Cô Lưu từ cửa chính bệnh viện ngồi xe về nhà, Hứa Tri Mẫn đi vòng về học viện. Đang đi thì bỗng nhiên dừng bước. Cô nhìn lên những chiếc lá xanh biếc, xuyên qua những chạc cây là thấp thoáng bầu trời âm u tối tăm của thành phố R, không khí bức bối khó chịu. Có phải con người ta sau cơn bạo bệnh thì sẽ thường hay đa cảm hơn hay không? Nghĩ tới lời cô Lưu nói, Hứa Tri Mẫn khẽ thở dài, kéo quai túi. Đi đến học viện y tá, cô giáo nổi tiếng nhìn thấy cô liền gọi: “Hứa Tri Mẫn, lại đây. Cô chủ nhiệm đang tìm em đấy.”

Gần năm năm đại học, Hứa Tri Mẫn chưa bao giờ đảm nhiệm một chức vụ quan trọng nào trong lớp cũng như trong học viện, lại chưa từng giống như những sinh viên khác vì có mục đích mà đi lấy lòng thầy cô giáo. Cho nên, quan hệ giữa cô với các thầy cô trong học viện rất bình thường, còn với các giáo viên hướng dẫn lâm sàng thì ngược lại gần gũi hơn một chút. Học tập nhiều năm như vậy mà số lần cô chủ nhiệm tìm cô nói chuyện cũng không vượt qua con số ba. Hứa Tri Mẫn cũng gần như quên mất cô chủ nhiệm là họ Hạ.

Đi vào phòng giáo viên, cô phát hiện không chỉ có cô chủ nhiệm mà còn có cả thư ký và giám đốc học viện. Hứa Tri Mẫn theo hướng dẫn của cô chủ nhiệm mà ngồi xuống ghế.

Cô chủ nhiệm nói với cô: “Là như thế này. Bộ phận y tá của bệnh viện tỉnh đặc biệt gọi điện cho thư ký Trương của học viện chúng ta, nói kỳ thực tập của em cũng sắp kết thúc, hy vọng hai ngày tới em qua đó phỏng vấn.”

Hứa Tri Mẫn không lắng nghe nội dung cô giáo nói mà chỉ nghe giọng điệu của cô giáo khi nói lời này: chẳng khác nào mệnh lệnh. Sau này cô mới biết, đây là lần đầu tiên trong mười năm bệnh viện tỉnh trực tiếp yêu cầu một người với học viện y tá.

“Hai ngày tới?” Hứa Tri Mẫn cẩn thận hỏi.

“Tốt nhất là ngày mai.” Cô chủ nhiệm vội vàng nói.

“Cô Hạ, ngày mai thì gấp quá.” Thư kí Phương, nhân vật số một trong học viện nói chen vào. Cô là một trong mười giáo sư xuất sắc được các sinh viên đại học M ngưỡng mộ nhất. Cô cười tủm tỉm nhìn Hứa Tri Mẫn, nói: “Đừng nóng vội, em cứ từ từ suy nghĩ trước đi. Ngày kia hoặc là ngày kìa đi cũng được. Đến lúc đó, cô sẽ đưa em qua đó.”

Hứa Tri Mẫn dạ một tiếng rồi cáo từ. Trở lại ký túc xá, không biết tất cả các bạn trong lớp từ khi nào đã biết việc này. Lúc đi trên hàng hiên không ngừng có bạn cùng lớp, bạn học và các sư muội chúc mừng cô. Vào ký túc xá, điện thoại Phương Tú Mai cũng lập tức gọi tới.

“Hứa Tri Mẫn, nghe nói cậu sắp đến bệnh viện tỉnh?” Phương Tú Mai hào hứng hỏi cô.

“Không biết nữa.”

“Cái gì không biết? Đến đi đến đi mà. Mình đã qua phân viện hai rồi, tuy rằng không được vào khoa nội tim mạch, mà là khoa ngoại thần kinh. Nhưng mà chúng ta có thể cùng thuê phòng ở chung.”

“Mình nói không chừng sẽ tới trụ sở chính…”

“Không phải chứ?” Phương Tú Mai kêu lên một tiếng: “Mình quên nói với cậu, Lâm Ngọc Cầm chắc chắn sẽ về khoa nội tim mạch, Vương Nhã Lệ thì ở cùng khoa với mình. Cậu biết không mình ở chung với hai người đó không được, sắp buồn chết mất đây này. Cậu qua đây đi, bên này đãi ngộ so với bệnh viện phụ thuộc cao gấp hai lần.”

“Ừ. Để mình suy nghĩ đã.” Hứa Tri Mẫn cúp máy. Cô biết nguyên nhân bệnh viện tỉnh đột nhiên phá lệ yêu cầu một người, cô tìm gọi đến số của Mặc Thâm, muốn xác minh.

Mặc Thâm mờ ám cười: “Anh còn tưởng ngày mai hoặc là ngày kia em mới gọi điện đến đấy?”

“Chuyện này bắt đầu khi nào vậy?” Hứa Tri Mẫn cũng không lơ là.

“Từ hôm em bị bệnh. Viên sư huynh của em đã chủ động đề xuất muốn mời em đến bệnh viện tỉnh. Về điểm này anh vô cùng tán thành, ai bảo em bị bệnh làm gì?”

Hứa Tri Mẫn nghe giọng điệu lười biếng của anh thì nghiến răng nghiến lợi: “Em bị bệnh thì liên quan gì đến chuyện vào bệnh viện tỉnh?”

“Có liên quan chứ. Cái này là do bọn anh châm chước cho em nên mới hoãn đến khi em hết bệnh rồi mới gọi em qua đấy.”

Hứa Tri Mẫn thật vất vả nhịn cơn kích động muốn ném di động đi. Vừa thực vừa giả nói đùa xong, Mặc Thâm ngưng cười, nghiêm túc nói: “Nghe đây, Hứa Tri Mẫn, đây là mấy người bọn anh chính thức gửi lời đến em. Em không đến, cũng phải đến.” Nói xong anh kiên quyết cúp máy. Đây là lần đầu tiên anh ép cô, cũng không còn cách nào khác, anh tuyệt đối không thể chịu đựng được chuyện lần trước cô được đưa đến cấp cứu lại xảy ra. Muốn quản lý thói quen làm việc nghỉ ngơi hằng ngày cùng với sức khỏe của cô thì chỉ có để cô ở bên cạnh mà thôi.

Hứa Tri Mẫn kinh ngạc nhìn màn hình di động, cô nghĩ: anh đây là uống lộn thuốc gì vậy? Cô rất hiểu anh, chắc chắn anh sẽ dùng nhiều cách để dụ dỗ cô, chứ không phải là ngang ngược ép buộc. Vậy mà sau một trận cô bệnh, anh đã thay đổi.

Thở dài, cô thả điện thoại xuống bàn học, bắt đầu chọn đồ để đến bệnh viện tỉnh phỏng vấn. Cô cũng đã quyết định sẽ đến bệnh viện tỉnh. Hồi đầu năm cô không đi nộp đơn là vì Quách Diệp Nam. Hiện tại trở ngại đã được loại trừ, cho dù cô Lưu đã cảnh báo cô thì cô vẫn muốn đi. Tất cả những người cô thân nhất đều ở bệnh viện tỉnh, A Viên, Mặc Hàm, Phương Tú Mai, Lâm Giai, Dương Sâm, Triệu Viễn Hàng… Còn có anh nữa.

Chuẩn bị xong xuôi, Hứa Tri Mẫn xin nghỉ một ngày, cùng thư ký Phương đến bộ phận y tá được thiết lập tại trụ sở chính của bệnh viện tỉnh. Tiếp đón các cô là một trợ lý họ Lý. Trợ lý Lý còn rất trẻ, khoảng chừng ba mươi tuổi, tốt nghiệp khoa y tá chính quy, đã tốt nghiệp thạc sĩ dinh dưỡng. Tướng mạo nhã nhặn, nói chuyện nhỏ nhẹ.

“Hai người đợi một chút, chủ nhiệm Đường vừa đến khoa nhi.” Trợ lý Lý rót nước cho hai người rồi cười: “Hiện nay các thành phố lớn đều là chỉ sinh một con nên rất cưng chiều, bệnh một chút cũng không được. Còn em thì sao, đồng nghiệp mới?”

Hứa Tri Mẫn mỉm cười: “Em còn một em trai nữa.”

“A. Hộ khẩu nông thôn?”

“Mẹ em là người nông thôn.”

Trợ lý Lý nheo mắt lại: “Nói vậy thì chúng ta là nửa đồng hương rồi. Mẹ chị cũng xuất thân nông thôn.”

Thư ký Phương cười ha ha nói xen vào: “Xã hội hiện nay sao mà vẫn còn phân biệt giữa nông thôn với thành thị.”

“Thư ký Phương, chị không biết sao? Chủ nhiệm Đường của bọn em hồi trẻ từng ở nông thôn cho nên đặc biệt có cảm tình với đồng nghiệp từ nông thôn đến.”

Hứa Tri Mẫn vừa nghe mà cả trái tim cũng từ từ co thắt lại. Từng câu trợ lý Lý nói đều không thể phân biệt thật giả, chỉ là căn cứ theo quan hệ cung cầu với thư ký Phương mà cẩn thận trả lời. Rõ ràng là, bộ phận y tá của bệnh viện tỉnh căn bản không xem học viện y tá là gì. Chuyện này cũng không có gì là kỳ lạ. Học viện y tá là bên cung còn bộ phận y y tá của bệnh viện tỉnh là bên cầu. Thị trường lao động ở các thành phố lớn tương đối bão hòa, sinh viên bước ra khỏi ghế nhà trường thì không còn được quốc gia cam đoan bố trí việc làm cho nên bên cung tất yếu phải xem bên cầu là thượng đế.

“Nhớ đến bọn em lúc ấy là khóa đầu tiên tốt nghiệp khoa y tá chính quy, đâu đâu cũng rất cần. Cả lớp có ba mươi người, vừa tốt nghiệp liền được các đơn vị tuyển dụng.” Trợ lý Lý nhắc lại chuyện cũ.

“Thị trường lao động mỗi năm lại càng xấu đi.” Thư ký Phương cảm khái.

“Qua vài năm nữa là sẽ đào thải toàn bộ sinh viên trung cấp. Giáo dục chính quy nếu cứ tiếp tục phổ cập thì tương lai các sư muội đến đây đều có cùng học lực với em mất. Chủ nhiệm Đường cũng giục em, Tiểu Lý à, nếu em không học nữa thì cứ chờ mà đi quét rác kiếm sống đi. Cho nên để tránh cho mấy cô lao công chỗ bọn em chuốc thêm phiền toái, em chỉ có thể lại nộp đơn vào học chương trình tiến sĩ dinh dưỡng học hệ tại chức tại đại học M. Đến lúc đó phải nhờ thư ký Phương chiếu cố nhiều hơn đấy ạ.”

Thư ký Phương gật đầu nói ừ.

Sau đó, chủ nhiệm Đường làm việc xong cũng trở lại. Các cô nhanh chóng đứng dậy. Hứa Tri Mẫn đã hỏi thăm qua, bộ phận y tá của bệnh viện tỉnh có ba vị chủ nhiệm. Chủ nhiệm chính là vị chủ nhiệm Đường này. Hứa Tri Mẫn không phải là chưa từng thấy chủ nhiệm bộ phận y tá. Cô nhớ chủ nhiệm bộ phận y tá của bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M là người rất hiền hòa, thường xuyên thân thiết vỗ vai cấp dưới, cùng mọi người tán gẫu nói chuyện phiếm. Có thể là mỗi bệnh viện có một phong cách lãnh đạo khác nhau. Chủ nhiệm Đường tuổi chừng hơn bốn mươi, dáng người cao gầy, cằm nhọn, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ. Nhìn thế nào cũng không giống như vị lãnh đạo sẽ ôm vai cấp dưới nói chuyện phiếm.

Vòng ra sau bàn làm việc, chủ nhiệm Đường cầm sơ yếu lý lịch của người đến phỏng vấn, đẩy đẩy cái kính lão nhìn Hứa Tri Mẫn: “Hứa Tri Mẫn?”

Hứa Tri Mẫn giống như trở về thời tiểu học bị cô giáo điểm danh, bình tĩnh tinh thần, đáp: “Vâng ạ.”

Chủ nhiệm Đường buông sơ yếu lý lịch xuống, cùng trưởng phòng Uông ngồi xuống. Về sơ yếu lý lịch, người đến phỏng vấn có thể tô vẽ ở bên trong. Mà người đến phỏng vấn này lại còn có quan hệ với người trong bệnh viện. Đối tượng như thế thì phải hỏi một vòng, mới có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục, không thẹn với sự công bằng giữa bộ phận y tá với phòng nhân sự.

“Anh ra đề đi.” Trưởng phòng Uông nói với chủ nhiệm Đường.

Vài thí sinh đến phỏng vấn vẻ mặt bắt đầu khẩn trương.

Nghĩ đến lần tuyển dụng đặc biệt này là nhằm vào khoa tim nên chủ nhiệm Đường nói: “Câu hỏi đơn giản thôi. Chăm sóc người bệnh bị suy tim.”

Câu này không khó. Mọi người đều thở phào, chỉ có Hứa Tri Mẫn là cau chặt mày. Những thí sinh đến phỏng vấn đều theo thứ tự từ trái sang phải lần lượt trả lời câu hỏi, Hứa Tri Mẫn là người thứ tư. Ba người phỏng vấn trước đều lấy phương pháp chăm sóc suy tim trái cấp thông thường để trả lời, đáp án càng ngày càng tỉ mỉ, tạo nên áp lực và khó khăn không hề nhỏ cho những người trả lời sau. Đến phiên Hứa Tri Mẫn, trong lòng cô cũng đã có chủ ý, bình tĩnh nói từng chữ: “Heart failure can be divided into left heart failure, right heart failure and whole heart failure.” (Suy tim có thể được chia thành suy tim trái, suy tim phải và suy tim toàn bộ) Một chuỗi tiếng Anh lưu loát được phát ra, thể hiện ưu thế tiếng Anh chuyên ngành y học, ngành y hiện đại đang muốn hướng đến quốc tế cho nên ngoại ngữ tất yếu là không thể thiếu. Về nội dung trả lời lại không giống ba người đã trả lời trước, lý giải toàn bộ câu hỏi của giám khảo. Suy tim không chỉ có suy tim trái cấp tính, còn có suy tim mãn tính, suy nửa bên trái, nửa bên phải và suy tim toàn bộ.

Chủ nhiệm Đường một lần nữa cầm lấy sơ yếu lý lịch của cô, trưởng phòng Uông nghe giọng nói dễ nghe của Hứa Tri Mẫn liền thì thầm với chủ nhiệm Đường: “Tôi thấy cô bé này được đấy.” Chủ nhiệm Đường gật đầu, ngắt lời Hứa Tri Mẫn: “Người tiếp theo.”

Thắng bại đã rõ. Trình độ tiếng Anh chuyên ngành của Hứa Tri Mẫn như vậy cũng đã ngang với trình độ của người xuất sắc trong sinh viên y rồi, ít người có thể vượt qua. Mà tiếng Anh của Hứa Tri Mẫn sở dĩ đột nhiên tăng mạnh là nhờ lúc học đại học, cô theo Mặc Hàm học tiếng Anh chuyên ngành gần ba năm. Trình độ tiếng Anh của anh em Mặc gia không phải người bình thường có thể so sánh được.

Đợi đến khi người phỏng vấn cuối cùng trả lời xong, chủ nhiệm Đường đem sơ yếu lý lịch của Hứa Tri Mẫn giao cho trợ lý Lý: “Tiểu Lý, thủ tục kế tiếp em đưa cô ấy đến phòng nhân sự làm đi. Còn nữa, tuần tới chính thức đi làm.”

Hứa Tri Mẫn lại nghe ra là “thứ hai tuần sau”, cho là phải cần thiết thông báo tình hình của mình cô nói: “Em đang thực tập ở bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M, phải một tuần nữa mới hoàn toàn kết thúc.”

“Em ở khoa nào?”

“Khoa răng hàm mặt ạ.”

“Không cần đi nữa. Những học phần em còn thiếu cứ bổ sung ở bên này.” Đáp xong, chủ nhiệm Đường ngồi xuống xử lý các công việc khác.

“Vậy, còn kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng, bằng tốt nghiệp…” Hứa Tri Mẫn cho rằng nên hỏi thì phải hỏi cho rõ ràng, cũng không thể mơ hồ ký vào khế ước bán mình được.

Hai người khác trong phòng thấy cái kiểu chấp nhất kia của Hứa Tri Mẫn thì cau mày. Chủ nhiệm Đường cũng có chút hứng thú với cô gái trẻ mới tới này, nâng mắt lên nói: “Đừng lo lắng những chuyện này. Bộ phận hậu cần sẽ làm hết những chuyện này hỗ trợ cho tuyến lâm sàng.”

Hứa Tri Mẫn nói tiếng cám ơn rồi đi theo trợ lý Lý rời đi. Thư ký Phương ở lại văn phòng cùng chủ nhiệm Đường nói chuyện công việc.

Dọc đường, trợ lý Lý nói với Hứa Tri Mẫn chẳng còn mấy nữa là cô tốt nghiệp, phòng nhân sự sẽ cùng cô ký hợp đồng trước. Sau khi cô đến bệnh viện tỉnh làm, đến kỳ thi tốt nghiệp cùng lễ tốt nghiệp thì sẽ xin phép trở về tham gia.

Lúc ở phòng nhân sự ký hợp đồng, Hứa Tri Mẫn phát hiện ra một vấn đề: “Bạn học em cũng ký từ khi bắt đầu tốt nghiệp, nhưng các bạn ấy đều thử việc ba tháng.”

“Bởi vì các bạn ấy theo chế độ hợp đồng hai năm, còn em là hợp đồng năm năm, cho nên thời gian thử việc của em là một năm. Đương nhiên, tiền thưởng, phúc lợi của em vẫn giống các bạn.” Trợ lý Lý giải đáp.

Hứa Tri Mẫn không ngốc đến nổi tiếp tục hỏi hai năm với năm năm thì khác gì nhau. Năm năm, tương đương với nhân viên chính thức rồi. Đây chính là vị trí quý giá mà rất nhiều người phải tranh giành đến đầu rơi máu chảy. Đối với vị trí này kế hoạch của một số người sẽ là an ổn, người có dã tâm thì sẽ ham muốn quá trình đào tạo lại ưu tiên cho nhân viên chính thức. Hứa Tri Mẫn ký hợp đồng xong thì mọi suy nghĩ đều là bệnh viện tỉnh sẽ bồi dưỡng cô thế nào. Vì thế, cô vội vã hỏi trợ lý Lý: “Hôm nay sẽ dẫn em đến khoa sao?”

Trợ lý Lý mỉm cười: “Tuần tới em đi làm sẽ đưa em đi. Bởi vì đường hơi xa.”

“Không phải là làm ở trụ sở chính hả chị?” Hứa Tri Mẫn biết rõ còn cố hỏi.

“Không phải.” Trợ lý Lý lại hơi hơi cười, “Phân viện hai, chắc là em đã từng qua đó rồi nhỉ.”

“Em chỉ mới đến một lần, là đi vào khám.” Hứa Tri Mẫn nói rõ.

“Vậy chắc là em biết môi trường khám và chữa bệnh ở phân viện hai là tốt nhất trong toàn bệnh viện đúng không, khoa em sẽ đến còn có hai phòng bệnh hạng tổng thống. Cho nên…” Trợ lý Lý hơi hơi híp mắt nhìn kỹ mặt Hứa Tri Mẫn, “Chị thấy em chắc là hợp với son nước Anna Francis của CHANEL.”

Hứa Tri Mẫn ngầm hiểu trợ lý Lý đang nhắc khéo cô, âm thầm lấy ngón tay sờ sờ môi. Cô trước nay không thích trang điểm, đến phỏng vấn cũng chỉ dùng son dưỡng Mentholatum vị bạc hà cho đỡ khô mà thôi. Hiển nhiên, điều này cách rất xa yêu cầu của bệnh viện tỉnh. Việc này thì cũng phải nói đến hàng năm, các bệnh viện lớn đều sẽ cho mỗi nhân viên nữ đến hai trăm tệ chi phí cho việc trang điểm, bệnh viện tỉnh còn cho đến hai lần. Yêu cầu của bộ phận y tá là phải trang điểm trang nhã. Cái gọi là trang điểm trang nhã chính là tô một chút son môi màu nhạt, đánh thêm một ít phấn màu thích hợp, luôn mỉm cười phục vụ. Nhưng mà, mỗi một lãnh đạo lại có một chính sách, bộ phận y tá của bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M không nghiêm ngặt lắm về vấn đề này, các cô hướng dẫn Hứa Tri Mẫn đại đa số đều để mặt mộc không trang điểm. Bệnh viện tỉnh thì hoàn toàn khác, nếu bị bắt gặp là không tô son thì ngay lập tức bị cảnh cáo hơn nữa tiền thưởng tháng đó cũng bị trừ một trăm tệ.

Nhớ kỹ loại son nước CHANEL mà trợ lý Lý đã nói, chủ nhật Hứa Tri Mẫn một mình đến cửa hàng bách hóa lớn nhất ở trung tâm khu phố, đi vào quầy chuyên doanh của CHANEL tìm được loại son nước, rồi từ rất nhiều màu sắc chọn ra loại Anna Francis. Cô nhân viên của quầy chuyên doanh tiến lại bày cô cách sử dụng chì kẻ môi và cọ môi, những kỹ xảo nhỏ này có thể phát huy đầy đủ hiệu quả của trang điểm cho môi. Trọn bộ đồ trang điểm môi giá đến bốn trăm tệ, tương đương với hai tháng tiền ăn của cô ở trường. Hứa Tri Mẫn hạ quyết tâm, dùng tiền ăn bình thường tiết kiệm được ra mua, coi như là khoản đầu tư đầu tiên để cô vào bệnh viện tỉnh.

Nhìn vào gương tự mình lần đầu trải nghiệm việc trang điểm môi, cô lại nhớ lúc mười bốn mười lăm tuổi có đọc một quyển sách. Trong sách nói, son môi là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ. Trải qua cuộc phỏng vấn, Hứa Tri Mẫn cũng có tự tin đi đánh trận chiến son môi này.

Đến thứ Hai, Hứa Tri Mẫn sáng sớm đã bắt xe bus tới phân viện hai gặp trợ lý Lý. Lần trước đến phân viện hai, cô bị bệnh nên căn bản không để ý đến phong cảnh quanh mình. Hiện tại, cô ở cửa chờ trợ lý Lý, đưa mắt trông về phía xa. Bốn phía là vườn hoa rực rỡ kiểu vườn nhà, đường ô tô có tới sáu làn xe chạy. Xe chạy chưa tới 10 phút là đã tới khu trung tâm mới sầm uất nhất thành phố R. Lại nhìn sang phía sau phân viện hai, tòa nhà khu khám bệnh chỉ có ba tầng, kiến trúc hình cung bán nguyệt, khu cấp cứu nằm ở một góc tầng cuối cùng của khu khám bệnh. Tòa nhà khu điều trị có 6 tầng ít hơn hẳn trụ sở chính 32 tầng. Số khoa cũng rất ít, trong đó khoa ngoại và khoa nội tim ở lầu 3 không thể nghi ngờ chính là biểu tượng của phân viện, thiết bị hạng nhất cùng với nhân sự chuyên nghiệp, ngay cả trụ sở chính cũng không theo kịp.

Hứa Tri Mẫn nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ 9 giờ rưỡi, đã đến giờ hẹn mà vẫn chưa thấy trợ lý Lý. Nóng lòng như lửa đốt lại đợi 10 phút, trợ lý Lý gọi điện thoại tới, nói: “Y tá trưởng Giang của bộ phận y tá sẽ qua đón, Tri Mẫn em tự lên trung tâm tim báo danh trước đi.”

Bất đắc dĩ, Hứa Tri Mẫn đành phải nắm dây ba lô, xoay người đi qua cửa tự động. Đi vào khu điều trị mới biết kiến trúc bên trong rắc rối phức tạp thế nào. Từ nhỏ cô đã rất tệ việc xác định phương hướng, cô nhìn bảng chỉ dẫn tìm được một cái thang máy, đi vào. Lên đến lầu 3, cửa kính kong một tiếng rồi mở ra, phía trước chỉ có một cây cầu được bao bọc thủy tinh trong suốt nối với một tòa nhà khác. Cô nghi ngờ, đi tới phía trước, nhìn trái nhìn phải. Hai đầu con đường im ắng dài mấy chục mét là hai cánh cửa lớn màu xanh sẫm đang đóng chặt, phía trên có ghi là khu vực giải phẫu.

Hứa Tri Mẫn ảo não hít một hơi, muốn trở về con đường ban đầu thì nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng kẽo kẹt. Có mấy vị bác sĩ từ bên trong đi ra, dẫn đầu là một bác sĩ nam rất quen. Hứa Tri Mẫn nháy mắt mấy cái, đối phương đã thấy cô, ngạc nhiên nói: “Hứa Tri Mẫn, sao em ở đây?”

“Dương sư huynh, đã lâu không gặp.” Hứa Tri Mẫn mỉm cười.

“Đúng là rất lâu rồi không gặp đó. Cũng hơn hai năm ấy nhỉ.” Dương Sâm đuổi đám đệ tử đi theo anh đi rồi đi đến trước mặt Hứa Tri Mẫn, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Lần trước nghe nói em bị bệnh, được đưa đến khu cấp cứu bên này. Cơ thể đã khỏe hơn chút nào chưa?”

“Dạ, hết bệnh rồi ạ.”

“Vậy là tốt rồi, bằng không có người sẽ phải tiếp tục ăn không ngon, ngủ không yên.”

Đối mặt với nụ cười thiện ý hòa nhã của Dương Sâm, Hứa Tri Mẫn lại đau đầu. Nghĩ đến lúc ấy được anh giúp vào hội sinh viên của trường, làm thư ký chủ tịch cho anh hơn hai tháng. Chỉ hơn hai tháng này mà cô đã hoàn toàn lĩnh giáo được vị chủ tịch hội sinh viên có khuôn mặt tươi cười tao nhã này là người thích trêu chọc người khác, cố chấp đến nỗi khiến người khác tím mặt thế nào.

Nhìn đồng hồ, Hứa Tri Mẫn nói: “Dương sư huynh, hôm nay em tới khoa báo danh…”

Dương Sâm gật đầu: “Anh biết hôm nay em sẽ tới. Nhưng mà, sao em có thể đi đến bên khoa giải phẫu bọn anh vậy?”

Hứa Tri Mẫn lúng túng, con gái lớn như vậy rồi mà còn lạc đường, quả thật mất mặt. Cô ấp úng nói: “Sư huynh, em phải vội đi báo danh.”

“Anh biết mà. Không phải em bị lạc đường đó chứ?”

Hứa Tri Mẫn sau đó hơi chút kinh ngạc, nhìn Dương Sâm sang sảng cười to, không khỏi mím miệng: “Sư huynh vẫn y như vậy.”

Thấy cô thật sự có hơi giận, Dương Sâm dừng cười: “Chờ anh một chút. Anh đi lấy chút đồ, sau đó đưa em ra khỏi mê cung này.”

“Không cầu đâu, sư huynh…” Hứa Tri Mẫn la lên nhưng Dương Sâm đã như một cơn gió nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Mười ngón tay cô đan vào nhau, cúi đầu nhìn chằm chằm những miếng gạch đá cẩm thạch dưới đất. Đợi một lát, cửa lại kẻo kẹt một tiếng. Lúc này hai người một trước một sau đi ra. Phía trước là Dương Sâm, phía sau… là Mặc Thâm. Trái tim cô đột nhiên đập vội, hai mắt cô đột nhiên ngập ngừng.

Dương Sâm gọi cô: “Đi thôi.”

Cô chạy chậm đuổi theo, Mặc Thâm đi theo phía sau cô. Bên tai của cô rõ ràng đang hưởng thụ tiếng bước chân của anh, bước chân của anh cho tới bây giờ đều dài và vững vàng. Hồi trung học, để cắt đuôi Kiều Tường, anh đã kéo tay cô chạy ở trong tiểu khu, anh còn nói với cô: tuyệt đối sẽ không buông tay cô. Không hề hoài nghi, anh đã vững vàng mà nắm lấy tay cô.

Dương Sâm đi ở phía trước giúp cô mở cửa thông đến khu bệnh. Cô nhẹ nhàng nói với Mặc Thâm: “Yên tâm đi.” Tiếp đó tay cô kiên định rút ra khỏi lòng bàn tay của anh. Ngẩng đầu ưỡn ngực, cô một mình đi xuyên qua cửa. Mặc Thâm ngóng nhìn theo bóng dáng của cô, cho đến khi cửa lò xo khép kín lại.

Dương Sâm trêu anh: “Lo thì đi vào cùng em ấy đi.”

Mặc Thâm lườm một cái: “Cần thiết sao?” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn rất lo cho cô. Môi trường làm việc cô sắp sửa đối mặt so với đơn vị cô thực tập hoàn toàn khác xa nhau.

Hứa Tri Mẫn đi thẳng tới trạm y tá, nói với một đồng nghiệp: “Xin chào, em muốn tìm y tá trưởng Giang.”

Người đồng nghiệp này ngẩng đầu, tháo khẩu trang xuống, để lộ ra gương mặt ngọt ngào: “Hứa Tri Mẫn?!”

“Lâm Ngọc Cầm.” Hứa Tri Mẫn mỉm cười.

Lâm Ngọc Cầm nhờ bác gái đi cùng đi tìm y tá trưởng, hỏi, “Sao cậu được phân đến khoa bọn mình vậy?”

Lâm Ngọc Cầm này tính tình vẫn láu táu như trước. Hứa Tri Mẫn thản nhiên đáp: “Bộ phận y tá sắp xếp.”

Lâm Ngọc Cầm thắc mắc: “Mình nghe người ta nói, gần đây có sư huynh nào đó ra vào phòng 314 của bọn mình.”

“Bởi vì mình bị bệnh nên một sư huynh đã hảo tâm tới kê thuốc cho mình.”

“Vị sư huynh đó có phải là ở khoa bọn mình không?”

“Cậu nói xem?” Hứa Tri Mẫn từ từ hỏi lại. Lâm Ngọc Cầm ngẩn người. Hứa Tri Mẫn cầm cánh tay của cô, cười: “Nhìn cậu đoán mò kìa.”

Lâm Ngọc Cầm nghẹn nước miếng: “Hứa Tri Mẫn, cậu biết chưa. Nhân viên cùng khoa không được phép công khai yêu đương, vợ chồng cũng không thể làm việc ở cùng một khoa nữa đó.” Cái này cũng giống như quy định trong văn phòng không cho phép yêu đương vậy. Hứa Tri Mẫn từ lúc ở bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M đã biết đến quy tắc bất thành văn này.

Hứa Tri Mẫn biết nhưng vẫn trêu bạn cùng phòng: “Mình đến làm việc mà sao cậu lại nói đến chuyện yêu đương thế. Lâm Ngọc Cầm, gần đây cậu cũng tự mình lĩnh ngộ rồi hả?”

Lâm Ngọc Cầm cuống quít xua tay: “Không có chuyện đó đâu.”

Hứa Tri Mẫn khẽ nhướng mày: bạn cùng phòng chắc chắn là đã có đối tượng hẹn hò.

Lâm Ngọc Cầm đánh trống lảng nói: “Y tá trưởng tới rồi kìa.”

Y tá trưởng Giang vốn là y tá trưởng khoa nội tim mạch của trụ sở chính, hai năm trước khi phân viện hai thành lập trung tâm tim này, bộ phận y tá đã điều chị ấy đến đây. Công việc của y tá với chuyện phân ra khoa nội khoa ngoại quan hệ không lớn, để tiện cho việc quản lý khu bệnh, tiết kiệm tài nguyên nhân lực, phòng bệnh của khoa nội tim mạch và khoa ngoại lồng ngực đều có chung một tổ y tá. Hơn nữa y tá đặc biệt của phòng bệnh CCU và đội ngũ y tá ở trung tâm tim này rõ ràng bận rộn hơn nhiều so với tổ y tá khoa bình thường.

Từ khi trung tâm thành lập đến nay, y tá trưởng Giang dựa vào một nhóm nòng cốt thân tín đã quản lý công việc y tá ở nơi này rất gọn gàng ngăn nắp, nhiều lần được bộ phận y tá khen ngợi. Ở trong mắt Hứa Tri Mẫn, y tá trưởng Giang đang xải bước đi tới kia dáng người đầy đặn, nét mặt sáng sủa, nhưng khóe mắt rõ ràng đã có mấy nếp chân chim. Hứa Tri Mẫn nghe nói chị ấy đã bốn mươi tuổi.

Cùng y tá trưởng Giang nói chuyện vài câu, Hứa Tri Mẫn cảm thấy vị y tá trưởng này ngoài mặt cũng là một thủ trưởng hòa ái. Còn lại thì đợi từ từ sau khi làm việc chung mới biết được.

“Đầu năm nay khoa chúng ta đã tuyển đủ người, em là người đến sau. Bộ phận y tá sau khi thương lượng với khoa chúng ta thì bố trí thế này. Y tá hướng dẫn Vương Hiểu Tĩnh là nòng cốt trung kiên của tổ y tá khoa chúng ta, em đi theo cô ấy một thời gian để nắm các công việc của y tá khoa chúng ta. Tuy rằng em từ bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M luân chuyển khoa vào khoa giải phẫu, nhưng mà khoa ngoại lồng ngực của chúng ta là nổi tiếng nhất toàn tỉnh. Sẽ để em vào phòng mổ tham quan học tập. Cuối cùng, thì xem tình hình mà bố trí em vào khoa giải phẫu can thiệp.” Y tá trưởng Giang vừa nói, vừa đem một tập tư liệu giao cho Hứa Tri Mẫn, muốn cô về nghiêm túc học tập.

Hứa Tri Mẫn lướt sơ qua, không phải tài liệu học thuật, phần nhiều là các quy định của bệnh viện và của khoa. Đạo lý trong đó cô vừa bước vào lâm sàng thì cô Lưu đã dạy cô, trước phải làm người rồi sẽ sống tốt. Trước mặt y tá trưởng Giang, cô chỉnh tề gấp tập quy định này lại, cất vào túi sách. Lấy ra một quyển sổ cùng bút, tổng kết khái quát lời y tá trưởng Giang nói trong đầu rồi viết xuống ba điều: 1. học tập y tá hướng dẫn Vương Hiểu Tĩnh; 2. trước phẫu thuật, trong phẫu thuật và sau phẫu thuật khoa ngoại lồng ngực; 3. tham gia trước phẫu thuật, trong phẫu thuật, sau phẫu thuật can thiệp tim mạch.

Y tá trưởng Giang vừa lòng gật gật đầu: “Y tá hướng dẫn Vương mấy ngày nay nghỉ ở nhà. Hôm nay em làm quen với môi trường khoa chúng ta đi. Qua ngày mai đến làm với Vương Hiểu Tĩnh.” Nói xong, chị ấy gọi Lâm Ngọc Cầm: “Các em là bạn cùng lớp đúng không. Ngọc Cầm ở khoa chúng ta đã một tháng. Ngọc Cầm, nhớ giúp bạn nhiều nhé.”

“Vâng.” Lâm Ngọc Cầm cùng Hứa Tri Mẫn đồng thanh nói.

Lâm Ngọc Cầm dẫn Hứa Tri Mẫn đi nhận đồng phục mới, đi vào phòng thay đồ, đưa cho cô chìa khóa tủ rồi hỏi: “Y tá trưởng sắp xếp công việc của cậu thế nào?”

“Trước tiên là đi theo giúp.”

“Vậy cũng giống mình. Tháng đầu, trước tiên là đi theo mấy thầy cô lâm sàng làm quen với tất cả các loại ca. Tháng này sau khi tốt nghiệp, mình sẽ làm độc lập.”

Bàn tay Hứa Tri Mẫn tạm dừng ở cửa: mình khác Lâm Ngọc Cầm.

“Hứa Tri Mẫn, ngày đầu tiên cậu đi làm với ai?”

“Y tá hướng dẫn Vương Hiểu Tĩnh.”

“Vương Hiểu Tĩnh?!” Lâm Ngọc Cầm khẽ biến sắc mặt.

“Chị ấy làm sao?” Hứa Tri Mẫn nhíu mày lại. Chẳng lẽ Vương Hiểu Tĩnh rất khó làm việc chung?

“Vương Hiểu Tĩnh không hướng dẫn ai. Bởi vì chị ấy phụ trách công việc y tá giải phẫu can thiệp ở khoa tim mạch chúng ta, giáo sư lên bàn mổ đều chỉ định chị ấy vào, ngay cả y tá trưởng cũng phải nể chị ấy ba phần.”

Hứa Tri Mẫn nghe ra giọng điệu chua chát của Lâm Ngọc Cầm, cười với bạn cùng phòng: “Mình nghe nói thường xuyên vào phòng can thiệp sẽ bị nhiễm phóng xạ, rất ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Cậu nói cũng đúng. Tiền người ta kiếm được gấp mấy lần chúng ta, nhưng mà, đâu thể dùng mạng mình ra đổi lấy tiền.” Lâm Ngọc Cầm nghiến răng.

Hứa Tri Mẫn cười phụ họa, đáy lòng lại cười lạnh. Nghe nói nơi này đối với biện pháp bảo hộ chống phóng xạ tia X là nghiêm mật nhất, đầy đủ các loại trang bị đồng bộ. Huống chi, nếu thật sự là dùng mạng đổi tiền thì có bao nhiêu kẻ ngốc chịu làm chứ? Hứa Tri Mẫn cũng không tin mấy giáo sư cũng là đám ngốc.

Dùng chút thời gian đi khắp toàn bộ khu bệnh, thăm dò hết mọi lối ngang dọc trong tòa nhà. Xong xuôi Hứa Tri Mẫn chuẩn bị lên đường về nhà, lại vòng đến khu cấp cứu, tìm Mặc Hàm trả lại viện phí lần trước cho cậu ta.

Mặc Hàm cảm thấy không được tự nhiên: “Chị Tri Mẫn, tiền này chị không cần trả cho em. Em làm việc có tiền lương, chứ chị làm gì có…”

“Kỳ nghỉ hè chị có làm thêm, có học bổng, có tiền gởi ngân hàng nữa. Hơn nữa, em đã gọi chị một tiếng chị thì người chị như chị sao có thể lấy viện phí em trai khám được chứ.” Hứa Tri Mẫn cứng mềm đều dùng hết, không cho phép cậu ta trả lại.

“Như vậy, như vậy cũng được. Để chúc mừng chị Tri Mẫn đến chỗ bọn em công tác, em sẽ nói anh trai em mua quà.” Mặc Hàm giảo hoạt cười.

“Anh trai em?”

“Người trả tiền không phải em, mà là anh em. Viên sư huynh cũng muốn trả một phần nhưng bị anh em dùng biện pháp ngầm đẩy lùi.”

“Chị Tri Mẫn muốn chuyển nhà không. Em bảo anh em giúp chị mua một cái giường lớn thoải mái.”

Trái tim Hứa Tri Mẫn đập loạn nhịp, nói: “Không cần.”

Không ngờ Mặc Hàm bình thường rất đứng đắn này mà cũng trêu cô, Hứa Tri Mẫn xấu hổ đánh cậu ta: “Cẩn thận chị đi mét bạn gái em đó.”

Mặc Hàm vẫn cứ hì hì cười, đưa cô tới cửa, nhìn cô rời đi. Lướt qua mắt cá chân trái của cô, ở dưới nắng hè chói chang mà vẫn kiên trì mang tất, sắc mặt cậu ta lại ảm đạm, trở về khu cấp cứu.

Sắp xếp xong mọi chuyện. Ngày chính thức đi làm, Hứa Tri Mẫn tỉ mỉ nhìn vào gương kẻ môi, tô son. Cô cùng với đồng nghiệp vào phòng thay đồng phục rồi đi vào trạm y tá. Trung tâm này có hai văn phòng bác sĩ, phân cho khoa nội và khoa ngoại. Hai vị trưởng khoa đều đề xướng đoàn kết hữu ái, đến thứ ba hai khoa sẽ cùng giao ban. Hôm nay Hứa Tri Mẫn vừa vặn gặp đúng ngày nhân viên hai khoa tập hợp.

Trước giao ban, y tá trưởng Giang giới thiệu cô cho Vương Hiểu Tĩnh. Hứa Tri Mẫn vì thế đã gặp được người thầy mà trong cuộc sống sau này sẽ cùng cô cùng chung vinh nhục thậm chí là vào sinh ra tử. Vương Hiểu Tĩnh vai thon eo nhỏ, mặt mũi tinh tế, chẳng khác nào người từ trong tranh mỹ nữ xưa bước ra vậy. Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần là như vậy mà lại có một đôi mắt cực kỳ lạnh lùng.

Đối mặt với y tá trưởng Giang, Hứa Tri Mẫn không hề thấy căng thẳng nhưng đứng ở trước mặt Vương Hiểu Tĩnh, trong lòng Hứa Tri Mẫn lại thấp thỏm không yên. Trực giác nói cho cô biết, cô gái này rất giỏi giang.

Vương Hiểu Tĩnh hờ hững liếc cô một cái rồi nói: “Đi nghe giao ban đi.” Tuy nói vậy nhưng chân cô lại không nhúc nhích, cầm bút, thực hiện công việc kiểm tra số ghi chép của y tá theo trách nhiệm của y tá chủ quản. Hứa Tri Mẫn nghĩ nghĩ rồi hai chân cũng bất động theo.

Đến khi tất cả mọi người vào văn phòng bác sĩ khoa nội, trạm y tá đã vắng hoe ngoài một y tá trực ban thì cũng chỉ còn lại hai người các cô. Vương Hiểu Tĩnh dừng bút, rồi đi hai bước, xoay người nói với Hứa Tri Mẫn: “Chị chưa từng hướng dẫn học trò và cũng sẽ không hướng dẫn. Em cũng không phải sinh viên thực tập. Em hiểu ý chị chứ?”

Nếu là người khác, tám phần sẽ bối rối nói “hiểu”, hoặc là thắc mắc nói “Là y tá trưởng bảo em đi theo chị”. Còn Hứa Tri Mẫn lại cười cười, đáp: “Dạ hiểu, giáo viên cũng chỉ là đồng nghiệp, vừa là thầy vừa là bạn.”

Nghe được đối phương trả lời thông minh thuyết phục như thế, Vương Hiểu Tĩnh chợt sửng sốt, không khỏi ngạc nhiên nhìn Hứa Tri Mẫn.

Lúc này, đồng nghiệp nhẹ giọng gọi các cô: “Mau tới đây nghe giao ban đi.”

Vương Hiểu Tĩnh vội vã đi vào văn phòng. Hứa Tri Mẫn theo sát phía sau, đi vào đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong nháy mắt, cô bỗng cảm thấy phần đông ánh mắt đều đang dồn lên trên người mình, cô ngẩng gương mặt trắng trẻo mộc mạc lên, duy chỉ có bờ môi yên tĩnh là bên ngoài có tô chút son nước vừa mềm mại vừa bóng mịn. Màu son này vừa thuần khiết lại có chút ánh nhũ khiến những người có mặt trong phòng không khỏi kinh ngạc. Những người không biết cô thì thầm kinh ngạc: cô gái mới tới này là ai? Còn những người quen biết cô thì sẽ hiểu ý mà cảm nhận được mùi hương bạc hà rất nhạt kia.

Viên Hòa Đông vui vẻ thoải mái, ánh mắt không hề lo lắng như cô. Còn Dương Sâm ở bên cạnh anh lại thấp giọng hỏi Mặc Thâm: “Mình từ lâu đã muốn hỏi em ấy rồi, em ấy có vẻ rất thích bạc hà?”

Mặc Thâm đang muốn trả lời thì trưởng khoa hắng giọng hai tiếng, bắt đầu giao ban.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play