Sau sự kiện Phương Tú Mai bị dị ứng, Hứa Tri Mẫn vẫn duy trì liên lạc với Mặc Hàm. Nghe Mặc Hàm nói, bọn Mặc Thâm sau khi đi bồi dưỡng trở lại bệnh viện tỉnh thì lại càng bận rộn, vốn dự tính luân chuyển giữa các khoa ba năm, nhưng sợ khoa chính quy thiếu người, hơn nữa ban đầu đã thực tập một năm rưỡi nên đổi thời hạn luân chuyển khoa thành một năm. Nói cách khác, nếu cô có thể được bệnh viện tỉnh tuyển dụng, sau khi tốt nghiệp sẽ theo chân bọn họ về công tác trong một khoa.

Bệnh viện tỉnh tài lực dồi dào, một giáo viên ở bệnh viện trực thuộc từng nói, tiền thưởng bên đó còn cao gấp đôi bên này. Tiền, ai không muốn sau khi tốt nghiệp kiếm được nhiều tiền, không phải lo toan cuộc sống. Nhưng, sau khi trải qua cuộc sống đại học, Hứa Tri Mẫn càng hiểu là: nếu môi trường làm việc không tốt thì có nhiều tiền cũng không làm nên chuyện gì.

Hứa Tri Mẫn đêm nào cũng nhớ đến lời Mặc Thâm nói mà thấy tâm trạng thật phức tạp. Có thể nói, từ lâu anh đã nhìn thấu cô cho nên không lấy tiền, không lấy địa vị quyền lợi, bắt bí, ra thu hút cô. Mà cho dù anh với Viên Hòa Đông ở lại đó thì sang năm Mặc Hàm cũng sẽ chuyển đến phân viện 2. Cả Phương Tú Mai, bạn thân của cô thời đại học cũng đã quyết tâm vào bệnh viện tỉnh, ước mơ là khoa tim của bệnh viện đó.

Tháng 12, kết quả kỳ thi cấp chứng chỉ hành nghề bác sĩ cuối cùng cũng được công bố, mấy người bọn họ đều vượt qua hết. Hứa Tri Mẫn nghĩ nghĩ rồi gửi mấy cái tin nhắn chức mừng cho bọn họ. Triệu Viễn Hàng nhắn lại cho cô trước tiên, tiếp theo là Dương Sâm, Quách Diệp Nam, nhắn lại vài câu khách sáo. Viên Hòa Đông đến chạng vạng mới nhắn lại, thì ra lúc nãy anh vừa luân chuyển sang khoa cấp cứu liền gặp ngay một ca cấp cứu. Vội vàng tranh thủ nên Viên Hòa Đông chỉ nhắn có một câu ngắn ngủi: rất vui, chỉ nghĩ là, ví như có thể cùng làm việc chung với em ——

Hứa Tri Mẫn hoàn toàn mờ mịt: đến tột cùng có nên đến bệnh viện tỉnh hay không. Mặc Thâm thì vẫn không trả lời cô.

Phương Tú Mai từ sáng đã điên cuồng gửi tin nhắn, đến chiều cộng lại cũng phải mấy trăm tin.

Hứa Tri Mẫn hỏi: “Gửi ai thế?”

“Quách sư huynh, bọn họ nói đêm nay muốn đi uống rượu mừng, bao phòng hát karaoke suốt đêm, hỏi chúng ta có đi không?”

“Không đi.” Hứa Tri Mẫn nghĩ, tên Quách Diệp Nam này cũng khá lăng nhăng, có thể đang muốn tấn công bạn thân của cô. Há mồm muốn nhắc nhở Phương Tú Mai hai câu, lại bắt gặp vẻ mặt hạnh phúc của Phương Tú Mai nên đành khép miệng lại.

Mười hai giờ đêm cô trốn ở trong màn, mở cái đèn bàn nhỏ đọc sách. Di động ở bên gối rung lên, Hứa Tri Mẫn nhấn nút nghe: “Alo.”

“Xuống dưới đi, bây giờ anh đang ở cửa ký túc xá của em.”

Cô giật mình, không thể tin được đó là giọng anh. Hít vào một hơi bình ổn cảm xúc, cô nói: “Mặc Thâm, bây giờ đã là hơn mười hai giờ rồi đó.”

“Anh biết. Em xuống dưới đi, không là anh sẽ đi lên đó.”

Cô giật mình nhớ Phương Tú Mai nói đến tiệc rượu mừng, nói: “Anh uống rượu hả?”

“Không.”

“Kẻ say đều nói mình không uống rượu.”

“Để hôm nay có thể tới gặp em mà anh phải lén đổ hết rượu trong ly, sau đó tìm cớ thoát khỏi bọn họ…”

Hứa Tri Mẫn không nói gì: thế này không giống anh, không giống cái vẻ lạnh lùng mà cao ngạo của anh…

“Mẫn, đêm nay anh rất muốn gặp em.”

Tay cô nắm chặt di động, xốc chăn lên.

Mặc Thâm quanh quẩn ở trước cửa ký túc xá, nhìn ra một góc ký túc xá yên lặng phía xa xa. Đêm dài người vắng, anh có thể rõ ràng nghe thấy cả tiếng tim mình đập, mỗi một nhịp đập đều đang khao khát cô.

Từ nhỏ, theo nghề y là trách nhiệm của một người làm con trưởng phải nối nghiệp ba như anh. Cho nên, trong khoảnh khắc vượt qua kỳ thi cấp chứng chỉ hành nghề, anh đột nhiên thấy thật trống rỗng. Anh thậm chí lại thấy hâm mộ Mặc Hàm, có thể vì vết sẹo kia mà khiến cho con đường tương lai trở nên có ý nghĩa. Trong tiệc chúc mừng đêm nay, anh lại không thể không đố kỵ với Viên Hòa Đông, anh biết nguyên nhân lớn nhất khiến mấy năm qua Viên Hòa Đông luôn cố gắng là bởi vì cô. Tửu lượng của Viên Hòa Đông không cao, sau khi bị mấy người không biết chuyện ép uống mấy chén liền ngã xuống đất bất tỉnh. Bọn họ đành phải vội vàng cho xong việc, sau khi đưa Viên Hòa Đông về ký túc xá ngủ thì cũng đều tự đi tìm niềm vui. Còn anh thì chạy tới chỗ cô.

Cuối cùng cũng đợi được bóng dáng cô xuất hiện ở đầu cầu thang, ngay lúc cô chui ra khỏi cánh cửa sắt bé nhỏ của khu ký túc, anh đã vội vàng đón lấy, dùng sức mà ôm cô.

Hứa Tri Mẫn cả người lao thẳng vào trong lòng anh, khắp khoang mũi đều là mùi hương của anh, bên tai là tiếng trái tim anh đang đập. Hai mắt chớp chớp, cô tìm lại giọng của mình: “Mặc Thâm…”

“Để anh ôm một lát.” Anh dùng sức lực toàn thân để ôm lấy cô, lại như là muốn từ trên người cô mà giành lấy suối nguồn sức mạnh.

Cô tĩnh tâm nghe tiếng trái tim anh đang cuồng nhiệt, dường như nhận ra được điều gì đó, cô im lặng tựa vào lòng anh.

Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, từ từ nhắm hai mắt lại, nương theo cảm giác mà hôn từ đỉnh trán cô, cẩn thận đi dọc theo sống mũi. Di chuyển đến đôi môi đang mím chặt của cô, anh khẽ nhếch hai mắt, ngắm nhìn đôi mắt cô to tròn như ánh trăng trên bầu trời đêm, cũng như ngày đó cô đứng một mình ở trong tuyết, tựa như một linh hồn phiêu bạt đến nơi biển xa. Trái tim của anh lại đau đớn như bị kim đâm, bỗng nhiên cơn giận từ đâu trỗi dậy khiến anh tức giận khẽ cắn một cái lên cánh môi cô.

Lông mày của cô khẽ nhíu lại. Đầu lưỡi của anh hòa trong tơ máu trêu đùa sự mẫn cảm của cô đến cực hạn, từng tấc xâm nhập vào trong miệng cô. Hành động này khiến cô sợ hãi, giơ tay lên đẩy anh. Anh không giống như Viên Hòa Đông dịu dàng với cô, mà lại giống một cơn lốc bao ngược càn quét thế giới của cô.

Anh vẫn không ngừng lại, từ sự khiêu khích lúc ban đầu chuyển thành mãnh liệt xâm chiếm, cứ liên tục quấn lấy cô. Hai tay của cô dần dần từ trên vai anh buông xuống, ánh mắt mơ màng nhìn những chạc cây đan vào nhau trong đêm, tiếng lá cây va vào nhau sàn sạt cũng hòa cùng hơi thở của anh và cô. Quên cả hô hấp nên cô bắt đầu hít thở không thông, đồng thời cơ thể cũng mềm nhũn. Anh vững vàng đỡ lấy thắt lưng của cô, ở bên tai cô khẽ thì thầm. Cô nghe không rõ anh nói gì, hốt hoảng mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một bóng người dưới cột đèn đường cách đó trăm mét. Trong vầng sáng mờ nhạt, Quách Diệp Nam một tay đút vào túi quần, im lặng nhìn hai người bọn họ, rồi quay lưng bỏ đi.

Bỗng nhiên, một cơn gió ùa tới, Hứa Tri Mẫn cũng tỉnh táo lại: tất nhiên mình có đồng ý hay không là một chuyện, mà trước mắt thời cơ cũng không thích hợp để đến bệnh viện tỉnh.

Cũng nhờ cơn gió này mà Mặc Thâm dần dần từ sâu trong phóng túng mà tỉnh táo lại. Anh cởi khăn quàng cổ xuống cẩn thận quấn quanh cái cổ lạnh lẽo của cô, lại sờ sờ mặt của cô, không muốn thả cô về.

Bước trên bậc thang mà cô không dám quay đầu lại nhìn anh. Trên con đường trước mặt, anh và cô còn rất nhiều việc chưa biết, vũng bùn mê muội đến mất đi lý trí không thích hợp với anh và cô. Nhưng dư vị thỉnh thoảng lẳng lặng ở bên nhau như trong giấc mơ thế này lại càng có vẻ quý giá hơn. Nhân lúc mọi người trong ký túc đều đã ngủ, cô cẩn thận đem cái khăn quàng cổ màu xám của anh giấu xuống dưới đáy rương.

Ánh mặt trời mùa đông có chút gì đó u ám uể oải. Ngày hôm sau, Viên Hòa Đông tỉnh lại liền gửi tin nhắn ngay cho cô.

“Tri Mẫn, tối hôm qua tính đưa em đến thăm bạc hà trong vườn dược thảo, anh biết em vì anh mà lại trồng thêm mấy gốc bạc hà. Không hiểu sao biết nó không hề cô đơn mà tâm trạng của anh cũng yên ổn…”

Nhận được tin nhắn, Hứa Tri Mẫn ngả đầu lên gối, nhìn ra đám dây diện giữa bầu trời u ám ngoài cửa sổ mà cảm thấy có chút cô đơn. Có đôi khi, duyên phận thật sự là chuyện rất khó nói, nếu tối hôm qua không phải Mặc Thâm tìm cô, mà là người kia… Ánh mắt lại tối đi, quả nhiên ngay cả A Viên cũng không thể xen vào giữa cô và anh.

Tu tu, lại một tin nhắn nữa được gửi đến: “Lần khác, chúng ta sẽ đi thăm.”

“Lại đi thăm đi.” Cô nhắn lại. Đã có vết xe đổ của Kiều Tường nên cô phải cẩn thận suy nghĩ nên xử lý như thế nào mới thỏa đáng. Cho dù cô chọn ai, không chọn ai trong họ thì cô vẫn muốn giữ lại tình bạn.

Bởi vậy, một câu “lần khác” với “lại đi thăm”, đúng như cô đoán, theo những ngày bận rộn dường như trở nên xa vời không kỳ hạn. Mặc cho thời gian trôi qua là biện pháp xa lánh tốt nhất. Đối với cô mà nói, hiện tại không phải là lúc để nói chuyện yêu đương. Ít nhất, trước hết cô phải có công việc cùng sự nghiệp của chính mình. So với tình yêu, Hứa Tri Mẫn càng coi trọng tình thân.

Đầu tháng hai tết đến, khoa thực tập của Hứa Tri Mẫn vì không đủ nhân viên nên y tá trưởng bèn tìm cô thương lượng, hy vọng cô có thể ở lại hỗ trợ. Hứa Tri Mẫn không thể cự tuyệt. Các thầy cô ở bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M đối với cô ấn tượng cũng không tồi, nơi này chính là điều kiện tốt nhất bảo đảm cho cô sau khi tốt nghiệp cho nên cô không thể vào lúc quan trọng này mà tự phá hỏng hình tượng.

Qua điện thoại, cô thông báo cụ thể với ba mẹ, cũng được ba mẹ thông cảm, muốn cô lấy sự nghiệp làm trọng. Trò chuyện một lúc, thật sự không kiềm chế được lo lắng, Hứa Tri Mẫn đành phải nhắc tới bà dì với mẹ. Mẹ cô úp mở nói: “Bà dì con về quê rồi, hai dì họ con gần đây cũng không đến chơi nên tình hình cụ thể chúng ta cũng không biết.”

Hứa Tri Mẫn cúp máy, gian nan khổ cực vẫn không thể bình ổn được nhịp tim. Từ sau khi thực tập việc học rất bận rộn, lại vì bình thường không được nghỉ vào những ngày lễ nên cũng không thể đến nhà anh họ hỏi thăm. Lần gần đây nhất cô đến, là vào sau dịp tết Trung thu đi cùng với Phương Tú Mai. Phương Tú Mai ở trên bàn cơm vô tình buộc miệng nói các cô được Mặc gia mời dự tiệc Trung thu. Lúc ấy sắc mặt Kỷ Nguyên Hiên rất lạnh, Vu Thanh Hoàn cũng lặng lẽ buông bát đũa xuống. Sau đó, Vu Thanh Hoàn từng tìm Hứa Tri Mẫn nói chuyện một lần, hỏi thăm tất cả những chuyện có liên quan đến Mặc gia và Kỷ gia. Hứa Tri Mẫn tất nhiên không dám tùy tiện bóc trần mâu thuẫn trong đó nên đành phải giả bộ không biết. Vu Thanh Hoàn là người hiểu lí lẽ nên cũng không làm khó Hứa Tri Mẫn.

Nếu không thể về nhà thăm bà dì hay là nên tìm lúc nào đó rỗi đến tìm anh họ hoặc chị dâu hỏi thăm một chút.

Lúc Hứa Tri Mẫn còn đang cân nhắc trước sau thì cả nhà Mặc gia đã về thôn Tây quê hương của bà cụ. Bởi vì khi bà cụ về quê đã dứt khoát trả di động lại cho Mặc gia, trước khi đi Dương Minh Tuệ có gọi cho Kỷ Sở Lệ nhưng lại được bảo là số không có thực. Dương Minh Tuệ chợt ngẩn ra, càng nghĩ càng thấy không ổn. Sau khi bà cụ về Kỷ gia, mỗi lần Mặc gia gọi điện cho Kỷ Sở Lệ đều là người lạ nghe máy, không phải nói bà cụ đang ngủ thì cũng nói bà cụ cùng con gái đi dạo phố. Mặc gia từ đầu đến cuối đều không thể trực tiếp nói chuyện với người nhà họ Kỷ hay là bà cụ. Ban đầu họ cứ nghĩ là có thể Kỷ gia trong lòng vẫn có khúc mắc với Mặc gia nên cố ý không cho bọn họ tiếp xúc bà cụ. Vậy thì thôi, chỉ cần bọn họ thật tình đối xử tốt với bà cụ. Nhưng, hiện tại hoàn toàn mất liên lạc với bà cụ khiến người nổi tiếng bình tĩnh như Dương Minh Tuệ cũng không khỏi hoảng hốt.

“Cho dù thế nào cũng phải có được.” Mặc Chấn đối với vẻ mặt lưỡng lự của vợ, khoát tay kiên quyết nói.

Dương Minh Tuệ gật đầu. Lần này vợ chồng Mặc gia vượt muôn vàn khó khăn, thu xếp một kỳ nghỉ dài đưa cả nhà đi thăm bà cụ. Vả lại, bà cụ bị bệnh nan y, lần này mà không gặp được thì về sau càng khó nói. Lặn lội đường xa, bụi bặm mệt mỏi, cả nhà Mặc gia đã đến thị trấn A cách thôn Tây không xa. Vợ chồng Mặc gia ở một khách sạn nghỉ ngơi hồi sức, hai anh em Mặc gia đến thôn Tây trước thăm dò.

“Anh, anh nói xem bà nhìn thấy chúng ta đột nhiên xuất hiện thì có phải sẽ kinh ngạc lắm không?” Mặc Hàm kích động đi ở phía trước.

“Chắc vậy.” Nghĩ đến bà cụ, Mặc Thâm bất giác mỉm cười.

Hai người tìm được địa chỉ Kỷ gia mà bà cụ trước khi đi đã để lại, nhưng chỉ thấy cửa lớn bị một cái xích sắt thật dài quấn quanh, ở giữa còn bấm một cái ổ khóa sắt thật lớn. Hai anh em đều chấn động, chưa từng nghe nói Kỷ gia chuyển nhà.

Hai người vội vàng đi hỏi thăm hàng xóm. Ở một tiệm tạp hóa, chủ tiệm có nói: “Đúng vậy, chuyển đi rồi. Đi đâu thì cũng không rõ. Ngôi nhà nhỏ này Kỷ gia luôn giữ không gán đi trả nợ. Có điều, cũng lạ, ba tháng trước sau khi bà cụ qua đời liền dọn đi, nhưng vẫn không bán nhà.”

“Bà cụ qua đời rồi?!” Hai anh em Mặc gia chỉ cảm thấy như sấm chớp bên tai.

“Đúng vậy, mẹ Kỷ Sở Lệ ấy. Một bà cụ rất tốt, từ Hongkong trở về đoàn tụ với một nhà lớn nhỏ, lại sống không đến ba tháng, thật đáng thương. Mấy cậu là từ đâu đến, là thân thích với Kỷ gia à?”

Mặc Thâm há miệng nhưng lại nói không nên lời, lồng ngực như bị hàng ngàn hàng vạn lời nói chặn đến khó chịu. Hốc mắt đau rát, nhưng nước mắt lại không rơi, anh nhanh chóng thở sâu, nhìn qua em trai. Khuôn mặt Mặc Hàm tái nhợt như tờ giấy, hai mắt trống rỗng như người mất hồn.

“Mặc Hàm!” Anh nhéo mạnh lên tay em trai.

Mặc Hàm thở gấp, quay sang khẩn cầu nói: “Anh, đây là gạt người đúng không? Bà, bà…”

“Không biết.” Trả lời em trai, Mặc Thâm đi qua một bên, khẩn trương gọi điện cho mẹ.

Ở khách sạn Dương Minh Tuệ nhận được tin báo của con trai lớn mà sợ ngây người. Ba tháng?! Bà cụ đã qua đời ba tháng mà Kỷ gia cũng không báo cho Mặc gia biết. Hơn nữa, trong lúc Mặc gia hoàn toàn bị lừa gạt, có thể thấy Kỷ gia lần này đã quyết tâm đoạn tuyệt tất cả!

Dương Minh Tuệ kế đó lại nghĩ: với bệnh tình của bà cụ, nếu kiên trì uống thuốc và điều trị bằng hóa chất thì muốn kéo dài một hai năm cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Vì sao sau khi bà cụ về Kỷ gia thì bệnh tình lại cấp tốc chuyển biến xấu, mới ba tháng đã qua đời. Về phần chồng mình, từ sau khi để bà cụ trở về thỉnh thoảng lại có vẻ hối hận, lo lắng Kỷ gia không thể chăm sóc tốt cho bà cụ, hoặc là bà cụ về Kỷ gia lại không vui. Không dám tưởng tượng phản ứng của Mặc Chấn khi biết được tin tức này, Dương Minh Tuệ quyết định thật nhanh, bà dặn con: “Lập tức tìm nơi an táng bà.”

Hai anh em vì thế đi khắp thôn hỏi thăm, nhưng mọi người đều nói là không rõ. Hôm đưa tang bà cụ chỉ có người nhà họ Kỷ. Bà cụ được an táng ở đâu, là thổ táng hay là hải táng, hỏa táng, người trong thôn đều không biết.

“Mẹ.” Mặc Thâm lại gọi điện cho mẹ, “Đều nói không biết.”

Dương Minh Tuệ suy tư nói: “Thử hỏi thân thích của Kỷ gia xem. Đúng rồi, hỏi Hứa gia đi. Tri Mẫn chắc là biết đấy?”

Lời này vừa nói ra, hai mẹ con đột nhiên ý thức được một sự thật còn đáng sợ hơn. Rõ ràng, Hứa Tri Mẫn không biết gì. Lúc biết bọn họ muốn đi thăm bà cụ, Hứa Tri Mẫn còn nhiều lần dặn Mặc Hàm giúp cô mang quà tết cho bà cụ.

Mặc Thâm vung thẳng một nấm đấm vào tường, đất cát đổ sụp xuống một mảng lớn, anh lại như là nghe thấy trái tim mình cũng sụp đổ hoàn toàn. Anh nên sớm báo cho cô biết chuyện bà bị bệnh, mà hiện tại, căn bản không ngờ Kỷ gia lại tuyệt tình như thế, làm thế nào cũng không còn kịp nữa rồi… Nếu nói trước kia anh đối với Kỷ gia chỉ là không có hảo cảm, vậy thì ngay lúc này anh lại thấy hận.

Quay đầu, thấy em trai ngồi dưới đất đứng lên đi về cửa lớn Kỷ gia, Mặc Thâm vội vàng đuổi theo. Mặc Hàm vung nấm đấm phá cửa: “Trả bà lại cho chúng tôi! Trả bà lại đây!”

“Mặc Hàm!!” Mặc Thâm dùng sức từ phía sau ôm lấy em trai, “Chúng ta về đi!”

“Không!”

“Về!!!” Anh kéo áo em trai, nhìn vào mắt em trai gằng từng chữ, “Nghe cho kỹ đây, món nợ này của Kỷ gia chúng ta phải nhớ cho kỹ! Vĩnh viễn nhớ kỹ!”

Từng cơn gió cuồn cuộn nổi lên trên bãi đất trống quanh hai anh em, đập mạnh vào cửa gỗ, tiếng xích kêu loảng xoảng vang lên. Ở thành phố R xa xôi cũng đang sấm chớp từng cơn, ầm ầm như pháo nổ, mưa to tầm tã, người qua đường đều phải đi tránh.

Hứa Tri Mẫn tránh vào ký túc xá, lấy khăn tay lau bọt nước trên mặt. Bên ngoài mái hiên tiếng sấm lại vang lên làm chấn động cả lòng cô. Tay cô run run, cả cái khăn cũng rơi xuống đất, nháy mắt đã ướt sũng nước mưa. Cô trừng mắt nhìn, trong đầu hiện lên những gốc bạc hạ con mới trồng mấy ngày hôm trước. Vội vàng chạy về ký túc xá cầm dù chạy ra bên ngoài. Cô đội mưa rền gió dữ chạy tới vườn dược thảo, vừa nhìn đã thấy nước mưa đọng đã nhanh chóng bao phủ mấy gốc cây non đáng thương. Cô thả dù qua bên, cầm một cái chậu hoa, nóng vội tìm không thấy xẻng, liền lấy tay gạt bùn đất ra. Cuối cùng cũng cứu được cây con ra, lúc về ký túc xá lại vì lần dầm mưa này mà bị cảm lạnh.

Phương Tú Mai nhịn không được nói cô: “Mạng của cậu quan trọng hay là mấy gốc cây kia quan trọng?”

Hứa Tri Mẫn vừa ho khan vừa nói: “Đều quan trọng hết.”

Phương Tú Mai sờ sờ trán cô: “Sốt rồi này, có cần đến bệnh viện không?”

Hứa Tri Mẫn lắc đầu: “Chỉ là cảm lạnh thôi, uống thuốc là được, không cần đi đâu.”

Uống thuốc rồi ngủ một ngày tình hình cũng ổn hơn một chút. Đang trong kỳ thực tập mà xin phép quá nhiều sẽ để lại ấn tượng không tốt, khoa lại đang thiếu người nên Hứa Tri Mẫn không xin nghỉ bệnh mà tiếp tục trở về làm việc.

Hai tháng qua đi, bệnh viện tỉnh tuyển dụng, mọi người trong ký túc đều nóng lòng muốn thử, ngoài Hứa Tri Mẫn tất cả đều đi nộp đơn. Lâm Ngọc Cầm cùng Vương Nhã Lệ thì vốn đang thực tập ở đây cộng thêm Phương Tú Mai là ba người đã vượt qua kỳ phỏng vấn của bệnh viện tỉnh để tiến hành ký hợp đồng tuyển dụng. Phương Tú Mai vì thế đã chuyển từ bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M đến bệnh viện tỉnh thực tập.

Hứa Tri Mẫn vẫn trung thành ở lại bệnh viện số 1 trực thuộc, hai anh em Mặc gia qua tết cũng không gọi điện cho cô. Cô nghi ngờ gọi điện thoại cho Mặc Hàm nhưng lại là Quách Diệp Nam nghe máy.

“Chú Mặc bị bệnh, bọn họ về Hongkong rồi.” Quách Diệp Nam nói với cô.

Sao Chú Mặc đang khỏe mạnh lại bị bệnh chứ? Hứa Tri Mẫn nghi ngờ: “Bệnh gì?”

“Không có gì trở ngại.” Nói xong, Quách Diệp Nam lạnh lùng cúp máy.

Hứa Tri Mẫn biết Quách Diệp Nam không thích cô. Không sao, cô sẽ chờ, chờ cho đến tháng Tư cô sẽ cùng Mặc Hàm nói chuyện. Mặc Hàm câu đầu tiên liền trực tiếp hỏi cô: “Chị Tri Mẫn, vì sao chị không tham gia đợt phỏng vấn của bệnh viện tỉnh?”

Cô ngẩn người, không nói. Mặc Hàm tức giận nói: “Em thực thất vọng.” Nhanh chóng sau đó là tiếng tút tút cúp máy.

Hứa Tri Mẫn cắn ngón tay suy nghĩ cả buổi mà vẫn không nghĩ ra cô không đến bệnh viện tỉnh thì có liên quan gì đến nguyên nhân Mặc Hàm tức giận. Phải nói, Mặc Hàm tính nết trước nay đều rất tốt, đây là lần đầu tiên cậu ta nổi giận với cô. Trong đầu cô vì thế lại càng bất an, muốn hỏi anh họ tình hình gần đây của bà dì, nhưng ngày nghỉ của cô lại luôn ngược với thời gian làm việc của anh họ và chị dâu.

Bên kia Mặc Hàm vừa cúp điện thoại của Hứa Tri Mẫn, nghĩ đến bà cụ lại cảm thấy hối hận và khó chịu.

Mặc Thâm đi tới hỏi: “Em nói cho cô ấy biết rồi hả?”

“Không ạ. Em không nói được.” Mặc Hàm sụt sịt mũi, “Anh, như vậy thật sự được chứ? Cũng đã giấu đến bây giờ rồi.”

Mặc Thâm không đáp lại. Vì việc này, mẹ cũng đã âm thầm đi tìm hai anh em họ. Ý của Dương Minh Tuệ là, tin tức bà cụ qua đời phải để người của Kỷ gia báo cho Hứa Tri Mẫn biết. Như vậy, người của Kỷ gia sẽ không hiểu lầm Mặc gia bọn họ cố ý đâm thọc, phá hoại ấn tượng của Hứa Tri Mẫn với Kỷ gia. Dù sao, tình cảm của Hứa Tri Mẫn với Kỷ Nguyên Hiên cũng không giống như anh em bà con xa.

Bọn họ chỉ hi vọng người nhà họ Kỷ sẽ báo cho Hứa Tri Mẫn sớm một chút. Nhưng Mặc Thâm không biết Kỷ Nguyên Hiên tính giấu chuyện này đến khi nào. Mặc gia bọn họ không thể chăm sóc cho bà cụ cho đến lúc lâm chung, mà điều tra hết mọi cách, cũng không thể tìm được nơi an táng bà cụ để đến tế bái. Mặc Chấn cũng bởi vậy mà sinh trọng bệnh. Nếu Kỷ Nguyên Hiên muốn triệt để cắt đứt thì anh ta có lý do tiếp tục giấu Hứa Tri Mẫn, để đề phòng Mặc gia từ Hứa Tri Mẫn mà dò ra tin tức.

“Anh, mặc kệ thế nào, em đều muốn chị Tri Mẫn đến bệnh viện tỉnh.” Mặc Hàm tháo kính mắt xuống, quyết tâm nói.

Mặc Thâm vỗ vỗ bả vai em trai. Chuyện cô đến bệnh viện tỉnh là chắc chắn. Nhưng, có một khúc mắc cần loại bỏ. Đêm đó anh ở trước cửa ký túc ôm cô, lúc hơi nhấc mắt thì đúng là bắt gặp bóng dáng Quách Diệp Nam bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play