùng người chơi đùa thôi,
bày tỏ nó rất thích người, nếu như nó thật muốn cắn người, vết thương
trên tay người cũng sẽ không phải . . . . . Thế nào? Mắt người không
thoải mái sao?" Nếu không tại sao nàng ấy vẫn cứ nháy mắt liên tục vậy?
"Đúng nha, ta cảm thấy được ta sắp hộc máu." Có một “đồng bọn” chậm lụt như vậy, nàng sớm muộn gì cũng bị nàng ấy hại chết.
"Tại sao?" Vậy có nên truyền thái y hay không?
"Đừng để ý tới muội ấy, để cho muội ấy ở chỗ này hộc máu đến chết đi."
Không đợi Long Thiên Vũ phản ứng, Long Tiếu Thiên nắm lấy tay Vu Kính chuẩn bị rời đi.
"Thật không có lương tâm, dầu gì ta cũng là muội muội của huynh, huynh có
hồng nhan liền quên tay chân (có phụ nữ quên cả anh em), rốt cuộc muội
với Kính Nhi người nào quan trọng?" Sự việc nếu bị bại lộ thì nàng có
thể chết rất thảm?
Long Tiếu Thiên quay đầu lại nhìn nàng một cái, trêu ghẹo mà nói: "Muội đây không phải là đã sớm biết."
Sớm biết? Huynh ấy quả nhiên là có mỹ nhân sẽ không có tính người.
"Chàng vẫn là cùng sư phụ chung sống như vậy sao?" Nhìn Long Tiếu Thiên bên
cạnh, Vu Kính không nhịn được hâm mộ hai huynh muội bọn họ, cái loại
tình thân tay chân mà nàng vẫn tha thiết ước mơ, nhưng cũng là xa xôi
không thể chạm tới.
Long Tiếu Thiên nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, ta sẽ cho nàng tình cảm so tay chân càng làm cho
người ta hâm mộ tình yêu." Kính Nhi không nói hắn cũng biết nàng đang
suy nghĩ gì.
"Thiếp hiểu, hiện tại thiếp có chàng, sư phụ cũng có chàng, cho nên chúng ta cũng rất hạnh phúc." Chẳng qua là trong lòng
vẫn có chút tiếc nuối, nàng có được người khác cũng không có được, nhưng vẫn không chiếm được những thứ người bình thường có được.
Nói
đến muội muội làm người ta nhức đầu kia, Long Tiếu Thiên không nhịn được cảm thán, "Ta tựa hồ quá cưng chìu nha đầu Thiên Vũ kia, mới có thể để
cho nó biến thành bộ dạng hiện tại này, không biết lớn nhỏ, không biết
người trên kẻ dưới."
"Sư phụ thật hạnh phúc, khó trách nàng ấy
muốn gả cho một trượng phu như chàng." Đáng tiếc cõi đời này cũng chỉ có một Tiếu Thiên, nếu không sư phụ cũng sẽ giống như nàng cùng nhau hạnh
phúc.
"Thiên Vũ quá kén chọn." Hắn không phải là tự tâng bốc
mình, nhưng nghĩ tìm một người giống như hắn, hoặc là một nam nhân vượt
trội hơn hẳn hắn, chỉ sợ Thiên Vũ đời này cũng đừng nghĩ thành thân rồi.
"Thiếp cũng cảm thấy như vậy, nàng còn nói vị hôn phu tương lai không cho phép can thiệp chuyện của nàng, gọi thì tới, đuổi thì đi." Nếu nàng ấy muốn
vị hôn phu giống như Tiếu Thiên quan tâm tới chính mình thì nàng ấy hoàn toàn sẽ không nghĩ tới rời đi đối phường mà đối phương cũng sẽ không để mặc cho nàng ấy bay nhảy khắp nơi.
"Chuyện viễn tưởng." Nếu là
nam nhân có quyền lực cùng uy tín giống như hắn, vậy thì tuyệt đối không có khả năng để mặc cho nàng muốn làm gì thì làm. "Nàng cảm thấy thế
nào? Ta yêu làm cho nàng cảm thấy hít thở không thông rất khổ sở sao?"
Hắn chỉ quan tâm suy nghĩ của nàng, về phần muội muội luôn muốn giúp
Kính Nhi tẩy não kia, hắn sẽ tìm cơ hội cùng nàng ấy nói chuyện một
chút.
"Sẽ." Vu Kính thận trọng gật đầu, thấy hắn không vui cau
mày, lập tức nhẫn tâm xoay người sang chỗ khác không nhìn hắn nữa, trong lòng cũng không ngừng cười trộm.
Nàng nói tiếp: "Chàng luôn phái một đống người đi theo sau thiếp, cảm giác giống như bị chàng quản thúc mọi lúc mọi nơi, thiếp không thích; còn nữa chàng thường đưa đồ cho
thiếp, nhưng phòng thiếp cũng sắp không còn chỗ để bỏ nữa rồi. Rất nhiều thứ đều là thật lâu mới lấy ra dùng một lần, nếu không thì chính là căn bản sẽ không dùng đến, nếu như có thể mà nói, thiếp hi vọng chàng tiêu
tiền kia đến trên người dân chúng, như vậy tất cả mọi người đều giàu có, người người an cư hạnh phúc, chàng cũng không cần tốn quá nhiều thời
gian phiền não những chính sự kia, thì sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh
thiếp. . . . . . Thiếp nói có đúng hay không?"
Nói xong, Vu Kính ngửa đầu, cho người ở phía sai ôm chính mình Long Tiếu Thiên một nụ cười ngọt ngào.
Nàng nói chuyện quả thật ngọt đến trong ngực hắn rồi.
"Nàng không phải cảm thấy ta luôn bám lấy nàng không rời sao?" Hắn cho là Kính Nhi sẽ hâm mộ Thiên Vũ tự do tự tại.
"Sẽ không nha, thời gian thiếp theo sư phụ ở một chỗ ngược lại so với thời
gian ở cùng chàng một chỗ còn nhiều hơn!" Bên cạnh nàng không phải là
hắn chính là sư phụ, trừ đi thời gian ngủ, nàng giống như vẫn luôn ở bên cạnh hai huynh muội bọn họ. "Tại sao sư phụ luôn mặc nam trang (trang
phục nam), thiếp chưa từng thấy qua nàng ấy mặc nữ trang (trang phục
nữ)?" Nàng ấy chẳng lẽ có sở thích kỳ quái sao?
"Muội ấy nói mình mặc nữ trang giống như nữ quỷ, vì không muốn dọa hỏng người khác, nên
lấy nam trang tới nhiễu loạn ánh mắt người khác." Bất quá, Long Tiếu
Thiên không tin muội muội có loại thiện lương này.
"Thiếp không biết là dáng dấp sư phụ dọa người." Nàng ngược lại cảm thấy dáng dấp nàng ấy nhìn tương đối tốt.
"Muội ấy khi còn bé rất xinh đẹp, bất quá, dù xinh đẹp thế nào cũng so ra kém nàng." Cõi đời này không có nữ nhân nào có thể so sánh với Kính Nhi
hoàn mỹ không tỳ vết, hơn nữa cũng không có ai so với nàng đáng giá để
hắn bỏ ra toàn tâm toàn ý hơn.
"Nếu như. . . . . . Phụ thân cũng
giống chàng thích Kính Nhi thật tốt." Vu Kính rũ mắt xuống, nàng khát
vọng phụ thân thương yêu, cũng muốn huynh tỷ sủng ái, nhưng những thứ
này nàng lại chưa bao giờ hưởng thụ qua, thậm chí có thể cả đời cũng sẽ
không cảm nhận được.
"Kính Nhi, cha nàng tên gọi là gì?" Nàng
cũng không nói thân thế của mình, mặc dù hắn không mấy để ý những thứ hư danh kia, nhưng lại đối với những đãi ngộ không công bằng lúc nhỏ của
nàng mà cảm thấy tức giận.
Bọn họ tốt nhất là vì bảo vệ Kính Nhi
mới làm như thế, nếu không hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, coi
như là cha mẹ ruột của nàng cũng giống vậy.
"Thiếp không thể nói, mẹ từng nói qua, một khi làm cho người khác biết tới sự tônd tại của
Kính Nhi, mẹ cùng Kính Nhi cũng sẽ chết, thậm chí sẽ hại chết mọi
người." Nàng muốn về nhà xem một chút mẹ có tốt hay không, nhưng nàng
lại không thể nói ra nhà của mình ở đâu; mặc dù bọn họ ghét nàng, không
thừa nhận nàng, nhưng nàng vẫn là suy nghĩ muốn bảo vệ mọi người, đây là việc duy nhất nàng có thể làm được .
"Đây là mẹ nàng nói? !" Dung mạo của nàng là do mẫu thân nàng cố ý ẩn núp hay sao?
"Không chỉ mẹ nói như vậy, Tiểu Lan tỷ tỷ cũng từng nói, cha vốn là nghĩ tại
thời điểm Kính Nhi ra đời liền một chưởng đánh chết Kính Nhi, là mẹ đáp
ứng không để cho bất luận người nào biết đến sự tồn tại của Kính Nhi,
cha mới tha cho thiếp. . . . . . Cha ghét Kính Nhi có đúng hay không?
Cha một chút cũng không muốn nữ nhi Kính Nhi, nếu không làm sao lại nghĩ giết chết thiếp?"
Vu Kính nước mắt ròng ròng nhìn Long Tiếu
Thiên, vừa nhắc tới thân thế của mình, lòng của nàng đau quá, nàng vì
mình khổ sở, hơn nữa vì mẹ cảm thấy đau lòng.
"Không phải, Kính
Nhi xinh đẹp động lòng người như vậy tại sao có thể có người chán ghét
nàng được, cha nàng nhất định là có điều gì đó khó nói, nàng nên nghe
hắn chính miệng giải thích với nàng mới đúng." Long Tiếu Thiên đau lòng
không dứt nâng mặt của nàng lên, thương tiếc hôn lên nước mắt không
ngừng rơi xuống của nàng.
Vu Kính kiên cường, bởi vì được hắn yêu thương mà sụp đổ vẻ ngụy trang.
"Nhưng là phụ thân cũng không gặp Kính Nhi, mỗi dịp cuối năm, Kính Nhi chưa
bao giờ cùng mọi người ăn bữa cơm đoàn viên, đều là cùng mẹ ở một chỗ,
thiếp không dám cùng mẹ nói muốn đến phòng ăn theo mọi người ăn bữa cơm
đoàn viên, bởi vì thiếp biết mẹ so với Kính Nhi còn khó chịu hơn. . . . . ." Cho nên nàng một mực nhẫn nại, nàng thà núp ở trong chăn khóc, cũng
không muốn mẹ phát hiện khát vọng trong lòng nàng.
"Kính Nhi. . . . . ." Trừ ôm thật chặt nàng ra, Long Tiếu Thiên không biết nên nói gì để an ủi nàng.
Chung đụng càng lâu, càng hiểu biết nàng, hắn lại càng vì nàng mà cảm thấy đau lòng.
"Kính Nhi nên làm như thế nào phụ thân mới có thể thích Kính Nhi?" Càng nói
càng thương tâm, Vu Kính cuối cùng hoàn toàn khóc ngất ở trong ngực hắn. "Tiểu Phỉ tỷ tỷ nói, trước kia phụ thân rất thương mẹ, nhưng kể từ sau
khi sinh Kính Nhi, phụ thân cũng không trở lại nhìn mẹ. Là Kính Nhi
không tốt, mới có thể hại mẹ, hoặc giả, Kính Nhi thật là người hường về
điềm xấu."
"Sẽ không, nàng cũng không phải cái gì người hướng về
điềm xấu, nàng nhìn ta cùng Thiên Vũ, chúng ta có xảy ra chuyện gì không tốt sao? Bởi vì có nàng, cho nên ta hiện tại so với trước kia vui vẻ
hơn, hạnh phúc hơn, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có nữ tử làm ta yêu say
đắm như thế, mừng rỡ như thế; bởi vì có nàng, mới có ta bây giờ, hiểu
chưa?"
"Hiểu." Nước mắt của nàng bởi vì lời của hắn mà thoáng
ngừng. "Sư phụ có so với trước kia vui vẻ, còn hạnh phúc hơn sao?" Sự
xuất hiện của nàng đối với bọn họ thật không ảnh hưởng sao?
"Dĩ nhiên, sau khi
nhận nàng làm đồ nhi muội ấy gần như vui vẻ đến trời không sợ, đất không sợ rồi." Dĩ nhiên cũng càng vô pháp vô thiên (không coi ai ra gì), thậm chí còn to gan mang theo Kính Nhi làm xằng làm bậy khắp nơi.
Vu Kính không khỏi đồng ý, trên đời sợ rằng không có chuyện gì là sư phụ không dám làm.
"Tiểu Lan, Tiểu Phỉ là tỷ tỷ của nàng?" Thấy tâm tình nàng thoáng ổn định lại, Long Tiếu Thiên không nhịn được hỏi.
Chỉ cần biết càng nhiều việc của nàng, là có thể tra ra thân phận của nàng, coi như nàng không nói, hắn vẫn là có thể vụng trộm xử lý tốt chuyện
nàng lo lắng sợ hãi; hắn muốn nàng thật sự vui vẻ, không muốn trong lòng nàng có bất kỳ tiếc nuối gì.
"Không phải là, là thị nữ, hu. . . . . . Làm sao bây giờ? Thiếp thật là nhớ mẹ." Vừa nhắc tới mẹ, đôi mắt
khóc đến sưng đỏ lại phủ lên một tầng hơi nước.
Sự bi thương của
nàng cuối cùng vẫn dễ dàng vặn đau lòng Long Tiếu Thiên, nhưng hắn đồng
thời cũng nghe ra được đầu mối, phái người đi điều tra một chút xem
trong phủ ai có nha hoàn tên gọi Tiểu Lan, Tiểu Phỉ.
"Kính Nhi, nàng tin tưởng ta sao?"
Mặc dù không biết vì sao hắn đột nhiên hỏi như thế, nhưng Vu Kính vẫn là không chút nghĩ ngợi gật đầu.
"Như vậy, nàng nguyện ý nói cho ta biết nhà nàng ở đâu không?" Thân tình là
thứ mà bất kỳ cái gì cũng không thay thế được, hắn không muốn thấy nàng
khổ sở như vậy, chỉ có thể từ ra tay từ chỗ trọng yếu nhất.
"Kính Nhi hoàn toàn tín nhiệm chàng, nhưng là chuyện này liên quan đến tính
mạng của mẹ cùng mọi người, Kính Nhi cho dù chết cũng không thể nói,
thật xin lỗi." Hắn thương yêu nàng như thế, nàng đương nhiên biết hắn
nghĩ vì nàng làm cái gì, nàng cái gì cũng có thể đáp ứng hắn, duy nhất
chỉ có chuyện này là không thể.
"Chúng ta tìm mẹ nàng hỏi, tại
sao muốn giấu nàng đi?" Hắn tỉ mỉ hôn lên nước mắt của nàng, ý đồ lấy
nhu tình làm nàng nói ra. "Chuyện không chừng không có nghiêm trọng như
suy nghĩ của nàng vậy, hơn nữa ta là Vương, trên đời này không có chuyện gì là ta làm không được, nàng nên tin tưởng ta, để cho ta chia sẻ nổi
đau khổ của nàng."
"Nhưng là thiếp sợ." Nàng không dám tùy ý lấy tính mạng người nhà ra mạo hiểm.
"Không có chuyện gì, coi như trời sập xuống cũng có ta chống cho nàng, tin tưởng ta, ừ?"
Nhìn bộ dáng thâm tình của hắn, Vu Kính mới biết mình làm cho hắn lo lắng đến cỡ nào.
"Thiếp không sao rồi, thiếp có chàng là tốt rồi, về sau thiếp sẽ không khóc
nữa." Không có mẹ, không có cha, không có ca ca tỷ tỷ cũng không sao,
nàng có thể không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần hắn vĩnh viễn bồi ở bên
cạnh nàng, nàng cũng rất hạnh phúc.
Long Tiếu Thiên bất đắc dĩ, xem tình hình này là không có cách nào tự trong miệng nàng hỏi ra cái gì.
"Vậy cũng đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần nghĩ đến ta là tốt rồi." Hắn biết
nàng căn bản không cách nào không quan tâm, nhưng là thay vì ép hỏi
nàng, để cho nàng thương tâm khổ sở, còn không bằng thuận theo nàng, dù
thế nào đi nữa hắn còn rất nhiều cách để cho nàng không còn tâm tư nghĩ
những chuyện khác.
Hơn nữa, nước mắt của nàng hôm nay sẽ không rơi vô ích, hắn chắc chắn phái người tra xét rõ ràng.
"Kính Nhi, Kính Nhi!" Long Thiên Vũ giống như lửa đốt mông ở trong vườn chạy
tán loạn, lo lắng tìm kiếm bóng hình xinh đẹp quen thuộc.
"Chuyện gì?" Mới vừa xuất hiện, Vu Kính lập tức bị Long Thiên Vũ kéo lấy chạy
đi. "Sư phụ lại làm phòng ốc nổ tung phải không?" Vừa nghĩ đến đây, chân nàng đã chạy trốn thật nhanh.
"Không phải, chuyện này nghiêm
trọng hơn." Vừa thấy Kính Nhi chạy trốn so với mình còn nhanh hơn, Long
Thiên Vũ có chút không biết có tư vị gì kéo nàng.
Mỗi lần muốn chạy trốn để bảo vệ tính mạng nàng đều chạy trốn so với mình còn nhanh hơn, vậy sao được!
"Chuyện gì nghiêm trọng như vậy?" Vu Kính cũng không chạy, hoài nghi nàng ấy
chẳng lẽ đã làm chuyện gì chọc cho Tiếu Thiên tức giận, cho nên mới tìm
nàng cứu mạng.
Long Thiên Vũ không vui, ánh mắt của nàng hiện giờ là có ý gì, cư nhiên không tin nàng như vậy! Nàng dùng sức một cái kéo
nàng ấy qua, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói.
"Thật?"
"Thiên chân vạn xác!" (Hoàn toàn là sự thật)
"Được!" Nhấc lên làn váy, Vu Kính càng giống như bay hướng Ngự Thư Phòng chạy tới.
"Chờ ta một chút!" Ghê tởm, chạy nhanh như vậy làm gì? Ít nhất chờ nàng một chút nha!
Là hắn, quả nhiên là hắn!
"Xem đi, ta không có lừa ngươi, hắn thật ở chỗ này."
Cùng Vu Kính yên lặng trốn, Long Thiên Vũ nhỏ giọng nói.
Hai người bọn họ đoán, chính là nam nhân hôm đó ở ngoài cung cứu Vu Kính,
hắn đang cùng Long Tiếu Thiên ở trong ngự thư phòng nói chuyện.
"Mới vừa nãy ta đã hỏi thị vệ rồi, nghe nói chỉ có một mình hắn . . . . . .
Ngươi không cần cứ như vậy mà đi ra ngoài chứ, nếu bị Vương huynh phát
hiện thì làm sao bây giờ?" Long Thiên Vũ vội vàng kéo nàng lại, trừ phi
nàng đồng ý nói sự thật cho Vương huynh, nếu không dấm này Vương huynh
chắc chắn là ăn rồi.
"Tại sao hắn lại ở chỗ này?" Hắn là ca ca
cùng cha khác mẹ của Vu Kính, nhưng bây giờ nàng không có cách nào, cũng không dám cùng hắn nhận thức lẫn nhau.
"Hắn cũng coi là thần tử
của Vương huynh, xuất hiện ở trong cung là chuyện đương nhiên." Từ lần
trước xuất cung trở về, Kính Nhi đã cùng nàng nói thẳng thắn thân thế
của nàng ấy; Long Thiên Vũ thế mới biết, thì ra là ánh mắt Kính Nhi ngay lúc đó không phải là thích hắn, mà là ánh mắt nhớ thương người thân.
"Thật không nghĩ tới ngươi lại là nữ nhi của Vu tướng quân." Nàng gặp qua tất cả con cái của Vu tướng quân, nếu không phải biết Kính Nhi sẽ không nói láo, nàng thật sự rất khó tin tưởng Vu tướng quân còn có một nữ nhi ẩn
trong khuê phòng.
"Nhưng phụ thân cũng không có thừa nhận Kính
Nhi là nữ nhi." Ngay cả đám ca ca tỷ tỷ cũng giống vậy không thừa nhận
sự tồn tại của nàng.
"Yên tâm, sau khi ngươi trở thành quốc mẫu,
cha ngươi khẳng định yêu chết nữ nhi này." Nếu hắn biết nữ nhi của hắn
trở thành vương phi, chỉ sợ nửa đêm cũng sẽ tỉnh dậy chạy tới thừa nhận
người nữ nhi này.
"Nếu như Kính Nhi gả cho một người không phải
là Vương Thượng, có phải phụ thân cả đời cũng không chịu thừa nhận Kính
Nhi phải không?" Vu Kính khát vọng người thân thương yêu, rồi lại không
muốn tình cảm này là vì lợi ích mới có được.
"Cha ngươi có thể có cái gì khó nói." Theo hiểu biết của nàng đối với Vu tướng quân, hắn là
nam nhân thà bị hy sinh tính mạng cũng muốn lấy đại cục làm trọng, không thừa nhận người con gái này nhất định là có cái gì bí ẩn, mới để cho
hắn có cái quyết tâm này.
"Tiếu Thiên cũng nói như vậy." Nàng có nên về nhà hỏi rõ ràng hay không?
"Ngươi cái gì cũng không nói, tất cả thống khổ đều tự mình cắn răng nuốt vào
trong bụng, Vương huynh nhìn sẽ có bao nhiêu đau lòng ngươi có biết
không?" Nàng thật sự muốn nói tất cả sự tình cho Vương huynh, nhưng như
vậy liền phá hủy đáp ứng của nàng với Kính Nhi là không cho phép nói với bất luận kẻ nào, bằng không nàng đã sớm cùng Vương huynh đuổi giết đến
trong phủ Vu tướng quân hỏi rõ ràng rồi.
"Con. . . . . ."
"Hư, Vương huynh đang nhìn bên này!" Long Thiên Vũ đột nhiên đè đầu nàng
xuống, hai người cứ như vậy buồn cười núp ở bên ngoài cửa sổ ngự thư
phòng.
Nhưng, không còn kịp rồi.
"Kính Nhi" Long Tiếu Thiên hướng về phía Vu Kính vươn tay.
Bị nhìn thấy rồi! Vu Kính tay chân luống cuống nhìn về phía Long Thiên Vũ.
"Nhìn ta làm gì? Ngươi đi ra ngoài, đừng bảo ta ở chỗ này." Long Thiên Vũ
giống như đuổi ruồi phất phất tay, thân thể lặng lẽ hướng bên cạnh tránh đi.
Vu Kính bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác hơn là cứng rắn đi ra ngoài, tiến vào Ngự Thư Phòng.
"Là nàng!" Vừa thấy được bộ dạng xinh đẹp của nàng thì Vu Thế Doãn lập tức
nhận ra nàng, trong mắt hâm mộ càng thêm không hề che giấu hiện ra.
"Các ngươi quen nhau?" Long Tiếu Thiên buồn bực nhìn ánh mắt Vu Thế Doãn
cùng Kính Nhi thâm tình, cánh tay tràn đầy đoạt lấy ôm nàng vào trong
ngực mình.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vu Thế Doãn không thể làm gì khác hơn là cô đơn giấu đi ái mộ vào trong đáy lòng, thì ra nàng là
người của Vương Thượng, như vậy mấy nam nhân hôm đó chính là cao thủ đại nội, khó trách bọn hắn lại nói những lời cảnh cáo hắn như vậy; hắn dù
có quyền vị lớn hơn nữa, cũng không cách nào cùng Vương thượng tranh
đoạt nàng.
"Trước đó vài ngày ở ngoài cung nhìn thấy vị cô nương
này bị mấy tên du côn gây khó dễ, thật may là vi thần kịp thời ra tay
ngăn lại, mới không làm cô nương bị thương." Mấy ngày không thấy, nàng
vẫn xinh đẹp không tỳ vết như vậy, tuyệt sắc như vậy, cũng chỉ có Vương
Thượng mới có tư cách có được.
Bên ngoài cung? Khuôn mặt anh tuấn của Long Tiếu Thiên trầm xuống.
Vu Kính lập tức biết, xong rồi, lần này thật sự xong đời rồi!
"Chuyện này nhất định cùng liên quan đến Thiên Vũ." Long Tiếu Thiên không vui
buộc chặt cánh tay đang đặt tại trên eo nhỏ của nàng. Cứ tưởng rằng
Thiên Vũ coi như mang theo Kính Nhi dính vào bên người, ít nhất vẫn luôn ở trong cung; nhưng bây giờ hắn mới biết mình sai lầm rồi, hơn nữa còn
là mười phần sai. "Nói, các người lừa gạt ta chuồn êm đi ra ngoài mấy
lần rồi?"
"Chỉ có một lần mà thôi, liền là lần trước chàng đến
Đông Thành dò xét . . . . . ." Ngô, bộ dáng của hắn thật là đáng sợ nha, Vu Kính ở trong lòng cầu cứu, sư phụ. . . . . .
Thuận theo tầm mắt cầu cứu của nàng nhìn sang, Long Tiếu Thiên hét lớn: "Long Thiên Vũ, muội cút ra đây cho ta!"
Hắn sớm nên đoán được, loại chuyện chạy tới nghe lén kiêm nhìn lén này nhất định có phần của nàng.
Hắn vừa quát, vốn là xoay người không muốn chú ý đạo nghĩa trước cứ chuồn
êm, Long Thiên Vũ toàn thân lập tức cứng đờ, nàng mặc dù đã xoay người
lại, mỗi bước tiến về phía trước đều rất khó khăn, cho nên không có di
chuyển thêm nửa bước.
"Thế nào? Chân gãy rồi phải không?" Có gan mang theo Kính Nhi ra ngoài chơi, lại không có can đảm đối mặt hắn?
Thảm, từ trước đến nay Vương huynh thương yêu nàng như vậy giờ phút này sẽ
nói ra những lời nghiêm khắc như vậy, liền bày tỏ hắn cực kỳ tức giận
rồi.
"Ách. . . . . . Muội đang suy nghĩ nên dùng tư thế gì ‘lăn’
đi vào." Long Thiên Vũ bất đắc dĩ đi vào Ngự Thư Phòng, trong lòng thầm
than nàng ánh sáng vĩ đại một sinh chẳng lẽ chấm dứt như vậy đi?
Nhìn thấy Vu Thế Doãn đang nhìn mình, Long Thiên Vũ tức giận trừng mắt lại,
"Nhìn cái gì? Nếu còn nhìn nữa ta không ngại móc mắt ngươi ra cho tiểu
Hồ ăn!" Đều do hắn, nếu không Vương huynh cũng sẽ không biết chuyện bọn
họ lén lút xuất cung đi chơi, càng sẽ không biết chuyện Kính Nhi suýt
chút nữa bị phi lễ (bị người quấy rối), đều là lỗi của hắn.
"Ngươi là cô nương ngày đó?" Vu Thế Doãn lúc này mới nhớ tới nàng là cô nương
hôm đó nói muốn thiến hắn, mà cái tên "Long Thiên Vũ" này không phải là
công chúa điện hạ sao?
"Không sai, ta chính là cô nương hôm đó. Nhìn thấy Bổn cung còn không biết hành lễ?"
"Thần Vu Thế Doãn bái kiến công chúa điện hạ, công chúa điện hạ vạn an." Vu
Thế Doãn lập tức hành một cái lễ nghi đúng mực của võ tướng, dù sao nàng là chủ, hắn là bộc, điều này không thể thay đôi .
"Rất tốt, nếu
Bổn cung hôm nay không cách nào vạn an như lời ngươi nói, ngươi cũng
đừng nghĩ sống tốt!" Long Thiên Vũ hoàn toàn giận lây sang hắn.
"Thiên Vũ."
Long Tiếu Thiên gọi một tiếng, khiến khí thế cao ngất của Long Thiên Vũ nhất thời biến thành một ngọn lửa nhỏ.
Long Thiên Vũ quyết định bất chấp tất cả, trước tiên thanh minh cho bản thân mới đúng là thượng sách.
"Vương huynh, không thể toàn bộ đều đổ lên người muội, là Kính Nhi nói muốn
nhìn một chút kỹ viện là cái gì, muội mới có thể ủy khuất mang nàng đi. . . . . ."
Phịch một tiếng! Nguyên bản tay vịn trên ghế dựa theo
tiếng vỗ này cũng vỡ thành từng khối gỗ nhỏ, can đảm của Long Thiên Vũ
cùng Vu Kính cũng gần như bị tiếng vỗ này đập cho vỡ vụn rồi vậy.
Thảm, thảm, lần này bọn họ thảm chắc rồi!
"Kỹ viện! Muội lại dám mang nàng ấy tới kỹ viện?"
Như sấm bên tai gào thét khiến Long Thiên Vũ thiếu chút nữa mất đi thính
giác, mà ngoan ngoãn đợi trong ngực hắn Vu Kính bị rống đầu óc choáng
váng càng lợi hại hơn.
"Ta thật sự là quá cưng chìu muội, mới có
thể để cho muội vô pháp vô thiên như vậy!" Hắn cúi đầu nhìn Kính Nhi
đang nhẹ nhàng kéo quần áo của hắn. "Nàng cũng giống vậy, đợi lát nữa ta lại tính sổ với nàng." Một nghĩ đến nàng từng rơi vào nguy hiểm, hắn cố gắng duy trì tỉnh táo.
"Vu thiếu úy, ngươi lui ra trước đi." Hắn muốn bắt đầu thanh lý môn hộ (giải quyết chuyện gia đình).
"Thần tuân chỉ." Vu Thế Doãn quyến luyến nhìn mỹ nhân trong ngực hắn mấy lần, mới lưu luyến không rời rời đi Ngự Thư Phòng.
Vu Kính khó nén thất vọng nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng cho rằng có thể
có cơ hội nghe được hắn nói chuyện trong nhà, không nghĩ tới hắn nhanh
như vậy đã đi mất.
"Không muốn để cho hắn rời đi?" Long Tiếu
Thiên nhạy bén nhìn chằm chằm Kính Nhi, đối với vẻ mặt khác thường của
nàng mà sinh ra hoài nghi, trong lòng không nhịn được dâng lên nổi chua
xót.
"Vương huynh, huynh đừng hiểu lầm, Kính Nhi chẳng qua là. . . . . ." Long Thiên Vũ còn chưa nói xong, đã bị một đôi mắt sắc bén như
chim ưng trừng trừng nhìn không cách nào mở miệng được nữa.
"Ta
có hỏi muội sao?" Chuyện nàng mang Kính Nhi xuất cung hắn vẫn chưa có
tính sổ nàng! "Người đâu, tới mang công chúa hồi cung, không có lệnh của Bổn vương, ai cũng không được phép cho nàng bước ra tẩm cung một bước." Hắn muốn nàng suy nghĩ kỹ những hành vi của mình.
"Kính Nhi,
thật xin lỗi, sư phụ đi trước." Vương huynh đang nổi nóng, nàng chính
mình còn không dám bảo đảm, thật sự là không cách nào giúp được nàng,
"hai người tự giải quyết cho tốt." Thừa dịp Vương huynh chưa thay đổi
chủ ý, Long Thiên Vũ vội vàng rời đi; cho dù nói như thế nào, trừng phạt này đối với nàng đã nhẹ lắm rồi.
Vu Kính không hiểu, tại sao
nàng ấy muốn nàng tự giải quyết cho tốt? ! Sư phụ chỉ bị phạt không thể
bước ra khỏi cung mà thôi, nàng chắc cũng không sai biệt lắm đi!
"Nói rõ ràng, hai người như thế nào chạy ra khỏi cung? Sau khi xuất cung đã
làm những chuyện gì, nói rõ toàn bộ ngày mồng một tháng năm." Hắn muốn
biết tất cả những chuyện đã xảy ra, nhất là những chuyện có liên quan
đến Vu Thế Doãn.
Nhìn bộ dạng hung thần ác sát của hắn, Vu Kính không thể làm gì khác hơn là thành thật nói toàn bộ những chuyện đã xảy ra.
"Trừ lần đó ra? Nàng không có gặp lại Vu thiếu úy?" Ba tên du côn kia là
đáng chết, nhưng lúc này uy hiếp lớn nhất đối với hắn, ấy là cái người
làm nàng nhớ thương Vu Thế Doãn; chính nàng không phát hiện, nhưng hắn
vẫn là thấy rất rõ ràng, khi nói đến Vu Thế Doãn thì trong mắt nàng rõ
ràng xuất hiện tia tình cảm khác thường.
"Không có. . . . . . Không có." Vu Kính chột dạ không dám nhìn hắn.
Nhìn ra nàng đang nói dối, Long Tiếu Thiên giận đến muốn giết người, không nghĩ tới nàng vì Vu Thế Doãn cư nhiên nói dối hắn.
"Kính Nhi, ta cuối cùng hỏi nàng một câu, nàng đối với Vu Thế Doãn. . . . . . Có tình cảm sao?" Hắn tin tưởng mình mắt thấy chính là sự thật, nhưng
hắn không muốn thừa nhận Kính Nhi đối với những người đàn ông bên ngoài
sinh ra hứng thú.
Vu Kính kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu vì sao
hắn hỏi như thế. Trên người nàng chảy cùng dòng máu với đại ca, phần
tình cảm này nhất định dính dấp cả đời dù như thế nào cũng không thể xóa bỏ.
"Không có. . . . . . Không có." Nàng không dám nói, vì mọi người Vu gia, nàng cái gì cũng không thể thổ lộ.
"Nàng!" Long Tiếu Thiên cực kỳ tức giận, tại sao nàng muốn lừa gạt hắn?
Hắn làm sao vậy? Hắn như thế nàng thật là sợ nha!
"Đáng chết!" Long Tiếu Thiên một chưởng đánh tới cột đá, cả người phát ra tức giận làm cho người khác sợ hãi.
"Tiếu Thiên. . . . . ." Vu Kính sợ hãi tiến tới cạnh hắn, muốn chạm vào hắn.
Long Tiếu Thiên hất tay của nàng, "Đừng đụng ta!"
Vu Kính nhất thời trọng tâm không vững ngã xuống đất, vốn là đeo vòng ngọc trên cổ tay cũng bởi vì ngã nhào mà đụng gãy, cắt bị thương cổ tay mảnh khảnh của nàng, hơn nữa còn làm bị thương lòng của nàng.
Khi
Long Tiếu Thiên hiểu việc làm lúc này của mình, tự trách như sóng lớn
cuốn lấy hắn, hắn nhẹ nâng tay đầm đìa máu của nàng, tâm giống như bị
lưỡi dao sắc bén nặng nề cắt mấy đao đau đớn không chịu nổi.
"Thái y! Lập tức truyền thái y cho ta!" Trời! Nếu như hắn không có đẩy bàn tay duỗi ra của nàng, nàng cũng sẽ không bị thương.
Không để ý vết thương đau đớn trên tay, Vu Kính sợ hãi kéo lấy hắn, thấy hắn
không có bất kỳ điểm nào không vui, mới thoáng an tâm một chút.
"Chàng đừng tức giận được không?" Nàng không thích hắn như vậy, thật là dọa
người, nhưng nàng lại không thể giải thích với hắn nổi khổ tâm riêng của nàng.
Nhìn bộ dạng thận trọng của nàng làm Long Tiếu Thiên tự
trách không thôi, nhưng lửa giận hừng hực một chút cũng không có tiêu
giảm.
"Kính Nhi, ta tín nhiệm nàng, ta hi vọng nàng cũng có thể
tín nhiệm ta." Bất kể xảy ra chuyện gì, coi như nàng muốn thay lòng, hắn cũng hi vọng nàng có thể chính miệng nói cho hắn biết.
Trong
tròng mắt đen hiện đầy thống khổ nhéo đau lòng Vu Kính, há mồm muốn nói, rồi lại không biết nên nói cái gì cho phải, nàng không biết nên làm sao cho phải. . . . . .
"Thiếp muốn xuất cung." Nàng muốn trở về nhà nhìn một chút, không muốn lại nhìn thấy bộ dạng thống khổ của hắn như
vậy; chỉ cần hỏi rõ ràng tất cả, nói không chừng nàng cũng không cần
phải giấu giếm hắn nữa.
"Xuất cung!" Kính Nhi muốn rời hắn đi?
"Ừ, thiếp nghĩ thiếp nên. . . . . ."
"Nàng nghĩ muốn đi đâu ta cùng đi với nàng."
"Không! Thiếp. . . . . . Ý của thiếp là, chàng bận rộn nhiều việc như vậy,
thiếp đi một mình là được rồi." Hắn cùng nàng trở về, không phải sẽ biết thân thế của nàng sao.
"Nàng muốn xuất cung là bởi vì Vu Thế Doãn?" Long Tiếu Thiên muốn giết hắn.
"Không, không phải là, thiếp chỉ là . . . . ." Nàng nên nói như thế nào mới
phải đây? "Tiếu Thiên, thiếp không thể ra khỏi cung sao? Nếu như chàng
không yên tâm, có thể để cho sư phụ cùng đi với thiếp?"
"Nàng
nghĩ cũng đừng nghĩ, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không thể mang
nàng từ bên cạnh ta đi!" Hắn tuyệt đối không cho phép nàng rời hắn đi.
"Thiếp không phải là muốn rời khỏi chàng, thiếp chỉ là không muốn nhìn chàng thống khổ mới xuất cung."
Long Tiếu Thiên đột nhiên ôm chặt lấy nàng. "Mặc kệ lý do là gì, ta đều sẽ
không để cho nàng rời đi, coi như lòng của nàng không ở nơi này, ta cũng sẽ không tha nàng."
Kính Nhi là của hắn, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT