u Thiển Thiển đứng trước cửa sổ nhìn mặt trời sáng rực, đây là ngày
cuối cùng Lôi Minh cho cô rồi, tối nay hắn trở lại đón cô, cho nên cô
muốn trước khi trời tối giải quyết toàn bộ mọi chuyện.
Cho nên cô đi tìm Hàn Đông Liệt, tuy nhiên khi cô đến trước phòng của hắn,
cửa phòng đột nhiên mở ra, hai người không ngờ chạm mặt, trầm mặc hồi
lâu.
"Em tìm đến tôi, vẫn là vì chuyện ly hôn sao?" Hắn mở miệng trước phá vỡ không gian trầm mặc.
"Không sai!" Cô trả lời.
"Vào phòng trước đi, rồi sẽ bàn lại!"
"Được!"
Đi vào phòng của hắn, nhưng kỳ thật nơi này là phòng tân hôn của bọn họ,
trong không khí nhẹ nhàng khoan khoái, hình như còn lưu lại mùi hương
đêm đó, không khỏi làm cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.
m thầm hít sâu một hơi, sau đó cố gắng bình tĩnh nhìn hắn hỏi, "Anh
chịu cùng tôi nói chuyện, có nghĩa là anh đồng ý ly hôn với tôi?"
"Ừ, đúng vậy!" Hàn Đông Liệt lạnh nhạt, làm cho người ta không khỏi nghi ngờ.
Nhưng hắn trả lời đơn giản như vậy làm cho trong lòng u Thiển Thiển không
khỏi run lên, mới hai ngày trước hắn còn kiên quyết không đồng ý, nhưng
mà bây giờ sao lại nhẹ nhàng như vậy, hắn đã bỏ đi rồi sao? Cũng đúng,
mình là một cô gái lạnh nhạt như thế, là ai thì cũng sẽ có cảm giác đau
lòng thôi.
Nhưng là cô lại hoàn toàn không ngờ, Hàn Đông Liệt lại nói:
"Tôi đồng ý ly hôn với em, nhưng mà tôi lại kết hôn lần đầu với em, chỉ là
giấy hôn thú không phải tên u Thiển Thiển, mà là . . . . . . u Tiểu
Thiển!" Hắn nhìn cô, chưa bao giờ chết tâm đối với cô, bởi vì hắn thích
cô đã vượt quá tưởng tượng của mình rồi. Căn bản là không bỏ được, chỉ
muốn phải lấy được, cho dù là mạnh mẽ cướp đoạt!
"Anh nói gì? Anh muốn tôi kết hôn lần nữa với anh? Không thể nào!" u Thiển
Thiển quả quyết cự tuyệt, nhưng mà ở trong lòng của cô có cảm giác thở
phào nhẹ nhõm.
Thì ra là. . . . . . Hắn cũng không có buông tha cô . . . . . .
"Nếu như em đồng ý, vậy thì không có biện pháp, mặc dù bây giờ quan hệ có
chút phức tạp, nhưng mà tôi biết chỉ cần sửa một chút tên u Thiển Thiển trên giấy hôn thú lên, nhất định em sẽ không rời đi, thật . . . . .
. Không tồi!" Hắn cười gian, nhưng mà trong lòng thì vô cùng khổ sở.
"Anh nhất định giữ tôi không buông sao? Nhà các người đã làm chuyện như vậy
đối với nhà của tôi, chẳng lẽ anh còn muốn tôi yêu anh sao? Thật là buồn cười, quá buồn cười . . . . . . Hàn Đông Liệt, không cần làm những
chuyện ngây thơ như vậy nữa, dứt khoát một chút, chúng ta ly hôn đi!"
Mau thả tôi đi, tôi đã mệt mỏi, sức cùng lực kiệt rồi, mau kết thúc, để
cho cô có thể đi tìm chị nhanh một chút.
Nghe được lời của cô, Hàn Đông Liệt lạnh lùng từng bước từng bước đến gần
cô, đi tới bên cạnh cô, hắn đưa mắt nhìn ánh mắt của cô rất lâu, sau đó
im lặng cười, nói, "Cô gái chết tiệt, em thật sự là không nhớ sao, tôi
đã nói rồi bao nhiêu lần, phải gọi tôi Liệt. . . . . . Làm sao em có thể nhẫn tâm quên như vậy? Em nói là, Liệt - cái tên này, chỉ có thể để cho em gọi. . . . . ."
"Không nên quên, cô gái chết tiệt, rõ ràng chính em đã . . . . . ." Hắn khẽ cau mày, vẻ mặt đau lòng nói,
sau đó cúi người hôn lên môi của cô.
u Thiển Thiển kinh ngạc sững sờ tại chỗ, mặc cho môi của hắn chạm vào môi của mình . . . . . .
Cô nghĩ tới, cô đã từng nói những lời như vậy . . . . . .
Liệt, nhớ, chỉ có em có thể cứ gọi anh như vậy, cách xưng hô này là thuộc về một mình em!