Editor: Cua Rang Me

Cô ôm hủ tro cốt của chị, ra khỏi nhà họ Hàn, cũng không quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự xinh đẹp, mà bước vội vàng càng ngày càng xa.

Không đi xe, chỉ dùng đôi chân của mình đi tới biệt thự nhà họ u mười lăm năm trước.

Đem hủ tro cốt của chị đặt ở căn phòng bọn họ từng ở, sau đó cười nói, "Chị, . . . . . . Chúng ta đã về nhà!"

Quả nhiên, nơi này mới chính là nhà của bọn họ, một nhà bốn người, thật vui vẻ . . . . . . Bây giờ mặc dù còn lại một mình cô, chỉ cười vui như thế nhưng lại nghe tiếng vang vọng bên tai như ngày xưa.

Tiếng của chị: Tiểu Thiển, Tiểu Thiển, mau tới đây, em xem đây là quần áo anh Đông Liệt đưa cho chị, đẹp không? Rất đẹp có đúng hay không?

Tiếng của ba: một năm trước, hôm nay là ngày đầu tiên con vào nhà họ u, mà một năm sau, hôm nay chính là ngày sinh nhật của con, chúc con sinh nhật vui vẻ, Tiểu Thiển đáng yêu của ba!

Tiếng của mẹ: Tiểu Thiển? Đừng chơi nữa, mau tới đây ăn cơm, mẹ làm món tôm con thích ăn nhất đây, không nhanh lên thì chị con sẽ ăn hết đấy.

. . . . . .

Cô nhắm mắt lại lắng nghe tiếng của bọn họ, nhưng khi cô mở mắt ra, tất cả đều biến mất!

Cách trang trí cũ kỹ, không gian tĩnh lặng . . . . . . Tất cả tất cả đều đã không thể xảy ra nữa!

Nhẹ nhàng hé môi, run rẩy nói, "Ba, mẹ, chị . . . . . . Con yêu mọi người!"

Không mang hũ tro cốt của chị trở về, cho chị ở lại biệt thự nhà họ Âu, sau đó âu Thiển Thiển một thân một mình trở lại biệt thự nhà họ Hàn, mà bây giờ đã khuya, cô mới vừa đi vào cửa, liền nhìn đến Hàn Nguyên, Lê Thư Nhã và Hàn Đông Liệt, ba người cũng ngồi ở phòng khách, có cùng bộ dáng muốn hỏi tội cô.

"Cô đi đâu? Trễ như thế mới trở về?" Hàn Nguyên lạnh giọng hỏi.

"Về nhà!" âu Thiển Thiển trả lời đơn giản.

"Về nhà? Cô đã là con dâu nhà họ Hàn chúng tôi, còn luôn chạy về nhà, có biết như vậy làm ảnh hưởng chúng tôi nghỉ ngơi không?" Hàn Nguyên bất mãn nhìn cô.

âu Thiển Thiển nhẹ nhàng cười một tiếng, lễ phép, nhẹ nhàng nói, "Đây lần đầu tiên con về nhưng không về nhà họ Lam, mà là nhà họ u, có một số việc con nhất định phải xử lý, nên mới về trễ như thế!"

"Nhà họ Âu?" Hàn Nguyên cau mày ngẩng đầu nhìn cô.

"Dạ đúng vậy, chính là nhà họ Âu mười lăm năm trước, chính là có người làm cho chúng tôi phá sản, không thể không bỏ lại nhà họ u mà chạy!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô, mặc dù mọi người đều đã biết chuyện này, nhưng là lần đầu tiên có người trước mặt họ nói ra, mà người lại là. . . . . . cô!

Nhìn bọn họ từng người từng người kinh ngạc, âu Thiển Thiển buồn cười nói, "Cái này thì có cái gì mà kinh ngạc? Các người không phải cũng đã biết sao? Còn là. . . . . . Các người hiện tại cũng không phải kinh ngạc, mà là đang sợ. . . . . . Sợ tôi sẽ trả thù các người?"

"Càn rỡ!" Hàn Nguyên trầm giọng rống giận, khí thế hào hùng mà nói, "Cô dám dùng thái độ này để nói chuyện với trưởng bối sao?"

"A. . . . . . Trưởng bối?" Hai mắt âu Thiển Thiển sắc bén nhìn của hắn nói, "Hiện tại trước mặt tôi không phải một trưởng bối, mà là kẻ thủ, kẻ đã để cho chúng tôi cửa nát nhà tan!"

Editor: Cua Rang Me

Lời nói kinh người làm mọi người trợn mắt, há hốc mồm, không ngờ một cô gái yếu đuối, sẽ nói ra những lời thù hận như vậy.

Hàn Nguyên đột nhiên nhắm mắt lại thở dài một cái, sau đó mở mắt nhìn cô nói, "Theo như cô nói, tôi cũng không thể xem cô là con dâu nhà họ Hàn, mà là con gái của kẻ thù?"

"Đương nhiên có thể, nếu như ông có thế để cho Hàn Đông Liệt ly hôn với tôi, như vậy tôi sẽ vô cùng cảm kích!" Nhà họ Hàn và nhà họ u đã trở thành kẻ địch, mặc kệ có phải chị thích hắn hay không, cũng không thể để tên mình ghi vào gia phả nhà họ Hàn. Nhất định phải ly hôn, sau đó . . . . . .

Hàn Nguyên nhìn sang Hàn Đông Liệt, Hàn Đông Liệt lại dùng ánh mắt kiên định quay lại nhìn ông nói, "Con sẽ không ly hôn!"

"Đông Liệt, con . . . . . ."

"Con nói, con sẽ không ly hôn, dù là kẻ thù, dù là trả thù, con cũng sẽ không ly hôn!" Cắt lời của Hàn Nguyên, Hàn Đông Liệt kiên định rống to.

Bên trong phòng khách vang lên tiếng của hắn, trong nháy mắt u Thiển Thiển lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Để cha con các người bàn bạc xong rồi hãy tới tìm tôi!" Âu Thiển Thiển bỏ lại những lời này, lập tức đi về phòng của mình. Nếu như ở nữa trước mặt của hắn thêm một giây, mặt nạ gạt người của cô sẽ bị đánh vỡ.

Dù là kẻ thù, dù là trả thù. . . . . . Hắn cũng không ở ư sao?

Thật ra thì cô cũng có nghĩ tới việc trả thù bọn họ, nhưng cô lại không thể, giống như năm năm trước cô cũng có thể trả thù người đàn ông kia, nhưng cô lại lựa chọn một mình chịu đựng khổ sở, có lẽ đây là thói quen thôi . . . . . . Không thích phá hoại gia đình của người khác, không thích phá hoại hạnh phúc của người khác!

Bởi vì chính mình đã từng trải qua, là vô cùng đau đớn!

Thay vì đi trả thù người khác, cô lựa chọn một mình trốn tránh, hơn nữa chị cũng sẽ không hi vọng cô làm như vậy đâu . . . . . . Cho nên, cô thừa nhận, mình là một người hèn yếu!

Trong phòng khách chỉ còn lại ba người, Hàn Nguyên tức giận, rống lớn, "Nghịch tử, con cứ yên lặng mà nhìn việc nhà họ Hàn như vậy thôi sao?"

Hàn Đông Liệt lạnh lùng đứng dậy, tùy ý nói, "Nếu như muốn yên lặng, vậy ngày mai chúng con dọn ra khỏi nhà!"

"Con nói cái gì?"

"Ý của con rất rõ ràng, mặc kệ cha làm gì, con cũng sẽ không ly hôn với cô ấy, cô ấy là vợ của ta, cả đời này vẫn vậy, đừng hòng ly hôn với con, con cũng vậy, sẽ không cưới những người phụ nữ khác, nếu như không phải là cô ây . . . . . . Cha hãy chờ tuyệt tử tuyệt tôn đi!" Hàn Đông Liệt lạnh lùng bỏ lại những lời này, liền chạy nhanh về phòng của mình.

Chỉ còn lại Hàn Nguyên đang giận ngút trời nhìn theo bóng lưng của hắn rống, "Nghịch tử, cái tên nghịch tử . . . . . . Nghịch tử . . . . . ."

Mà Lê Thư Nhã đi theo bên cạnh luôn không nói gì, gương mặt vốn hiền lành cũng chợt già hơn rất nhiều, nhẹ nhàng mở miệng, từ từ nói, "Đây chính là báo ứng, ông làm chuyện như vậy với bạn tốt của mình, cho nên cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn!"

Hàn Nguyên nhìn cũng nhìn vợ của mình, chỉ có thể cúi đầu thật sâu.

Bạn tốt a .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play