"Được?" vẻ mặt Three nghi hoặc, mấy bước đi tới mép giường, mắt thấy người nằm ở trên giường .
Mặt cô bình tĩnh tựa hồ không có bất kỳ biểu hiện gì, an tường giống như
là một người chết. Three vươn tay đặt ở cô mũi, không hề hô hấp, cô. . . . . . Chết?
Hốt hoảng ấn nút đỏ ở đầu giường, sau đó quay đầu nhìn Âu Thiển Thiển.
Âu Thiển Thiển nặn ra nụ cười khó coi, nói, "Three, tại sao anh không đánh thức chị? Không nên để cho chị ngủ, gọi chị nhanh đi!"
"Thiển Thiển!" Three dùng hai tay nắm bả vai của cô, sau đó ôm lấy cô, ngăn
tầm mắt của cô, "Thiển Thiển, em hãy nghe tôi nói, cô ây đã. . . . . .
Chết!"
"Không ——" Âu Thiển Thiển dùng sức rống to, "Chị sẽ
không chết, chị sẽ không chết, làm sao chị có thể sẽ chết, sẽ không , sẽ không !"
Cô kích động dùng sức đẩy Three ra, đứng lên té
nhào trên người của chị, khóc lớn nói, "Chị, chị tỉnh dậy đi, em biết
sai rồi, em không muốn chị bỏ lại em, van cầu chị mở mắt một chút tôi,
van cầu chị, mở mắt ra, không muốn cùng chị nói giỡn, Tiểu Thiển thật là sợ, Tiểu Thiển thật là sợ a, chị. . . . . ."
Cô dùng sức
lắc lắc thân thể của chị, tóc của cô lay động có chút loạn, nhưng người kia vẫn ngủ say, vẫn không chịu tỉnh lại.
Three kinh ngạc
nhìn cô, mới vừa rồi cô tự xưng mình là ‘ Tiểu Thiển ’? Đây rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra? Hai người các cô có quan hệ gì? Hơn nữa, tại sao cô
ấy lại chết? Tối ngày hôm qua cô ấy còn bình tĩnh, rõ ràng ngày hôm qua
còn sống, thế nào hiện tại lại. . . . . .
"Phanh ——" một
tiếng, cửa phòng bệnh bị mở ra, bác sĩ và y tá cùng nhau lao vào, Three
vội vàng đem Âu Thiển Thiển túm khai, ôm cô thật chặt nói, "Thiển Thiển, để cho bác sĩ xem một chút, hoặc giả. . . . . . Hoặc giả còn có thể cứu sống!"
Nghe được hai từ ‘ cứu sống ’, Âu Thiển Thiển đột
nhiên trở nên rất an tĩnh, đem mặt của mình dán vào lồng ngực của hắn,
dùng sức lôi y phục của hắn, cắn môi của mình.
Thật có thể
cứu sống sao? Tay của chị đã lạnh như băng như vậy, thật còn có thể sống sao? Chị không thể cứ như vậy đi, chị còn chưa thấy con Hàn Đông
Liệt ra đời, tâm nguyện của chị em còn chưa hoàn thành, chị tại sao có
thể bỏ lại em đi? Ngay cả một câu nói cũng không có lưu lại, ngay cả một nụ cười cũng không có lưu lại, cứ như vậy đi?
Không, không thể, không muốn. . . . . . Nếu như chị rời khỏi thé giới, như vậy em phải làm sao bây giờ?
Cô độc trong thế giới, không có một người thân, vậy có thể sống như thế nào đây?
Trải qua một hồi cấp cứu, cuối cùng bác sĩ rũ bả vai, hướng về phía Three lắc đầu một cái, nói, "Chúng tôi đã tận lực!"
Lời nói đó như cây châm cứng đâm vào tâm Âu Thiển Thiển, rất đau đớn, cô
đẩy ra three, quay đầu hướng về phía bác sĩ rống to, "Các người gạt tôi, chị tôi không thể nào chết, cô ây sẽ không chết, cô ây nói sẽ không bỏ
lại tôi, cô ấy sẽ không có chết. . . . . ."
Vĩnh viễn cũng
sẽ không quên cô đã nói: Tiểu Thiển, em gái tốt của chị, dù ba mẹ đều
không còn, chị cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, chị sẽ không rời đi em. . . . . . Vĩnh viễn. . . . . .
Đột nhiên, một cái tay dùng sức đánh vào cổ Âu Thiển Thiển, trước mắt cô đột nhiên tối sầm, ngất đi.
Three vươn tay dịu dàng ôm thân thể của cô. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT