Âu Thiển Thiển
nhìn chằm chằm Lôi Minh mà không chớp mắt, cô sợ, rất sợ, nhưng lúc này
cô không thể lùi bước, ít nhất là không thể lùi bước ở đây được. Đã
nhiều năm như vậy, cô cũng nên vượt qua nỗi sợ này.
Nghe xong lời của cô..., khóe miệng Lôi Minh chợt nâng lên, hắn lấy danh thiếp từ
trong túi ra, đưa cho cô nói, "Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em,
anh sẽ gặp em sau, anh sẽ vì em mà bỏ ra 24 giờ!"
Hắn nhét danh
thiếp vào trong tay của cô, sau đó quay đầu nhìn Hàn Đông Liệt nói,
"Ngày mai tôi sẽ tới Hàn Thị làm việc, Hàn tổng hãy nghỉ ngơi cho tốt,
tôi đi trước!"
Hôm nay hắn tới chỉ để chào hỏi, tiện thể gặp Âu
Thiển Thiển một lúc mà thôi, mục đích đã đạt được, cho nên hắn không cần thiết phải ở lại đây nữa.
"Lôi Minh, anh phải đi rồi sao? tôi tiễn anh" đột nhiên Tuyết Nhi chủ động yêu cầu tiễn khách.
"Được!" Lôi Minh gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Tuyết Nhi đi phía sau, hai người cùng đi ra khỏi phòng. Ngay lúc hai người đi ra khỏi cửa chính của bệnh viện, Tuyết Nhi từ khuôn mặt dí dỏm đáng yêu đột nhiên thay đổi thành nghiêm túc, đi đến trước mặt Lôi Minh, nói,
"Những điều mà anh vừa nói đều là thật sao?"
"Dĩ nhiên!" Hắn trả lời không giấu giếm.
"Vậy tại sao anh lại đồng ý với tôi? Cô ta là vợ trước của anh, anh có thể
xuống tay giết cô ta sao? anh nhẫn tâm sao?" Căn bản là người đàn ông
này đang gạt cô, lợi dụng cô?
Tuyết Nhi bắt đầu có chút lo lắng.
Khóe miệng Lôi Minh nâng lên, hai mắt âm u nhìn cô nói, "Nếu tôi đã lấy tiền của cô, thì nhất định sẽ làm được, chẳng lẽ cô không biết? Đối với sát
thủ mà nói, chỉ cần cô chịu bỏ tiền, dù là cha mẹ, cũng sẽ xuống tay
không lưu tình!"
Nghe xong lời của hắn, Tuyết Nhi sợ hãi lui về sau hai bước.
"Như vậy là được rồi, anh đi đi, tôi. . . . . . Tôi còn muốn ở lại chăm sóc
anh Đông Liệt!" Nói xong, cô nhanh chóng xoay người, sải bước trở về
bệnh viện.
Đáng sợ, rất đáng sợ. . . . . . Người đàn ông này đáng sợ quá mức. . . . . .
Bên trong phòng bệnh
Gương mặt Hàn Đông Liệt âm trầm, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía người phụ nữ
đang đứng bên canh Thừa Vũ, rồi lạnh lùng nói, "Thừa Vũ, anh có thể về
trước đi được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy!"
Nụ
cười trên mặt Thừa Vũ có chút hả hê khi thấy người khác gặp họa, gật đầu nói, "Đương nhiên là được, thật ra thì tôi cũng đang định đi về, ha ha. . . . . . Cậu yên tâm đi, tôi sẽ đi cùng Tuyết Nhi, hai người cứ từ từ
nói chuyện, sẽ không có ai cản trở hai người!"
Hắn thức thời rời
đi, nhưng lúc ra tới cửa, đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn Âu
Thiển Thiển nói, "cô Âu, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi có cho cô
biết một bí mật, cô đã đi xem chưa?"
Âu Thiển Thiển đột nhiên
sửng sốt, nghĩ lại lời của hắn ngày đó rồi nói, "À. . . . . . Bởi vì gần đây tôi rất bận, cho nên không có thời gian!"
"À, à, vậy thì
thật đáng tiếc, sao lại không đi xem điều thú vị đó chứ, hôm nào đó cô
nhất định phải bỏ ra chút thời gian đi xem đi!" Sau khi hắn giảo hoạt
nói xong, khuôn mặt lộ vẻ mong đợi.
Âu Thiển Thiển lộ vẻ không hiểu, rồi quay đầu lại, và nhận được ánh mắt tức giận của Hàn Đông Liệt.
"Người phụ nữ chết tiệt, hắn là chồng trước của em sao? trước kia em đã kết
hôn với hắn?" Hắn tức giận chất vấn, rống vang cả căn phòng, đến mức lỗ
tai cũng đau nhức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT