Âu Thiển Thiển vừa nói ra hai chữ này, đầu bên kia điện thoại không có thanh âm nào, trầm mặc rất lâu.
“Thiển Thiển. . . . . . “Three rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng thanh âm lại vô
cùng nặng nề và mang theo chút lo lắng “Em không phải sợ, hắn sẽ không
làm em tổn thương, hiện tại anh không thể đến bên cạnh em được, cho nên
em phải thật bình tĩnh, anh sẽ nhanh chóng điều tra xem tại sao hắn lại
xuất hiện!”
“Không cần phải sợ, mọi chuyện đều là chuyện của quá
khứ rồi, mà hắn cũng không phải là người xấu, em cũng biết mà phải
không? Cho nên, không cần phải sợ, nghe chưa?” Three liên tục dặn dò.
Âu Thiển Thiển dùng sức gật đầu nói, "Ừ, em hiểu, em biết rõ , nhưng. . . . . ."
Muốn cô không sợ hãi? Làm sao có thể? Cô tận mắt nhìn thấy hắn giết người,
hắn giết người như mãnh thú, khắp người hắn đều là máu tươi, cô sẽ vĩnh
viễn không quên.
Người đàn ông kia chính là ma quỷ, mà kẻ ma quỷ đó đối với cô. . . . . .
“Thiển Thiển. . . . . .” đột nhiên Three kêu tên của cô, sau đó dịu dàng
nói,”Nếu như sợ thì tới chỗ của anh đi, chờ sau khi hắn đi thì em. . . . . .
Còn chưa nói hết lời, Âu Thiển Thiển liền nói chắc như đinh
đóng cột, "Không cần, chẳng qua là vừa rồi em do quá đột nhiên, cho nên
sợ, nhưng bây giờ em đã không sao rồi, cám ơn anh, Three, thật cám ơn
anh!"
Hiện tại làm sao cô có thể rời đi được, chân Hàn Đông Liệt
bị thương như vậy, nếu như cô rời đi, hắn sẽ tự làm bản thân tổn thương
thì sao? Cho nên hiện tại cô không thể rời đi, cô phải ở lại bên cạnh
hắn mới được.
“Thiển Thiển, em thật sự không có vấn đề gì chứ?”
"Ừ, đã không sao rồi, em. . . . . . Sẽ giữ bình tĩnh!"
“Như vậy là tốt rồi, vậy anh sẽ đi điều tra ngay bây giờ, buổi tối anh sẽ gọi điện thoại cho em!
"Ừ!"
Sau khi cúp điện thoại, thân thể Âu Thiển Thiển vẫn còn ở hơi run rẩy, cô
không ngừng rẩy nước lạnh lên mặt của mình, cố gắng để cho mình tỉnh
táo, nhưng những hình ảnh nhiều năm trước vẫn không ngừng xoay vòng
trong trí nhớ của cô. . . . . .Cảnh anh ta giết người không chớp mắt
thật là đáng sợ. . . . . .
Lôi Minh ——
Thời điểm Âu Thiển Thiển
trở lại phòng bệnh, không khí trong phòng rất kì lạ, tất cả mọi người
đều không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.
"Sao vậy?" Cô tò mò hỏi.
Mọi người trong phòng đang định lên tiếng trả lời, nhưng Lôi Minh đã mở miệng trước.
"Không có gì, chỉ là anh mới nói cho mọi người biết một chút về quá khứ của
chúng ta, mọi người có chút kinh ngạc mà thôi, bảo bối, anh. . . . . ."
"Xin đừng gọi tôi như vậy” đột nhiên Âu Thiển Thiển lấy dũng khí, mang theo
thanh âm hơi run nói, "bây giờ tôi đã là vợ của người khác rồi, anh gọi
tôi như vậy trước mặt chồng tôi, sẽ tạo ra hiểu lầm, cho nên xin Lôi
tiên sinh cẩn thận trong lời nói!"
Lời của cô khiến bốn người
cùng khiếp sợ, cô gái mới vừa rồi còn hoảng hốt chạy trốn , lại có thể
trở nên dũng cảm, kiên định như vậy, rốt cuộc trong khoảng thời gian đi
toilet, cô đã làm gì?
Hàn Đông Liệt và Lôi Minh đồng thời cùng nhớ tới một người. . . . . . Three!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT