Cả văn phòng to như vậy mà bị đám đông người đứng chen chúc chật như nêm. Hứa Tri Mẫn đứng ở trong một góc cạnh cửa, qua khe hỡ giữa đám người mà phóng tầm mắt nhìn qua lớp lớp đầu người. Bên trong ước chừng có bảy tám mươi người, số bác sĩ đông gấp đôi số y tá. Ngoài bác sĩ của bệnh viện, đại bộ phận là bác sĩ ngoài bệnh viện đến bồi dưỡng và bác sĩ thực tập.

Trưởng khoa nội tim mạch là một bác sĩ họ Lưu. Hai phó khoa lần lượt là giáo sư Vương và giáo sư Tân. Trưởng và phó khoa ngoại lồng ngực một họ Trương và một họ Hứa. Hứa Tri Mẫn âm thầm cẩn thận ghi nhớ kỹ tên cùng tướng mạo của năm vị lãnh đạo khoa này, đây chính là những người nhất định không được gọi sai tên. Trưởng khoa Lưu dáng người hơi béo, giáo sư Vương nhìn thì hòa ái gần gũi, giáo sư Tân lại đạo cốt tiên phong. Trưởng khoa Trương tương đối nghiêm túc, phó khoa Hứa tư thế hiên ngang oai hùng. Phó khoa Hứa khoảng ba mươi mấy tuổi, còn các trưởng khoa tuổi đều đã trên bốn mươi.

Y tá trực ca đêm, bác sĩ thực tập, bác sĩ trực tiếp trực ban theo thứ tự lên báo cáo giao ban, về cơ bản thì toàn khu bệnh đêm qua đều yên ổn. Kế tiếp, Trưởng khoa Lưu công bố nội dung cuộc họp lãnh đạo bệnh viện. Mấy thứ này đều không liên quan lắm đến học thuật, lại vừa lê thê buồn tẻ không thú vị, đã có người lén che miệng mà ngáp. Trưởng khoa Lưu nói xong, nhìn thấy phần lớn người trong phòng đã bắt đầu buồn ngủ lại muốn thay đổi không khí, ông hỏi y tá trưởng: “Hôm nay em có dẫn đồng nghiệp mới đến không?”

Y tá trưởng Giang gật đầu: “Đã quyết định y tá hướng dẫn ở khoa chúng ta, Hứa Tri Mẫn.”

Trưởng khoa Lưu nói: “Họ Hứa à, chẳng phải là cùng họ với phó khoa Hứa của chúng ta sao?”

Giáo sư Vương cười hớn hở chen vào: “Không chỉ cùng họ mà còn cùng trường nữa.”

Trưởng khoa Lưu ngạc nhiên: “Cậu quen cô bé này?”

Giáo sư Vương nói: “Em biết năm đó cô bé thi đậu vào học viện y tá của đại học M, điểm thi còn cao hơn điểm chuẩn khoa y học lâm sàng hơn bốn mươi điểm. Bốn năm đại học đều giành được một loạt các học bổng, là thư ký cho chủ tịch hội sinh viên của trường trong hơn hai năm.”

Hứa Tri Mẫn nghe mà kinh ngạc sững sờ, vị giáo sư Vương này sao lại nói hết chuyện của cô ra vậy, mà còn ở trước mặt toàn bộ nhân viên của khoa nữa. Thấy mọi người ngạc nhiên nhìn qua, Hứa Tri Mẫn rất không thích cái cảm giác đứng ở dưới ánh đèn như thế này.

Có điều, mấy vị trưởng khoa lại thấy hứng thú với cô. Trưởng khoa Lưu vẫy tay: “Hứa Tri Mẫn đâu?”

Hứa Tri Mẫn thầm nghĩ: Mặc Thâm và mấy người kia không biết đã nói với giáo sư Vương những gì. Nhưng cô cũng đành bất đắc dĩ dứt khoát từ trong góc phòng thoải mái đi ra.

“Em chính là Hứa Tri Mẫn? Hai chữ Tri Mẫn ấy viết thế nào nhỉ?”

“Dạ vâng. Trưởng khoa.” Hứa Tri Mẫn như bình thường mỉm cười, “Tri là tri trong tri thức, còn Mẫn là Mẫn trong minh mẫn học tập ạ.”

“Chăm chỉ hiếu học, lấy tri thức làm trọng.” Trưởng khoa Trương nghe mà cảm xúc, “Ba mẹ của em đối với em kỳ vọng rất cao đấy.”

Hứa Tri Mẫn không dám tùy ý trả lời, để tránh có người nói người mới tới mà đã huênh hoang nên chỉ cúi đầu: “Dạ vâng.”

Mấy vị trưởng khoa vì dáng vẻ cúi đầu đó của cô mà không khỏi lại nhìn cô thêm vài lần. Thấy cô bé đang cụp mắt này khí chất nhã nhặn, hơn xa vẻ xinh đẹp sắc sảo, ấn tượng đối với cô lại tốt hơn vài phần. Trưởng khoa Lưu kế đó cười to nói: “Tốt rồi, tốt rồi, khoa chúng ta lại có thêm một cô gái xinh đẹp nữa. Nhưng mà, các anh trong khoa phải chú ý nhé. Bệnh viện đã có quy định, không cho phép người trong cùng khoa công khai yêu đương đâu đấy.”

Vì thế, cả trong phòng đều cười. Hứa Tri Mẫn cũng cười theo, ánh mắt lơ đãng lướt qua Viên Hòa Đông, Viên Hòa Đông mỉm cười với cô. Cô cũng cười lại, khóe mắt lại lướt qua đôi mắt đen tuyền của Mặc Thâm, anh đang khoanh tay yên lặng nhìn cô, trong lòng lại thấy hơi ngượng, chỉ cầu cho chủ đề có liên quan tới cô này mau chóng kết thúc. Đến trưởng khoa Trương luôn nghiêm túc cũng tiến lại nói hai câu: “Trưởng khoa Lưu, anh nhìn mấy cô cậu trẻ tuổi này cười vui vẻ biết bao. Anh nên nói họ thế này, một, hai người gì đó cũng cho tôi lén yêu đương đi.”

Nghe xong cả phòng đều cười rũ rượi. Hứa Tri Mẫn nghe tiếng Dương Sâm cười lớn nhất.

Sau khi giao ban kết thúc, nhóm đồng nghiệp bàn bạc: hai vị trưởng khoa lại có thể ở trong phòng họp mà cùng nhau nói đùa với mọi người, đúng là lần đầu tiên trong lịch sử.

Hứa Tri Mẫn suy nghĩ ý tứ hàm chứa trong đó: nghiễm nhiên nơi này vẫn không yên ổn.

Chính thức đến khoa, cùng làm việc với những người đã quen trước kia thì sẽ không cô đơn. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua mà cô vẫn chưa thể một mình nói nửa câu với bọn Mặc Thâm. Dù sao, trong khoa không chỉ có bọn họ là bác sĩ. Hứa Tri Mẫn đang đi theo Vương Hiểu Tĩnh, có chuyện gì cô cũng phải báo cáo với Vương Hiểu Tĩnh, không nên nói với bác sĩ. Vô tình mà số lần cô với bọn Mặc Thâm lướt qua nhau cũng khá nhiều. Có vài lần, rõ ràng cô thấy Viên Hòa Đông cố ý dừng bước muốn nói chuyện với cô. Kết quả, còn chưa kịp nói gì thì không phải anh bị kêu đi thì cũng là cô bị gọi đi. Sau khi hết giờ làm cô lại bận rộn đối phó với kỳ thi tốt nghiệp, bọn Viên Hòa Đông thông cảm cho cô nên cũng không tới quấy rầy cô ôn bài.

Ngược lại người thường xuyên liên lạc với cô là Mặc Hàm. Mặc Hàm thường xuyên hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Cô từ chối. Mặc Hàm biết cô đang ăn cơm với cô giáo thì không năn nỉ nữa.

Cho nên, phần lớn thời gian ở trong khoa cô chỉ ở bên Vương Hiểu Tĩnh. Thầy với trò gắn nhau như hình với bóng. Thấm thoắt, Hứa Tri Mẫn đã đi theo Vương Hiểu Tĩnh gần nửa tháng, đều là làm ca sáng. Nội dung công việc ở phòng bệnh so với lúc cô thực tập ở bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M về cơ bản không khác biệt nhiều. Vương Hiểu Tĩnh bề ngoài thì gọi là giáo viên hướng dẫn của cô nhưng trên thực tế cũng không thực sự hướng dẫn cô như học trò.

Đối với sự dè chừng này của Vương Hiểu Tĩnh, Hứa Tri Mẫn cũng rất hiểu. Theo nguyên tắc xử sự từ trước đến nay, cô sẽ không cố ý nói mấy lời nịnh hót vuốt mông cấp trên. Huống chi, cô cũng không cho rằng Vương Hiểu Tĩnh sẽ thích như vậy. Vậy phải làm sao? Nếu không thể nói nhiều thì chỉ có thể làm nhiều thôi.

Nhìn Hứa Tri Mẫn làm việc đến nơi đến chốn theo chỉ thị của mình, Vương Hiểu Tĩnh mặc dù không rõ lắm về tính cách cũng như căn nguyên của người mới nhưng vẫn không thể không thừa nhận trong những cấp dưới của cô thì Hứa Tri Mẫn rất biết an phận thủ thường.

Hứa Tri Mẫn cũng phát hiện ra Vương Hiểu Tĩnh dần dần có chút thích mình nhưng vẫn không nóng lòng mà tiếp tục kiên trì nhẫn nại. Vương Hiểu Tĩnh chỉ cô cái gì, cho dù là kỹ thuật bình thường nhất, Hứa Tri Mẫn cũng đều khiêm tốn học hỏi, còn nghiêm túc ôn lại. Dần dà, Vương Hiểu Tĩnh tự nhiên sẽ nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ làm việc chung với học trò như thế nào.

Không bao lâu sau, kỳ thi tốt nghiệp cũng thuận lợi thông qua, bộ phận y tá của bệnh viện tỉnh giúp đám người Hứa Tri Mẫn lấy bằng tốt nghiệp ngành y tá, hàm ý rằng sinh viên khóa các cô đã chính thức trở thành y tá, có thể một mình đảm đương công việc y tá lâm sàng.

Học viện đã định vào tối thứ sáu sẽ tổ chức lễ đội mũ cho các cô. Đúng lúc này y tá trưởng lại xếp cô cùng Vương Hiểu Tĩnh trực đêm. Danh tiếng của Vương Hiểu Tĩnh tất cả các nhân viên y tá của bệnh viện tỉnh đều biết, không vì tình huống đặc biệt Vương Hiểu Tĩnh sẽ tuyệt đối không chịu trực đêm. Y tá trưởng cũng phải hỏi ý kiến của Vương Hiểu Tĩnh, thương lượng nhiều lần mới bố trí được một ca đêm như vậy. Hứa Tri Mẫn nghĩ nghĩ, cô tuyệt đối không thể xin y tá trưởng cho nghỉ, hoặc là yêu cầu đổi ca được.

Lễ đội mũ của học viện cô có thể không đi, nhưng nếu vào thời khắc quan trọng để có thể chiếm được sự tin cậy của Vương Hiểu Tĩnh này mà đắc tội với chị ấy thì hậu quả thế nào cô khó mà gánh được.

Đêm hè yên tĩnh, Hứa Tri Mẫn im ắng ở trong màn lật sách, vừa suy nghĩ chuyện giữa cô và Vương Hiểu Tĩnh. Đại khái cô cũng đoán được người đã quyết định để cô làm cùng Vương Hiểu Tĩnh không phải bộ phận y tá hay là y tá trưởng Giang. Mà người có khả năng điều khiển bộ phận y tá và y tá trưởng Giang thì chỉ có trưởng khoa. Vậy thì là ai đã giúp trưởng khoa ra quyết định nhỉ? Lại nghĩ đến khi đó lúc Mặc Thâm hy vọng cô ngăn cản Viên Hòa Đông cũng từng úp mở đề cập đến mâu thuẫn trong khoa. Hay là bọn họ đang tính tấn công vào tổ y tá nên mới bắt đầu từ nền móng khối y tá này.

Bàn tay cầm sách của Hứa Tri Mẫn hạ xuống. Làm việc cùng Vương Hiểu Tĩnh mới nửa tháng nhưng cô cũng đã thăm dò về tính nết của Vương Hiểu Tĩnh. Vương Hiểu Tĩnh rõ ràng là một người rất thông minh, đối với tình thế hỗn độn lúc này lại lựa chọn không quan tâm. Bề ngoài dù cho là với bất kỳ vị giáo sư bác sĩ nào cũng đều đối xử bình đẳng, hờ hững. Vương Hiểu Tĩnh tôi chỉ muốn làm tốt việc của mình, còn chuyện giữa bác sĩ mấy người đừng có kéo tổ y tá chúng tôi xuống nước.

Nhưng mà, thật sự có thể không quan tâm đến sao? Hứa Tri Mẫn không nghĩ như vậy. Lúc còn học đại học cô đã lĩnh giáo được bài học kinh nghiệm từ học bổng, muốn phong khinh vân đạm, trừ phi phải ngồi vào vị trí cao nhất. Không dám suy nghĩ sâu xa đến mục đích cuối cùng của bọn Mặc Thâm khi đi nước cờ này. Cô thở dài một tiếng, dọn dẹp sách vở, đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Tối thứ sáu, Hứa Tri Mẫn đúng 6 giờ đi vào trạm y tá nhận ca. Nửa đêm trước nhân viên trực ban của tổ y tá, ngoài hai y tá dành riêng của CCU thì còn Hứa Tri Mẫn, Vương Hiểu Tĩnh và một y tá khác tên là Tố Linh Linh.

Giao ban với nhóm ca sáng xong, Linh Linh tỏ vẻ đáng thương nói với Vương Hiểu Tĩnh: “Cậu đoán xem, đêm nay là bác sĩ nào trực?”

Vương Hiểu Tĩnh tùy ý đáp: “Bác sĩ Quách? Bác sĩ Trương?”

Linh Linh lắc đầu: “Mình nói cho cậu biết này. Chúng ta gặp phải tổ hợp gay go nhất rồi. Bác sĩ Mặc khoa ngoại tim và tảng đá A Viên khoa nội tim.”

Người vẫn luôn không quan tâm như Vương Hiểu Tĩnh mà cũng phải thốt lên: “Xui dữ vậy?”

Hứa Tri Mẫn tò mò: Hai người ấy cùng trực thì làm sao?

Linh Linh thấy Hứa Tri Mẫn khó hiểu liền cười nói: “Đồng nghiệp mới này chắc vẫn chưa biết tính nết các bác sĩ trẻ trong khoa chúng ta.” Ngay sau đó, Linh Linh lại lần lượt phân tích từng bác sĩ điều trị trong khoa với cô.

Tất cả đều trẻ trung tài giỏi, tám chín phần mười đều mang cái danh hoa hoa công tử. Năm trước trong khoa có năm bác sĩ điều trị mới đến, thủ pháp “hái hoa” thì mỗi người mỗi vẻ. Quách Diệp Nam kia là loại nhìn bề ngoài đã thấy mười phần mười là đại thiếu gia đào hoa. Trương Tề Duyệt thì lại là loại trăng hoa trắng trợn. Dương Sâm thì là đào hoa ngầm.

Đối với ba cái tên này, mọi người ai cũng biết là họ đào hoa. Nhưng mà, đào hoa là chuyện riêng của người ta, bọn họ thích đào hoa thì cứ đào hoa. Đối với đồng nghiệp mà nói, điều quan trọng hơn là bọn họ làm việc có hợp tác tốt hay không thôi.

Quách Diệp Nam và Dương Sâm thích nói cười với đồng nghiệp nữ, sắp xếp công việc cho bác sĩ nữ thực tập cùng các chị em y tá đều rất nhẹ nhàng, một câu: bất cứ việc gì cũng có thể thương lượng.

Trương Tề Duyệt lại khác, tuy không hề thiếu chuyện vui đùa ầm ĩ cùng các đồng nghiệp nữ nhưng bố trí công việc lại rất bá đạo. Hơn nữa anh ta đối với người mình thích thì sẽ khoan dung một chút; còn đối với người mà anh ta không thích sẽ rất hà khắc. Cái kiểu phân biệt đối xử trá hình này khiến cho trong khoa lúc nào cũng có một đám “Ong mật” vây xung quanh Trương Tề Duyệt.

Vậy còn Mặc Thâm cùng tảng đá A Viên thì sao. Linh Linh nhắc đến Mặc Thâm liền rụt cổ. Dễ nhận thấy, Mặc Thâm rất “khủng bố”. Phương pháp của Mặc Thâm là ngoài miệng thì hi hi ha ha nói cười cùng người ta. Nhưng một khi anh đã cầm cây bút nước Parker chỉ hai màu đen trắng bọc vỏ cứng kia ra viết xong lời dặn của bác sĩ, bàn tay tao nhã đậy nắp viết, thả vào túi áo rồi thì sau đó đừng hy vọng anh lại cầm bút. Ý tứ này rất rõ ràng: bất cứ việc gì cũng không thương lượng.

Vương Hiểu Tĩnh đầy đồng cảm, dặn dò Hứa Tri Mẫn: “Cãi lại ai cũng được duy chỉ có bác sĩ Mặc là em trăm ngàn đừng cãi lời anh ta.”

Hứa Tri Mẫn nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì sao ạ?”

Thì ra là lúc trước, có một nữ nghiên cứu sinh cao ngạo đến khoa lâm sàng đi thực tế. Có lẽ cô ta nghĩ mình là nữ mà vị bác sĩ điều trị họ Mặc này bằng cấp cũng không cao bằng cô ta. Còn Mặc Thâm, đối với sinh viên thực tập, bồi dưỡng mà trưởng khoa đã phân cho anh giúp đỡ thì cho dù là trung cấp, đại học chính quy, nghiên cứu sinh hay tiến sĩ cũng đều đối xử như nhau.

Đêm hôm đó, Mặc Thâm phân cô nghiên cứu sinh này viết chỉ thị vào bản bệnh trình của bệnh nhân mới lần đầu nhập viện. Cô nghiên cứu sinh này lại không chấp hành, lấy cớ đêm đó bận làm luận văn nghiên cứu gì đó nên không đến được. Mặc Thâm cười cười nói với cô ta là không sao. Nhưng ngày hôm sau, cô nghiên cứu sinh này đã bị cấp trên dứt khoát ra lệnh chuyển khoa.

Nhắc lại chuyện này cả Linh Linh lẫn Vương Hiểu Tĩnh trong lòng đều rét lạnh. Hứa Tri Mẫn không nói gì: cô rất hiểu anh, không làm như vậy thì không phải là Mặc Thâm.

Đề tài lại quay trở lại với tảng đá A Viên. Linh Linh nhịn không được cười: “Một bác sĩ tốt có thể khiến người ta tức chết.”

Hứa Tri Mẫn nhếch miệng: “Vì sao ạ?”

Linh Linh vừa cười vừa nói: “Có một lần A Viên viết một lời dặn của bác sĩ tạm thời, cứ 10 phút đo huyết áp một lần, tổng cộng đo mười lần, yêu cầu không được dùng dụng cụ mà phải dùng tay đo. Y tá nói với anh ta là bận không làm được, mong bác sĩ thực tập của anh ta đến giúp. Nhưng mà, bác sĩ thực tập lại đang bận chỉnh sửa bệnh án viết hồi sáng theo lời giáo sư dặn. Tảng đá A Viên thấy các cô cùng cấp dưới quả thật là bận đến tối tăm mặt mũi đành phải tự mình cầm huyết áp kế cùng ống nghe đo huyết áp mười lần, cũng cẩn thận ghi vào bản ghi chép của y tá. Cô y tá thấy anh làm như vậy thì muốn cười: sớm biết như vậy, anh khỏi cần viết lời dặn của bác sĩ. Tự anh đo, tự anh biết không phải là được rồi sao.

Tảng đá A Viên nghiêm túc ngẩng mặt lên: Vậy thì khác. Viết lời dặn của bác sĩ là một chuyện, còn ai đo cũng được.

Tóm lại, A Viên ra chỉ thị, cũng đừng mong anh ta thay đổi. Nhưng mà, anh ta sẽ thông cảm cho cấp dưới và đồng nghiệp mà có thể cố gắng giúp.

Người đi theo Mặc Thâm và A Viên không ít. Nhưng mọi người đều nhìn không ra hai người này đến tột cùng có đào hoa hay không. Nói Mặc Thâm không đào hoa thì thường xuyên thấy anh ta giao thiệp với đủ loại con gái. Ghét A Viên lạnh lùng như núi băng sơn nhưng anh ta đối với phụ nữ thật ra rất trân trọng, rất dễ làm cho người ta thấy mập mờ. Có người bởi vậy đã kết luận: hai người này tám phần là hoa đã có chủ.”

Trái tim Hứa Tri Mẫn đột nhiên nhảy dựng lên: “Căn cứ vào đâu ạ?”

Linh Linh nói: “Rất nhiều người đã nhận ra hai người này bằng mặt mà không bằng lòng. Em nghĩ xem, một người ở khoa ngoại tim, một người ở khoa nội tim, không cùng một khoa thì sao lại có mâu thuẫn? Có người đoán, có thể là vì một người con gái.”

Vương Hiểu Tĩnh thờ ơ nói: “Là mấy người thích bát quái tung mấy tin đồn này.”

Linh Linh lại bắt lấy tay Hứa Tri Mẫn: “Em với Lâm Ngọc Cầm là bạn cùng lớp đúng không. Lâm Ngọc Cầm bình thường gọi bọn họ là sư huynh, sao em không gọi là sư huynh nhỉ?”

Trong lòng Hứa Tri Mẫn biết, đồng nghiệp trong khoa đối với việc cô ngoại lệ được vào bệnh viện tỉnh tránh không được nghi ngờ. Nhân cơ hội này, cô nói: “Ngoài bác sĩ Dương, em cũng không quen hết bọn họ. Nhưng mà, em ở trường gọi anh ấy là chủ tịch Dương. Vào khoa rồi thì không thể gọi là ‘chủ tịch Dương’ được.”

Linh Linh cười tủm tỉm, không tin lắm. Hứa Tri Mẫn mỉm cười: mấy chuyện kiểu này càng tô càng đen. Nói vậy là đủ rồi.

Bên tai lại văng vẳng tiếng cười nói từ hai văn phòng bác sĩ khoa ngoại tim và văn phòng bác sĩ khoa nội tim. Hai khoa có chung một tổ y tá, vì hai bác sĩ trực tối nay bất hòa trong lòng nên bị kẹt ở giữa đúng là vô cùng khó khăn.

Mười một giờ đêm, việc điều trị hằng ngày cho bệnh nhân cơ bản đã kết thúc, chỉ còn lại vài bệnh nhân bệnh tình tương đối nặng cần liên tục truyền dịch. Các bác sĩ thấy khu bệnh im ắng cũng tính vào phòng nghỉ đi ngủ. Người đi theo các bác sĩ cũng đã đi trước một bước.

Mặc Thâm vẫn như trước, đi xem mấy bệnh nhân cần lưu tâm. Rồi đi đến trạm y tá, lấy bệnh án của họ viết xuống lời dặn của bác sĩ dự bị tạm thời để phòng trường hợp y tá thường xuyên tới xin chỉ thị, quấy rầy giấc ngủ của anh.

Linh Linh thấy tối nay anh viết lời dặn của bác sĩ đặc biệt chậm nên bảo Hứa Tri Mẫn ở đây chờ anh. Cô cùng Vương Hiểu Tĩnh xác định địa điểm đi kiểm tra các phòng bệnh. Hứa Tri Mẫn đi đến một bên bàn, im lặng lướt nhìn màn hình máy tính. Mặc Thâm đã là viết xong lời dặn của bác sĩ, lẳng lặng ngắm nhìn bóng lưng chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới của cô, bên môi cong lên một đường cong vui vẻ. Cô cuối cùng cũng đã đến bên cạnh anh…

Hứa Tri Mẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang phóng lại, cô hít sâu, bình ổn nhịp tim hỏi: “Bác sĩ Mặc, còn có chỉ thị khác sao?”

Anh viết xong lời dặn của bác sĩ nên thu hồi cây bút Parker đặt ở trên bản lời dặn lâm thời của bác sĩ, anh gật đầu nói với cô: “Đã viết xong lời dặn của bác sĩ, kí tên đi.”

Cô đột nhiên có chút nghi ngờ bèn đến gần cẩn thận đọc lời dặn của bác sĩ, ghi chú rõ là s. o. s, không cần lập tức chấp hành. Cô cho tay vào túi tìm bút thì ngón tay của anh đã gõ gõ lên mặt bàn: “Dùng cây bút này ký đi.”

Cô giương mắt, không biết anh có ý gì lại khăng khăng cầm bút của mình. Trước khi cô hạ bút, anh đã cực nhanh bắt được cổ tay cô, rút cây bút máy Hero màu nâu đỏ cô đang cầm ra rồi bỏ vào trong túi áo blue của mình: “Mặc Hàm nói anh mua quà cho em. Quà anh tặng, em nhất định sẽ không nhận. Tối nay là lễ đội mũ của em, cây bút này về sau sẽ thuộc sở hữu của em. Còn cây này của em thì vì anh không có bút nên đổi nhé.”

Lý do này lời ít mà ý nhiều. Cô nhíu mày đang muốn từ chối. Cửa phòng bác sĩ khoa nội tim kêu “cạch cạch”, Viên Hòa Đông đi ra.

Thấy Hứa Tri Mẫn đang cùng Mặc Thâm mặt đối mặt, Viên Hòa Đông trong lòng tất nhiên là không vui, hỏi: “Trạm y tá chỉ còn lại một mình em?”

“Các chị ấy đi kiểm tra phòng rồi ạ.” Hứa Tri Mẫn đáp. Ngại có Viên Hòa Đông nên cô không thể tranh luận chuyện cây bút cùng Mặc Thâm, trước tiên đành phải cầm cây bút Parker ký xuống, tạm thời giữ bút giúp anh.

Mặc Thâm nhìn gương mặt bực bội của cô, lại thấy Viên Hòa Đông đang đi tới nên mỉm cười: “Bác sĩ Viên còn chưa đi nghỉ?”

“Cậu thì sao?” Viên Hòa Đông lạnh lùng hỏi lại.

“Mình sắp đi đây.” Mặc Thâm vẫn điềm đạm, “Hay là cùng đi vậy.”

Ánh mắt Viên Hòa Đông dõi theo bóng hình xinh đẹp của cô: đêm nay là cơ hội để nói với cô ấy.

“Không được. Mình còn có chút việc.”

Bị Viên Hòa Đông từ chối đã quen, Mặc Thâm liếc nhìn thấy hai người Vương Hiểu Tĩnh đã trở về thì vuốt vạt áo: “Vậy mình đi trước.”

Mặc Thâm vừa bước đi, Vương Hiểu Tĩnh cùng Linh Linh liền vào trạm y tá. Viên Hòa Đông lại không thể nói chuyện với Hứa Tri Mẫn, lưỡng lự đứng ở trạm y tá.

Linh Linh nhìn ra manh mối bèn trêu anh: “Bác sĩ Viên muốn liên hệ tình cảm với đồng nghiệp mới của bọn em sao?”

Viên Hòa Đông không ngờ cô lại hỏi trực tiếp như vậy, suy nghĩ một lát mới nói: “Không… uhm, cô ấy tên là Tri Mẫn…”

Linh Linh nói với Vương Hiểu Tĩnh: “Cậu nhìn bác sĩ Viên của chúng ta mà xem, trước giờ lúc nào cũng gọi bọn mình là y tá Lâm, y tá Vương vậy mà xưng hô với đồng nghiệp của bọn mình lại lập tức gọi thẳng tên người ta.”

Nghe lời này, Viên Hòa Đông liền lập tức nhạt nhẽo giải thích: “Bởi vì cô ấy là sư muội trường chúng tôi.”

“Sao chưa từng nghe anh gọi như vậy với sư muội Lâm Ngọc Cầm nhỉ?” Linh Linh tóm lấy điểm đáng ngờ mà gặng hỏi.

Hứa Tri Mẫn thấy tình hình cực kỳ bất lợi cho cô và Viên Hòa Đông, vừa lúc điện thoại của trạm y tá vang lên, cô cao giọng chen vào nói: “Có điện thoại.”

Linh Linh đang cao hứng có hơi bất mãn lườm cô, vừa nhấc điện thoại: “Alo, khoa nội và ngoại tim xin nghe. —— Cấp cứu?”

Ba người còn lại nghe thấy hai chữ “cấp cứu”, thì đều nhíu mày. Lúc này mà nhận bệnh nhân cấp cứu, muốn đòi mạng người ta à.

Linh Linh ghi chép lại tình hình khu cấp cứu báo tới rồi cúp máy, nói với Hứa Tri Mẫn: “Có người mới đến quả nhiên là vận khí thay đổi lớn thiệt. Khu cấp cứu bên dưới đang rối muốn chết, mà vẫn đưa bệnh nhân nhồi máu cơ tim lên trên này làm tan máu tụ.”

Nhồi máu cơ tim, phát bệnh quá nhanh, bệnh tình nguy cấp. Nếu không được điều trị tích cực trong thời gian sớm nhất thì tính mạng người bệnh sẽ rất nguy hiểm.

“Tình trạng của bệnh nhân có cho phép đưa lên làm tan máu tụ không?” Vương Hiểu Tĩnh kinh nghiệm hỏi thật kỹ.

“Bác sĩ bên dưới nói các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân vẫn ổn định. Người nhà cũng đã ký tên, cho dù thế nào cũng muốn đưa lên đây.”

Giường bệnh thường trong khu bệnh đã đầy hết, giường bệnh CCU lại không kéo ra được. Vương Hiểu Tĩnh cùng Hứa Tri Mẫn đành phải vào phòng kiểm tra nhỏ, chuẩn bị thêm giường bệnh thường. Mới vừa trải ra giường xong thì bệnh nhân cũng được đưa từ khu cấp cứu lên. Viên Hòa Đông kiểm tra sơ lược bệnh nhân một lần, các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân bình thường, triệu chứng đau ngực cũng không rõ ràng. Viên Hòa Đông lật phiếu xét nghiệm cùng bệnh án của khu cấp cứu đưa lên, nhìn thấy trên điện tâm đồ ở V2-V5 có đoạn S-T xuống thấp, sóng T đảo ngược, cho thấy diện tích nhồi máu cơ tim khá lớn, giá trị CK cùng với CK-MB lên cao rõ rệt. Anh ngay lập tức rét run, bệnh tình so với bác sĩ khu cấp cứu nói ở trong điện thoại còn nghiêm trọng hơn.

Vương Hiểu Tĩnh cùng Linh Linh đi vào phòng điều trị khẩn trương pha chế thuốc. Hứa Tri Mẫn đẩy máy giám sát sáu chỉ số đến bên giường bệnh rồi gắn dây quan sát lên người bệnh nhân, quấn chặt đai đo huyết áp. Cô quan sát bệnh nhân: đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, gương mặt béo phì, mí mắt tạm thời khép chặt. Thấy tay bệnh nhân đặt ở bên mép giường đang nắm chặt lấy ra giường, Hứa Tri Mẫn liền cảnh giác: Không ổn rồi! Có thể sắp phát tác! Cô quay sang lớn tiếng chỉ thị cho một hộ lý đi theo: “Mau đi gọi bác sĩ Viên lại đây!”

Viên Hòa Đông nhận được lời gọi cấp cứu của hộ lý liền ném bệnh án chạy đến phòng bệnh. Vừa bước vào cửa đã thấy người bệnh nhân đột nhiên căng lên, tứ chi bởi vì cơn đau kịch liệt ở ngực mà run rẩy. Tiếng cảnh báo từ máy giám sát cũng lập tức kêu náo động. Thấy đồ thị điện tâm đồ trên màn hình giám sát lên xuống quá nhanh, Viên Hòa Đông quyết định trước tiên phải thật nhanh kích thích vùng trước ngực cho bệnh nhân. Rất nhanh sau đó anh gọi Linh Linh đang bưng khay thuốc vào: “Trước tiên tiêm 10mg morphine. Sau đó tiêm 300mg Amiodarone.”

Linh Linh kéo xe cấp cứu gần đó, lấy thuốc từ trong ống, lại nhanh chóng chạy đến một bên một tay khác của bệnh nhân mà tiêm vào. Viên Hòa Đông đeo ống nghe khám vùng tim của bệnh nhân, rồi giơ cái đèn pin nhỏ cầm tay lên kiểm tra đồng tử bệnh nhân. Lúc này anh mới phát hiện một bàn tay của Hứa Tri Mẫn đang nghiêng đầu bệnh nhân, để ngừa nước bọt chảy ngược vào khí quản làm ngạt thở, còn tay kia thì do sợ bệnh nhân lúc co giật sẽ cắn lưỡi mà kê vào để người đó cắn chặt.

Linh Linh quay đầu cũng thấy tay Hứa Tri Mẫn ở trong miệng bệnh nhân đang rớm máu thì không khỏi la lên một tiếng: “Ối.”

Viên Hòa Đông đẩy cô: “Còn không mau đem ống thông khí quản đến đây!”

Nhanh chóng sau đó Viên Hòa Đông tay trái cầm hai bên cằm bệnh nhân dùng sức đẩy xuống dưới theo hướng vào trong, khớp hàm bệnh nhân mở ra. Tay Hứa Tri Mẫn vì thế mà có thể rút ra, Linh Linh cấp tốc đút ống thông khí quản vào.

Hứa Tri Mẫn giơ tay trái bị thương, tay phải định đi lấy băng dính giúp Linh Linh cố định ống thông khí quản thì bị Viên Hòa Đông giữ chặt lại, anh quát: “Lập tức đi sát trùng!”

Nhìn vẻ mặt anh tái mét, năm ngón tay túm chặt cánh tay cô, Hứa Tri Mẫn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay anh: “Em đi đây.”

Viên Hòa Đông hít một hơi rồi buông tay ra, nhìn cô ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng bệnh, anh quay đầu lại nói với Linh Linh: “Em đi giúp em ấy sát trùng đi, đổi Vương Hiểu Tĩnh qua đây, nhân tiện gọi bác sĩ Mặc bên khoa ngoại tới luôn.”

Linh Linh vâng dạ, rồi chạy chầm chậm vào trạm y tá, gọi Vương Hiểu Tĩnh đến phòng bệnh. Thấy Hứa Tri Mẫn đang tự mình sát trùng tay ở trong phòng điều trị, cô bước đến trước loa thông báo, ấn nút “phòng nghỉ bác sĩ khoa ngoại”: “Bác sĩ Mặc, có cấp cứu!”

“Cấp cứu đã chẩn đoán là bệnh gì?” Mặc Thâm vững vàng hỏi.

“Nhồi máu cơ tim.”

“Không tan máu tụ được sao?”

Linh Linh lần lữa không dám trả lời.

Mặc Thâm thấy cô không trả lời liền nói: “Tôi biết rồi.” Tích tích một tiếng, ấn tắt micro.

Tưởng tượng đến giọng nói lạnh như băng của Mặc Thâm thôi mà tim Linh Linh đã đập bùm bùm. Vuốt mồ hôi rịn trên trán, cô nhìn thấy Mặc Thâm đã mặc áo blue chỉnh tề đi tới, “Mặc, bác sĩ Mặc…”

“Bệnh nhân đâu?” Mặc Thâm hỏi.

“Bên này.” Đáp lời, Linh Linh dẫn anh đến phòng bệnh.

Đi đến bên giường bệnh, vừa nhìn thấy bệnh nhân ý thức đã không còn rõ ràng, sắc mặt Mặc Thâm lại lạnh thêm vài phần: “Đưa tới khi nào?”

“Hai mươi phút trước.” Vương Hiểu Tĩnh đáp.

“Lúc đưa tới đã như vậy?”

“Không. Mười phút trước đột nhiên phát tác một lần.” Viên Hòa Đông trả lời anh.

“Kết quả điện tâm đồ với xét nghiệm của khu cấp cứu đâu?”

Viên Hòa Đông sờ sờ mũi: “Ở trên bàn làm việc của mình.”

Mặc Thâm hiểu được ý tứ của anh liền nói: “Gọi y tá Vương cùng vào văn phòng bác sĩ đi.”

Cửa phòng vừa đóng lại.

Mặc Thâm gọn gàng dứt khoát hỏi Viên Hòa Đông: “Cậu tính thế nào? Có muốn để cho khoa ngoại làm bắc cầu khẩn cấp?”

“Có thể không?” Viên Hòa Đông lấy giọng thương lượng hỏi.

Mặc Thâm không đáp mà lại hỏi Vương Hiểu Tĩnh: “Ý kiến của y tá Vương thì sao?”

Vương Hiểu Tĩnh vẫn giữ thái độ ngay thẳng: “Đừng nói là bắc cầu, ngay cả PTCA cũng không được. Người có thể cầm dao ứng phó với loại bệnh án nguy cấp này cũng chỉ có trưởng khoa. Mà trưởng khoa nhanh nhất cũng phải một tiếng sau mới về khoa. Trên thực tế, trưởng khoa tuyệt đối sẽ không đồng ý làm ca mổ có nguy cơ cao như thế này. Phương án an toàn nhất đối với bệnh nhân là trước tiên cứ xem hiệu quả làm tan máu tụ, đợi bệnh tình ổn định mới nghĩ đến chuyện mổ.”

Mặc Thâm liên tục gật đầu: “Vậy cứ như vậy đi.” Anh gấp kẹp bệnh án lại, lúc giao cho Vương Hiểu Tĩnh còn dặn dò: “Nhớ ghi rõ tên bác sĩ khu cấp cứu đã kiên quyết đưa bệnh nhân lên.”

Đợi Vương Hiểu Tĩnh rời đi, Viên Hòa Đông nghiêm mặt đi tới cửa, thật sự nhịn không được lại quay trở lại: “Mình thừa nhận có lẽ mình không nên nhận ca bệnh cấp cứu này. Nhưng mà, anh ta đã được đưa đến chỗ chúng ta thì nội ngoại khoa chúng ta nên đồng tâm hiệp lực cùng cố gắng hết sức chứ.”

“Mình không làm tròn chức trách sao?”

“Đây không phải vấn đề chức trách, mà là vấn đề thái độ của cậu đối với bệnh tình của bệnh nhân.”

Mặc Thâm cười nhạo: “Thái độ của mình đối với bệnh tình của bệnh nhân có vấn đề gì? Y tá Vương Hiểu Tĩnh đã luôn làm việc ở cái khoa này ngay từ khi mới thành lập. Kinh nghiệm lâm sàng của chị ấy rất phong phú, đề xuất được đưa ra luôn được trưởng khoa cẩn thận xem xét. Nếu cậu không ủng hộ ý kiến của chị ấy thì vì sao lúc nãy không phản đối?”

Viên Hòa Đông khó chịu nghẹn ở ngực, đập một phát lên bàn của Mặc Thâm: “Nếu cậu cho là bệnh nhân không thể làm bắc cầu, cậu có thể phân tích điểm có hại ở trong đó với mình, chẳng lẽ mình sẽ phản đối sao? Cậu không cần phải lấy người khác ra làm lá chắn!” Viên Hòa Đông càng nói càng tức, suy cho cùng, anh vẫn không thể chịu được cái kiểu phong cách hành sự “thâm độc” này của Mặc Thâm. Mặc Thâm vĩnh viễn là trốn ở sau lưng người khác suy tính lợi hại, chứ không bao giờ lộ diện tự mình gánh vác bất cứ trách nhiệm nào! Rất nhanh, Viên Hòa Đông lại nghĩ đến chuyện khi đó Hứa Tri Mẫn bị bệnh, vì thế lại càng tức hơn: “Chính là vì thái độ tự tư tự lợi này của cậu nên mới khiến cô ấy bệnh nặng tới mức phải đi cấp cứu…”

Trước đó Viên Hòa Đông nói cái gì, Mặc Thâm đều có thể nhẫn nhịn nhưng mà nói đến Hứa Tri Mẫn thì Mặc Thâm không thể kiềm chế, trên mặt lại phủ thêm một lớp băng: “Mình biết cậu muốn đánh mình. Lần trước cho cậu cơ hội, cậu lại không ra tay. Sau này, cậu đừng mong lại có cơ hội như vậy!”

Viên Hòa Đông ý tứ sâu xa nói: “Đó là bởi vì mình nghĩ cậu vẫn có lòng ăn năn.”

Mặc Thâm cười lạnh: “Chuyện giữa mình và cô ấy cậu không thể nào mà hiểu được đâu…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play