Âu Thiển Thiển nằm trên giường bênh trắng như tuyết, Three ngồi ở bên
giường nhìn cô. Hắn là vì bất đắc dĩ mới phải đánh cô ngất đi, nếu như
không dùng biện pháp này để cho cô bình tĩnh lại, cô sẽ điên mất . Cô
gái kia quan trọng đối với cô như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất.
Đưa tay vuốt mặt của cô, hắn nhẹ giọng nói, "Thiển Thiển, thật xin lỗi, không thể chăm sóc tốt cho em!"
Rõ ràng là đã đồng ý sẽ chăm sóc cô ấy, nhưng thậm chí cô chết từ lúc nào
hắn cũng không biết. Chẳng lẽ là tối hôm qua cô ấy phát bệnh? Vậy tại
sao không gọi y tá chứ? Một mình chịu đựng khổ sở, chết trong khổ sở
sao?
Nếu như vào lúc đó, hắn không đi có lẽ sẽ tốt hơn, nếu như hắn không nói sẽ đi, nói không chừng. . . . . .
"Chị. . . . . .Chị. . . . . ." Âu Thiển Thiển nỉ non, từ từ mở mắt.
Ánh mắt dần dần nhìn rõ, cô nhìn thấy trần nhà màu trắng quen thuộc, vách tường màu trắng, còn có cả mùi nước sát trùng gay mũi.
Đây là bệnh viện? Tại sao cô lại ở bệnh viện? Vừa nãy giống như là cô gặp
một cơn ác mộng, cơn ác mộng rất kinh khủng, mơ thấy chị của cô. . . . . . chết.
"Thiển Thiển, em đã tỉnh!" Three ân cần nhìn cô.
"Three, tôi vừa mớigặp một cơn ác mộng. . . . . . Thật là đáng sợ!" Hai mắt của cô nhìn trần nhà, lơ ngơ nói.
"Cơn ác mộng?"
"Đúng vậy a, tôi mơ thấy chị của tôi. . . . . . chết!" Lúc nói chuyện, trên
khuôn mặt Âu Thiển Thiển lộ ra vẻ sợ hãi, "Thật sự là rất đáng sợ, chỉ
cần vừa nghĩ tới là toàn thân tôi lại run rẩy." Cô đưa ra đôi tay ôm cơ
thể đang run rẩy của mình.
"Thiển Thiển. . . . . . Thật ra thì. . . . . ." Three không muốn giấu giếm cô, vừa định nói cho cô biết, lại
bị cô đột nhiên cắt đứt.
"Không được nói! Van xin anh đừng nói gì cả, anh nghe tôi nói là được rồi, không cần nói, một câu cũng đừng
nói!" Nước mắt từ trong mắt của cô chảy ra, từng giọt từng giọt, không
ngừng rơi xuống.
Three muốn dùng tay của mình giúp nàng lau, tuy nhiên lại để tay như vậy không duỗi ra.
Âu Thiển Thiển nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, từ từ nói, "Three - anh
biết không? Tôi ghét nhất chính là bệnh viện, mà ghét nhất chính là
giường bệnh này, bởi vì mẹ và ba đều chết trên giường bệnh, mà chị . . . . . ."
Cô hơi dừng lại, sau đó lại nói tiếp, "Nhất định anh
sẽrất tò mò, người mà tôi gọi là chị. . . . . . Thật ra thì chị ấy mới
là Âu Thiển Thiển thật sự, chị ấy mới đúng là vợ sắp cưới của Hàn Đông
Liệt, còn tôi. . . . . . Chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được nhà họ Âu
nhặt về."
"Lúc đó tôi chỉ năm tuổi, không có người thân, không có người quen, không có đồ ăn, cái gì tôi cũng không có, ngay cả trí nhớ
cũng trống rỗng. . . . . . Nhưng mà, ngày đó tôi gặp được cả nhà bọn họ, bọn họ đưa tôi về nhà, cho tôiquần áo để mặc, cho tôi đồ ăn, hơn nữa
còn đặt tên cho tôi, là chị đã đặt tên cho tôi. . . . . . Tên rất êm
tai, tên . . . . . . Âu Tiểu Thiển!"
Three kinh ngạc nhìn cô, đây là lần đầu tiên cô nhắc tới chuyện của mình, thế nhưng hắn lại không
ngờ tới hai người bọn họ lại thay đổi thân phận của nhau, thì ra cô
không phải là Âu Thiển Thiển, mà là Âu Tiểu Thiển, nhưng tại sao lại như vậy chứ? Hắn muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi, chỉ có thể nhìn cô từ
từ kể .
Tiếng của cô nhẹ nhàng nhu nhu, đau đớn nói, "Bắt đầu từ
ngày đó, ta không chỉ có một mình, có ba, có mẹ, còn có một người chị
đối với tôi rất tốt. . . . . . Nhưng mà cuộc sống hạnh phúc luôn luôn
ngắn ngủi như vậy, nhà họ Âu phá sản, chúng tôi không thể không chạy
trốn, mỗi ngày trải qua cuộc sống bị đòi nợ, cuối cùng ba không chịu nỗi mà tự sát, mặc dù chúng tôi đã phát hiện, nhưng vẫn không thể cứu sống
ba. . . . . . Sau đó mẹ Liễu bịmắc bệnh di truyền, không chịu nổi sự
hành hạ của bệnh, cũng giống như ba, tự sát. . . . . . Tiếp đó chị cũng
mắc bệnh di truyền của mẹ, lại nằm ở trên giường bệnh . . . . . ."
"À, Three. . . . . . Tôi chính là sao chổi chuyển thế phải không, bất kì ai có quan hệ với tôi đều sẽ chết, thật ra thì người cần phải chết. . . . . . Là tôimới đúng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT