"Sư phụ, tại sao không thấy Dung cô nương xuất hiện nữa?" Vu kính buồn bực nhìn Long Thiên Vũ.
"Dung cô nương về với ông bà rồi. Thế nào đột nhiên lại quan tâm tới nữ nhân
kia?" Nàng vẫn còn lo lắng sẽ đột nhiên bị bắt đi sao?
"Bởi vì
gần đây cũng không nhìn thấy nàng ta, tại sao nàng ta phải về với ông
bà?" Chuyện như vậy cũng không có ai nhắc qua với nàng; kể từ khi nàng
trở lại bên cạnh bọn họ, bọn họ cũng không có ở trước mặt nàng nhắc tới
Dung Phán Phán, phải chăng là không muốn nàng nhớ lại mấy ngày bị giam
giữ kia sao?
"Có can đảm động vào con, Vương huynh sẽ không thể
nào để cho nàng ta tiếp tục lưu lại trong cung, ngộ nhỡ sau này nàng ta
lại tái phạm lần nữa thì phải làm sao bây giờ?" Đến lúc đó Dung Phán
Phán cho dù có 100 cái đầu cũng không đủ chém.
"Nàng là bị đuổi đi?"
"Ừ, còn thưởng cho nàng ta thêm mấy hèo nữa rồi mới đuổi ra khỏi cung mà thôi, Vương huynh như vậy đã vô cùng nhân từ lắm rồi."
Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem như
là đã ban ân rất lớn cho nàng ta rồi, bất quá thưởng cho nàng "Mấy hèo"
kia coi như cũng đã lấy đi nửa cái mạng của nàng ta rồi.
"Thật ra thì, nàng chỉ là rất thích Tiếu Thiên mới có thể giận con như vậy."
Nàng có thể có được sự sủng ái của Vương Thượng, nhưng Dung cô nương
lại. . . . . . Nói cho cùng, nàng vẫn là may mắn.
"Loại người như vậy không đáng để đồng tình, đáng đời nàng ta." Long Thiên Vũ cầm bánh
bao xá xíu trên bàn dùng sức cắn, giống như nó chính là Dung Phán Phán
vậy.
"Sư phụ, tại sao người không thành thân? Thật ra thì, có
người bồi ở bên cạnh cảm giác thật vô cùng tốt, người sẽ cảm thấy rất
vui vẻ đó." Nói đến đây, nàng liền nghĩ đến Long Tiếu Thiên.
Không biết hắn hiện tại có bề bộn nhiều việc không? Nếu không phải mấy ngày
gần đây nàng nhiễm chút cảm lạnh, hiện tại có lẽ nàng sẽ ở bên cạnh hắn
cùng đến Đông Thành đi tuần tra mới đúng.
"Nếu như có một người
đàn ông giống Vương huynh yêu Kính Nhi yêu ta, ta liền ủy khuất mình một chút gả cho hắn, bất quá tham muốn giữ lấy của hắn tuyệt đối không thể
giống như Vương huynh được, vậy ta sẽ buồn chết. Ta giống như một loài
chim yêu thích tự do vui vẻ, muốn làm nam nhân của ta, nên giống như cây đại thụ, chỉ có thể yên lặng đứng ở bên cạnh ta mà không phải ngăn cấm
ta, như vậy ta mới có thể cam tâm tình nguyện làm một tiểu nữ nhân." Nếu không, đừng hòng mơ tưởng.
"Thích một người không phải sẽ nghĩ muốn cùng đối phương ở một chỗ sao?" Tựa như nàng hiện tại rất muốn thấy hắn vậy.
"Chỉ có thể nói tính cách mỗi người không giống nhau, con là cần người bảo
vệ thương tiếc nuông chiều, ta là chú chim non tự do không chịu được
quản thúc."
"Vậy Tiếu Thiên chính là mặt trời ấm áp rồi." Không
có lúc nào là không thấy hắn ôn nhu vây quanh nàng. "Không đúng, buổi
tối không có mặt trời. . . . . ."
"Không sao, buổi tối có sư phụ làm mặt trăng nha!" Long Thiên Vũ cười hì hì.
"Vậy sư phụ nghĩ đại thụ của người xuất hiện chưa?" Sư phụ có muốn nàng giúp một tay tìm kiếm thử một chút hay không? Dù sao hiện tại cũng là rãnh
rỗi không có việc gì.
"Ngươi cười thật là âm hiểm, không cần đến
gần ta." Long Thiên Vũ có dự cảm không tốt, cô gái nhỏ này sau khi làm
Vương tẩu của nàng nói không chừng sẽ cùng Vương huynh liên thủ thiết kế nàng.
Nàng không cần đoán cũng biết bọn họ muốn làm cái gì. . . . . . Ai! Quá thông minh cũng là một loại bi ai.
"Sư phụ. . . . . ."
"Đừng gọi ta, trừ phi ngươi dừng lại suy nghĩ tà niệm trong đầu, nếu không xin cứ xem như ta không tồn tại."
"Sư phụ. . . . . ."
"Không biết, không biết, ta cái gì cũng không nghe thấy." Long Thiên Vũ dứt khoát giả ngây giả dại.
"Sư phụ, kỹ viện là cái gì?"
Nghe vậy, Long Thiên Vũ không có chút hình tượng nào phun trà đang ngậm vào trong miệng ra ngoài.
Này. . . . . . Đề tài này không phải xoay chuyển quá nhanh rồi đi?
"Làm sao con lại hỏi loại vấn đề này?" Là Vương huynh đi dạo kỹ viện bị nàng bắt gặp sao?
Không, không thể nào, trước kia Vương huynh không có Kính Nhi cũng sẽ không đi đến nơi trăng gió của đàn ông đó, hiện tại có Kính Nhi, hắn càng không
thể nào bỏ một cô nương mê người như vậy đi tìm những thứ kia dong chi
tục phấn (chỉ những người phụ nữ tầm thường) bên ngoài kia được.
"Bởi vì lần trước lúc bị bắt, bọn họ nói muốn đưa Kính Nhi đến kỹ viện. . . . . . Rốt cuộc kỹ viện là cái gì nha?"
Nàng thật tò mò, nhưng khi vừa nhắc tới hai chữ kỹ viện này, Long Tiếu Thiên liền giận đến muốn giết người, hỏi sao nàng có can đảm nói tiếp.
Long Thiên Vũ cau mày, cái này nên giải thích thế nào đây?
"Trăm nghe không bằng một thấy, không bằng sư phụ dẫn ngươi đi cho biết." Dù
sao Vương huynh tối mai mới hồi cung, nhân cơ hội này xuất cung đi dạo
chơi cũng tốt.
"Muốn xuất cung mở mang kiến thức sao?"
"Dĩ nhiên." Lần này nhất định rất thú vị.
"Như thế nào mới có thể xuất cung?" Vu Kính nhìn một chút một đám cung nữ,
thị vệ bên cạnh, kể từ khi nàng bị bắt lần trước, sau đó Long Tiếu Thiên liền phái một đám người không một giấy phút nào là không đi theo nàng,
nhiều đôi mắt nhìn chăm chú như vậy, bọn họ phải làm thế nào mới xuất
cung được?
"Hắc hắc, chút chuyện nhỏ này làm sao làm khó được bản công chúa, ta không biết đã đi ra ngoài bao nhiêu lần, Vương huynh cũng không biết đâu." Đây chính là chỗ lợi hại của Long Thiên Vũ nàng nha.
"Làm sao đi ra ngoài?"
"Hắc hắc he he. . . . . ."
"Đây là. . . . . ." Thấy trước mắt xuất hiện một cái thông đạo, Vu Kính lập tức trừng lớn mắt.
"Mật đạo." Long Thiên Vũ cười hì hì trả lời, nàng cũng biết Kính Nhi nhất
định sẽ giật mình mà. "Đây là ba năm trước trong lúc vô tình ta phát
hiện được, có thể thông đến ngoài cung, rất dễ dàng đi!"
"Tiếu Thiên không biết?"
"Dĩ nhiên, huynh ấy mà biết đã sớm lấp nó rồi, con tuyệt đối tuyệt đối
không thể nói cho Vương huynh đó!" Hắc hắc, hiện tại Kính Nhi cũng là
tòng phạm với nàng rồi, coi như bị bắt lại được, còn có lá bùa hộ thân
là nàng ấy bảo vệ nàng.
"Các ngươi thật không hỗ là huynh muội."
Vu kính nói nhỏ, thấy Long Thiên Vũ mặt mờ mịt nhìn nàng, lập tức nở một nụ cười sáng lạn cho nàng ấy. "Đi thôi, sư phụ không phải là mệnh lệnh
mấy thị vệ khiêng đồ ra ngoài cung sao? Nếu còn không đi bọn họ nhất
định sẽ cho rằng sư phụ ở đây đùa bỡn bọn họ." Vì an toàn, mới vừa rồi
nàng còn làm bộ muốn mấy tên thị vệ hộ tống một cái rương đi giao cho
một vị "Long thiếu gia" bên ngoài cung, hiện tại nàng chính là Long
thiếu gia này nếu không mau mau xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ mang cái
rương quay trở về.
"Con biết tính toán của ta?" Không thể nào,
nàng làm sao có thể sẽ biết, lấy cái đầu nhỏ đơn thuần của nàng, cũng
không thể nào quá am hiểu loại này chuyện lén lút chuồn đi này.
"Dĩ nhiên, Long thiếu gia. . . . . . Con bây giờ là Kính thiếu gia không
phải sao?" Nhìn nam trang trên người hai bọn họ, cảm giác chơi đùa thật
tốt, nàng chưa từng đóng giả làm nam nhân đâu!
Mà Tiểu Bạch Hồ
vốn được ôm trong ngực Vu Kính đã sớm như một làn khói chạy vào mật đạo, nàng quay đầu lại nhìn Long Thiên Vũ một cái, chân liền theo Ly Lý tiến vào mật đạo cũng không tính là âm u kia.
"Thật hy vọng ngươi ở trước mặt Vương huynh cũng khôn khéo như vậy." Như vậy, hắn cũng sẽ không nói nàng dạy hư Kính Nhi rồi.
Một tên nam tử từ một cửa hàng đồ cổ đi ra, đi theo sau lưng là chưởng quỹ
đang nói mấy câu gì đó, sau đó nam tử liền dẫn người hầu rời đi.
"Kính Nhi, con đang xem cái gì?" Long Thiên Vũ thuận theo ánh mắt của nàng
nhìn sang, không nhịn được suy đoán nàng sẽ không phải là đang nhìn tên
nam tử kia chứ? "Ngươi biết tên nam tử kia?"
"Không, không biết, con làm sao có thể biết hắn."
"Vậy sao?" Long Thiên Vũ không quá tin tưởng, nhìn ánh mắt quyến luyến của
nàng cứ nhìn thẳng theo nam nhân kia. . . . . . Xong rồi! Địa vị Vương
huynh có thể. . . . . . Không đúng nha, Vương huynh dáng dấp so với nam
nhân kia đẹp mắt gấp mấy trăm lần, lại là Vương cao quý, Kính Nhi cho dù không có mắt như vậy, cũng không nên vứt bỏ Vương huynh mà lựa chọn nam nhân chỉ có mấy phần tư sắc (dung mạo) kia mới đúng.
"Kính nhi,
con không cần về thăm nhà một chút sao?" Cho tới nay, Kính Nhi đối với
xuất thân của mình đều là giữ kín tuyệt đối, nam nhân kia có phải cùng
thân thế của nàng có liên quan hay không?
Đúng rồi, tên kia nhìn thế nào cũng có chút quen mắt? Giống như từng gặp qua ở nơi nào đó vậy.
"Về nhà?" Đúng rồi, mẹ không biết có khỏe không?
"Đúng rồi, chúng ta tới kỹ viện nhìn trước một chút đi, sau đó rồi đến nhà
con ngủ nhờ một đêm." Long Thiên Vũ đã tính toán xong rất tốt.
"Hôm nay không trở về cung nữa sao?" Nếu như bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?
"Dĩ nhiên, hiện tại đã là lúc nào, nếu trở về liền không đi chơi được rồi.
Dù sao Vương huynh cũng đến tối mai mới có thể hồi cung, chúng ta có thể yên tâm đi vui chơi lớn một chút."
Hắc, mấy cái nha đầu trong
Thiên Hạc cung sớm quen với tác phong của nàng, họ sẽ giúp che giấu đến
khi bọn họ trở về mới thôi, cho nên căn bản không cần phải lo lắng.
"Di? Kính nhi?" Nàng sao lại không thấy rồi hả?
"Công tử, Kính thiếu gia ở nơi đó." Bị “cưỡng bức” làm hộ vệ, thị vệ bất đắc
dĩ chỉ một chỗ cách đó không xa, tiếng quát tháo từ nơi xiếc ảo thuật
sớm đã hấp dẫn Kính cô nương đi qua rồi.
"Đã nói cho nàng biết
không nên hướng địa phương có nhiều người chạy loạn nàng còn “chui” qua
đó. Mấy người các ngươi! Nhớ phải trông chừng nàng thật tốt cho ta."
Tướng mạo của chính nàng chắc là sẽ không có ai dám đến gần, nhưng Kính
Nhi thì không như vậy. Nhìn đi, đã có không ít người chú ý tới nàng mà
đến gần rồi. Nha đầu này, trước còn sợ người lạ sợ đến giống như gặp
phải quỷ vậy, nhưng giờ thì thế nào lại hướng đến địa phương có nhiều
người như vậy chạy loạn, nàng “cải tạo” giáo dục không khỏi quá thành
công đi!
"Ai nha! Cái tên tinh trùng lên não kia lại dám thừa dịp hỗn loạn sờ trộm tay Kính Nhi, các ngươi đi giáo huấn hắn dừng lại cho
ta." Cảnh tượng này nếu để cho Vương huynh thấy mà nói, nàng nhất định
sẽ bị cấm cửa ba năm.
"Công tử, như vậy quá mức phô trương, người cũng không thể muốn chúng ta bắt cả nam nhân trên con đường này đều
mang tới trong ngõ hẻm dạy dỗ một trận chứ?" Mới vừa rồi công chúa điện
hạ còn nói phải tận lực không để người khác chú ý, nếu dựa vào quan điểm của nàng xem ra, bất luận là nam nữ già trẻ cả con đường này cũng nên
bị móc mắt hết đi.
"Đúng ha." Nếu không phải không muốn quá mức
rêu rao, nàng đã sớm mang nhiều thêm mấy cái thị vệ ra ngoài. "Được rồi, vậy các ngươi linh hoạt một chút, đừng để cho người không liên quan
loạn đụng Kính Nhi, nếu không bị Vương Thượng biết được, các ngươi nên
biết kết quả." Nàng nhìn bọn họ lộ ra nụ cười vô hại.
"Vâng" vừa
nhắc tới Vương Thượng, tất cả bọn họ lập tức càng trở nên tỉnh táo hơn
nữa, nhưng đồng thời ở trong lòng cũng than vãn làm thuộc hạ thật khó.
"Kính Nhi," Long Thiên Vũ đi tới bên cạnh Vu Kính, giao một chuỗi đồ vật trên tay cho nàng.
"Đây là cái gì?"
"Kẹo hồ lô đường, ăn thật ngon, ha ha nhìn." Trên tay Long Thiên Vũ cũng cầm lấy một chuỗi. "Ngươi đừng tự mình chạy loạn một mình, đi theo bên cạnh ta tương đối sẽ không xảy ra chuyện." Ít nhất gương mặt này của nàng có thể hù dọa một số người bỏ chạy.
"Xảy ra chuyện gì?" Vu Kính không hiểu hỏi.
"Ngươi sẽ bị bắt trở về làm áp trại phu nhân."
"Áp trại phu nhân?" Đây là cái gì?
"Chính là sẽ gả cho một sơn tặc xấu xí, còn nữa..., ta nếu vứt bỏ con, Vương
huynh sẽ đánh chết ta." Nàng chính là sợ Vương huynh nhất!
"Nói giống như con là một tiểu hài tử vậy." Nàng lớn như vậy làm sao có thể dễ dàng bị bắt chứ, nàng ấy là suy nghĩ nhiều quá.
Nơi này là chỗ nào vậy?
"Sư phụ, người đang ở đâu?" Xong rồi, nàng bị lạc mất sư phụ rồi.
"Đúng là một tiểu cô nương xinh đẹp, nàng ở đâu tới đây? Làm sao từ trước đến nay chưa bao giờ gặp nàng?"
Ba tên đàn ông dáng vẻ lưu manh chẳng biết từ lúc nào đã đi đến gần, bao
vây lấy Vu Kính đang luống cuống, ánh mắt mê đắm không đàng hoàng nhìn
lên nhìn xuống đánh giá nàng, nước miếng gần như đã chảy đầy mặt đất.
"Các người muốn làm gì?" Vu Kính sợ hãi liên tục lui về phía sau, Tiểu Bạch
Hồ trong ngực giương nanh múa vuốt phát ra tiếng kêu cảnh cáo.
Tại sao bọn họ lại nhìn nàng như vậy? Ánh mắt của bọn họ thật đáng ghét.
"Cô nương đừng sợ, chúng ta không phải là người xấu, chẳng qua thấy nàng
một mình không có bạn, đặc biệt muốn đến làm quen nàng."
Nói xong, ba người lại nở một nụ cười mỉa xấu xa, muốn Vu Kính nghĩ bọn họ không phải người xấu thật sự là chuyện rất khó khăn.
"Ta. . . . . . Ta không cần mấy người làm bạn." Nàng đã không giống như
trước kia sợ bị người khác nhìn thấy nữa rồi, nhưng mấy người đàn ông
này lại làm cho lòng nàng dâng lên nỗi sợ hãi của trước kia.
Nàng ôm Tiểu Bạch Hồ vội vã muốn rời đi, lại bị bọn họ ngăn cản.
"Làm sao lại tuyệt tình vậy? Chúng ta chỉ nghĩ muốn làm bạn của nàng thôi."
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu họ gặp cô nương xinh đẹp như vậy, không
nắm chặt cơ hội trăm năm mới gặp một lần này thì thật là phụ lòng người?
"Ta nói, ta không cần mấy người làm bạn." Sư phụ, mau tới cứu Kính Nhi,
Kính Nhi thật sự gặp phải người xấu rồi, nàng không muốn bị bắt đi làm
áp trại phu nhân đâu!
"Nếu vậy, là chúng ta muốn nàng làm bạn thì như thế nào? Nơi này cách nhà của ta không xa, có muốn thuận đường tới
đấy ngồi một chút hay không?" Sau đó liền lưu nàng lại, trở lại liền. . . . . . Hắc hắc he he. . . . . .
"Các người làm bạn của nhau là
tốt rồi, hơn nữa ta cũng không có thời gian chơi với các người, buông ta ra! Ngươi muốn làm cái gì? Buông tay" phát hiện tay mình bị nắm chặt,
Vu Kính bắt đầu giãy giụa kêu to.
"Đừng như vậy, chúng ta cũng
không phải người xấu, nàng đừng sợ chúng ta như vậy chứ. . . . . . Ai
yêu, con cẩu này cư nhiên cắn người." Người đàn ông hung tợn trừng mắt
"Tiểu Cẩu" đang giương nanh múa vuốt trong ngực nàng. Vu kính không rãnh cùng bọn họ giải thích Ly Ly là con vật gì, lực đạo kiềm hãm trên tay
vừa buông lỏng, nàng lập tức quay người bỏ chạy, nhưng chạy chưa được
mấy bước, cánh tay của nàng lại bị người khác bắt được, một cỗ cảm giác
chán ghét tự nhiên nảy sinh.
"Không cần, các người buông ta ra, không nên đụng vào ta!" Ô. . . . . . Bọn họ muốn làm cái gì!
"Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, ta sẽ không bạc đãi nàng —— đáng chết!" Tên đàn
ông bắt nàng đột nhiên kêu to, bởi vì hắn lại bị Tiểu Bạch Hồ cắn một
cái.
"Này, ngươi có ý gì? Nghĩ muốn độc chiếm Tiểu Mỹ Nhân có phải hay không?"
"Đúng vậy, nàng cũng không phải là một mình ngươi nhìn thấy, tại sao mọi tiện nghi có thể để cho ngươi chiếm đi chứ!"
Ba người cùng nổi lên sắc tâm thì cho dù huynh đệ thân thiết cũng lập tức
tan rã, bọn họ cũng muốn tiểu mỹ nhân này, muốn bọn hắn phát huy tinh
thần "Khổng Dung khiến lê" căn bản là chuyện viển vông đi. (mình không
biết cái điển tích này bạn nào biết thì chỉ mình với .... cảm ơn nhiều).
"Mấy người nói cái gì, bình thường luôn tôn ta là đại ca đều là kêu giả sao?"
"Đó là chuyện khác, dù sao ngươi cũng đừng nghĩ một mình ngươi có thể độc chiếm tiểu mỹ nhân này."
"Các ngươi muốn tạo phản có phải hay không!"
"Hai người các ngươi muốn lấy vợ, cũng đừng cùng ta đoạt người chứ."
Vu Kính thấy bọn họ nội bộ lục đục, ở đáy lòng không ngừng cầu cứu: Tiếu Thiên, mau tới cứu ta!
"Các người làm cái gì!"
Một tiếng quát to truyền tới, mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía người đàn ông đầu ngõ đang tiến vào trong hẻm.
Là hắn! Vu Kính kinh ngạc không thôi.
"Đại gia ta muốn làm cái gì còn phải chờ ngươi quản sao? Ngươi được coi là
cái “rễ hành” gì chứ!" Trong đó một người không khách khí nói.
Người đàn ông liếc nhìn Vu Kính bị bắt, khuôn mặt tuyệt sắc đẫm nước mắt, để
cho lòng của hắn giống như bị chùy thủy nặng nề đánh xuống một cái.
Hắn chưa bao giờ thấy qua cô nương nào rung động lòng người như vậy, nước
mắt của nàng càng làm cho tâm người khác vặn đau, chỉ nghĩ muốn lấy ánh
trăng trên bầu trời xuống để đổi lấy một tiếng cười của nàng.
"Ban ngày ban mặt, các ngươi lại dám cường thưởng dân nữ (cưỡng bức con gái
nhà lành)!" Hắn cực kỳ tức giận, lại có người nhẫn tâm làm cho một cô
nương xinh đẹp như vậy bị kinh sợ.
Hắn không hề nghi ngờ động cơ
của bọn họ, bởi vì ngay cả hắn cũng muốn nàng, nhưng bất kể như thế nào, bọn họ đều không nên để cho nàng sợ hãi mà khóc thút thít.
"Đại
gia ta chính là thích nàng, muốn dẫn nàng trở về làm tiểu thiếp, ngươi
có cái gì bất mãn?" Buồn cười, hắn cũng không tin hắn đánh không lại tên đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Người đàn ông khó có thể tin
trừng lớn mắt, cư nhiên có người muốn để cho cô nương xinh đẹp làm người khác thương tâm lại ủy khuất làm tiểu thiếp!
"Cứu. . . . . . Cứu ta. . . . . ." Giống như gặp được cứu tinh, nước mắt Vu Kính rơi dữ dội hơn, bộ dạng mảnh mai sợ hãi giống như tùy thời đều có thể bất tỉnh.
"Các ngươi thật đáng chết!" Nam tử giơ lên nấm đấm, giống như ngựa hoang lao nhanh chạy qua.
"Ô. . . . . . Trời ơi! Để cho ta chết đi cho xong." Long Thiên Vũ thương
tâm ôm một thân cây kêu khóc muốn chết. "Ta nên làm cái gì bây giờ? Lần
này ta chắc chắn bị Vương huynh băm thành thịt vụn rồi. . . . . . Ô. . . . . . Ta hiện tại muốn chạy trốn, công chúa gì đó ta không cần, chỉ cần có thể giữ được cái mạng này là tốt rồi."
"Công tử, có tiếng
đánh nhau!" Đang lo không biết nên an ủi chủ tử như thế nào thị vệ đột
nhiên nghe được âm thanh không tầm thường.
Long Thiên Vũ vốn là
gấp đến độ nước mắt mau vỡ đê vừa nghe những lời này, lập tức thu nước
mắt trở về, tinh thần phấn chấn nhảy lên. "Mau, mau dẫn ta qua đó!"
Dứt lời, hai bên thị vệ lập tức nhấc nàng lên, thi triển khinh công hướng nơi phát ra âm thanh chạy đi.
Sau khi rẽ vào hai ngõ hẻm, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy Vu Kính.
"Kính Nhi, sư phụ rốt cuộc tìm được con." Long Thiên Vũ xông tới ôm cổ nàng,
lo lắng kéo lấy nàng nhìn đông nhìn tây, "Có sao không? Có bị thương ở
đâu không? Mới vừa nãy ta nghe thấy tiếng đánh nhau. . . . . . Có chuyện gì xảy ra?"
Trước mắt có ba người đàn ông sưng mặt sưng mũi nằm
trên mặt đất, mà bên cạnh có một người đàn ông đề phòng nhìn thị vệ bên
cạnh Long Thiên Vũ.
"Ngươi là ai? Ở chỗ này làm cái gì?" Nam tử
này không nên nhìn chòng chọc Kính Nhi, tại sao hắn lại trùng hợp xuất
hiện ở đây như vậy? Mà ba người trên mặt đất kia đối với nàng hành đại
lễ? Nhưng lại nhìn không giống lắm.
"Bọn họ khi dễ con, là hắn cứu con." Vu Kính vội vàng nói rõ, tránh cho nàng ấy sai người đánh ân nhân cứu mạng sẽ không tốt.
"Ba người kia tinh trùng lên não khi dễ ngươi! Vậy ngươi có sao không?"
Thảm, nàng chết chắc, nàng nhất định sẽ bị Vương huynh giết chết!
"Con không sao, may nhờ hắn đúng lúc xuất hiện đã cứu con." Vào giờ phút này, Vu Kính không biết nên nhìn hắn như thế nào.
Hắn, phải làm là không nhận biết nàng mới đúng.
"Hắn?" Vẻ mặt này của Kính Nhi là có ý gì? Đột nhiên có một loại dự cảm bất an ở trong lòng Long Thiên Vũ vọt lên. "Người đâu, mang ba người kia xuống chém cho ta, mà người này. . . . . . Mang xuống thiến!" Vì hạnh phúc cả đời Vương huynh, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua cho người đàn ông kia, coi như hắn cứu Kính Nhi cũng giống vậy.
"Sư phụ, ngươi uống lộn thuốc phải không?" Tại sao nàng ấy có thể đối đãi ân nhân cứu mạng của nàng như vậy chứ?
"Ta không có uống nhầm thuốc, nếu ta bỏ qua cho hắn mới đúng là có lỗi với
chính mình." Mà nàng tội gì phải gây khó dễ cho bản thân của chính mình
chứ.
"Dừng tay! Ta không cho phép các ngươi động đến một cây lông của hắn!" Vu Kính vội vàng ngăn ở trước mặt người đàn ông kia, không để cho thị vệ đụng tới hắn.
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, không
biết nên làm sao mới phải? Một là công chúa điện hạ, một là vương phi
tương lai, cho dù làm thế nào cũng đều không đúng, bọn họ bắt đầu suy
tính có muốn cáo lão về quê thôi hay không.
"Kính Nhi, ngươi thích hắn là không đúng?"
Long Thiên Vũ hối hận, căn bản không nên mang nàng ấy xuất cung, đầu tiên là vứt bỏ nàng ấy, để cho nàng ấy gặp nguy hiểm, bây giờ còn dính vào tên
đàn ông này, nàng làm sao hướng Vương huynh giao phó đây? !
"Không phải, sư phụ hiểu lầm! Hắn là. . . . . ." Vu Kính đột nhiên im miệng, do dự có nên nói ra khỏi miệng hay không.
Long Thiên Vũ nghe nàng nói như vậy, xác định Kính Nhi quả thật biết hắn.
Vu Kính hướng nàng khẩn cầu, "Chúng ta trở về trước có được hay không? Con sẽ nói rõ với người." Nếu chỉ nói cho một mình sư phụ biết, cũng không
quan hệ đi!
"Được, chúng ta bây giờ lập tức trở về." Long Thiên
Vũ bây giờ cũng không còn tâm tình đi dạo kỹ viện nữa, nàng một bên lôi
kéo Kính Nhi, kiêu ngạo chỉ người đàn ông kia."Không cho phép lại xuất
hiện trước mặt ta, nếu không cũng không chỉ là thiến đơn giản như lần
này đâu!"
Bỏ xuống cảnh cáo, nàng lập tức kéo lấy Kính Nhi xoay người rời đi.
Nàng cho hắn là ai? Nha đầu này cũng quá xem thường người khác rồi đi!
"Các ngươi đứng lại cho ta!" Người đàn ông trừng mắt ngăn ở trước mắt hai
thị vệ. "Tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí." Mới vừa nãy ba người kia đều không phải là đối thủ của hắn, hắn còn có thể sợ bọn
họ hay sao?
"Công tử, xin dừng bước." Bọn họ là không thể nào để cho hắn lại đi quấy rầy công chúa điện hạ họ .
"Tránh ra!" Hắn không muốn bỏ qua tiểu cô nương kia, cho dù có bị vị cô nương
mặt mũi kinh khủng kia ngăn cản cũng giống vậy, hắn nghĩ muốn nàng!
"Công tử, mặc dù người mới vừa cứu Kính cô nương, nhưng cũng không chứng minh người có thể giữ nàng ấy lại. Vì tốt cho người, xin tuân theo mệnh lệnh của chủ tử nhà ta, đừng xuất hiện trước mặt các nàng nữa; nếu không,
hậu quả ngươi không gánh vác nổi đâu."
"Gánh vác không nổi? Trên
đời này không có chuyện Vu Thế Doãn ta gánh vác không nổi." Hắn vốn là
không muốn lớn lối mang danh tiếng Vu gia ra như vậy, chính là bọn họ ép hắn không còn lựa chọn nào khác.
"Nguyên lai là con của Vu tướng quân." Khó trách võ công tốt như vậy, bất quá hắn cũng không biết đối
thủ hiện tại của mình là những cao thủ đại nội. "Dù vậy, ngươi vẫn không thể gánh vác nổi, tính mạng một nhà già trẻ Vu gia liền nắm giữ ở trên
tay Vu công tử, xin ngài tự giải quyết cho tốt." Dám giành nữ nhân với
Vương Thượng, hắn dù có ngàn vạn cái đầu cũng không đủ chém.
"Các nàng là ai?" Lời bọn họ nói là có ý gì? Vậy lai lịch hai vị cô nương kia là gì?
"Vu công tử tốt nhất làm như chưa từng gặp qua bọn họ, bất quá, tại hạ vẫn
cảm tạ ngươi đã cứu Kính cô nương." Nếu không phải hắn đúng lúc trượng
nghĩa tương trợ, vào lúc này bọn họ sợ rằng phải đền tội bằng tính mạng
một nhà già trẻ.
Vu Thế Doãn trừng mắt bóng lưng rời đi của bọn
họ, trong lòng không ngừng phỏng đoán tất cả các khả năng, thiên kim
tiểu thư trong kinh thành hắn hầu như đều gặp, như thế nào cũng không
nhớ nổi nhà ai có thiên kim xinh đẹp như vậy, hơn nữa cô nương kia tựa
hồ biết hắn, thật sự là kỳ quái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT