Cứ mỗi lần đến ngày lễ là lại nhớ người thân. Đây là năm đầu tiên sau khi đến thành phố R, Hứa Tri Mẫn không đến nhà Kỷ Nguyên Hiên mừng tết
Trung thu. Kỷ Nguyên Hiên đành đưa một nhà ba người về quê ăn lễ.
Trung thu hôm đó, đúng vào dịp cuối tuần, mười giờ sáng, Mặc gia đã
gọi điện tới. Nghe thấy tiếng Dương Minh Tuệ, trái tim Hứa Tri Mẫn bất
giác thắt lại.
“Mặc Thâm vừa về bệnh viện tỉnh, Mặc Hàm lại phải trực, bọn nó đều không thể đi đón con được.”
“Không cần đâu dì Tuệ.”
Dương Minh Tuệ ha ha cười hai tiếng: “Không được, con gái vẫn cần
phải có người đưa đón. Như vậy đi, dì bảo Diệp Nam đi đón con, thằng bé
vừa hay cũng phải đi đón một người bạn.”
Bà chủ Mặc gia làm việc vẫn luôn là trong cứng ngoài mềm. Hứa Tri Mẫn nghĩ, cứ từ chối mãi cũng không phải là chuyện tốt, vì thế cô tiếp nhận ý tốt của đối phương.
Bữa tiệc được tổ chức vào bảy giờ tối. Lần này Mặc gia mở tiệc Trung
thu, nói cho hoa mỹ là “mời đông đảo thân bằng bạn hữu”. Phương Tú Mai
vì cũng được mời mà thụ sủng nhược kinh. Từ sáng sớm, Trần Minh cùng Lâm Ngọc Cầm đã vây quanh Phương Tú Mai, chỉ vẽ cô trang điểm.
Hứa Tri Mẫn thì lại có hẹn cùng với cô Lưu nên cả ngày đều ở khu cấp
cứu. Khu cấp cứu vừa được cấp thêm một máy hô hấp mới nhập khẩu từ Mỹ,
thầy trò các cô phải nhờ vào một bác sĩ khoa hô hấp hướng dẫn các thao
tác ban đầu với cái máy.
Khoảng sáu giờ, Quách Diệp Nam lái một chiếc Audi màu bạc đến cổng
trường. Phương Tú Mai giẫm giẫm chân: “Hứa Tri Mẫn thật là, nói thay đồ ở khu cấp cứu rồi qua mà sao vẫn chưa thấy đâu hết vậy?”
Quách Diệp Nam hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra hỏi cô: “Hứa Tri Mẫn đâu?”
Phương Tú Mai mau miệng nói: “Cậu ấy ở khu cấp cứu.”
Quách Diệp Nam cũng không hỏi là xảy ra chuyện gì. Viên Hòa Đông ngồi bên cạnh anh ta đột nhiên ngẩng đầu khỏi cuốn sách, lớn tiếng hỏi: “Cô
ấy bị bệnh?”
Phương Tú Mai vội vàng phủ nhận: “Không có, cậu ấy phải đi học.”
Trong thời gian ba người đang một hỏi một đáp thì Hứa Tri Mẫn xuất
hiện. Viên Hòa Đông tuột tay làm rơi cả sách xuống chân. Khó từ ngữ nào
có thể diễn tả được cảm giác ngọt ngào đang quấn lấy trái tim anh lúc
này. Cô vẫn như vậy, trong điềm tĩnh có chút hồn nhiên, mái tóc đen dài
luôn thẳng nếp, không có lấy một cọng vểnh ra ngoài.
Hứa Tri Mẫn đã hai năm không gặp, vừa liếc thấy Viên Hòa Đông thì có
chút giật mình. Anh mặc một bộ âu phục màu xám, thắt một cái caravat màu bạc, giơ tay nhấc chân đều đậm chất trí thức, một thân sĩ nho nhã trong giới thượng lưu. Anh ôn hòa cười cười với cô, trái tim cô lại đập nhanh vài nhịp, chợt nhớ đến mấy gốc bạc hà trồng trong vườn dược thảo mà
hiểu ý mỉm cười.
Mở cửa sau xe ra lại phát hiện trên xe còn có một cô gái.
“Xin chào.” Phương Tú Mai gượng gạo vẫy chào.
“Xin chào.” Đối phương lễ phép gật đầu, liếc mắt qua Hứa Tri Mẫn một cái rồi cười nói, “Đã lâu không gặp.”
Quách Diệp Nam ngồi ở ghế trước vỗ vỗ ghế lái nói: “Chính thức giới thiệu với mọi người. Đây là em họ của tôi, Mạc Như Yến.”
“Hiện tại đang vừa học đại học vừa đảm nhiệm chức vụ chủ quản kinh
doanh và tiêu thụ cho một công ty dược ở khu Á Thái. Gần đây thường chạy qua Hongkong bàn bạc kế hoạch hợp tác với công ty dược Mặc thị. Hai em
tương lai cũng sẽ làm việc trong ngành y dược nên nhớ chiếu cố nhiều hơn nhé.”
Hứa Tri Mẫn đã hơn bốn năm không gặp Mạc Như Yến. Trên xe lửa lần đó, Mạc Như Yến vẫn là một vị thiên kim được người ta nâng niu. Nay, qua ba năm thử thách ngoài xã hội, nhuệ khí của cô ta đã hoàn toàn biến mất
vào trong một đôi mắt tinh luyện.
Chiếc Audi màu bạc đưa hai nam ba nữ nỗi lòng khác nhau đến một nhà
hàng xa hoa lộng lẫy. Lúc bọn họ tới đã không còn sớm nhưng cũng không
muộn. Mặc gia đặt ba bàn tiệc, mỗi bàn mười lăm người. Đã có tốp năm tốp ba nhân sĩ ngồi vào chỗ. Trên từng ghế đều có đặt một cái bảng tam giác trong suốt, phía trên có kẹp vào một tờ giấy màu đỏ, bốn góc tờ giấy
viền hoa mẫu đơn vàng, ở giữa là tên người ngồi.
Phương Tú Mai tìm được ghế ghi tên mình, Hứa Tri Mẫn tìm ở bên cạnh cô lại không thấy tên mình.
Một nhân viên phục vụ đến gần bên cô, nói: “Là cô Hứa Tri Mẫn đúng không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Chỗ của cô ở bên kia ạ.”
Cô đi theo anh ta đến bàn chủ trì, Mạc Như Yến đã ngồi vào một ghế
trong đó. Nhân viên phục vụ giúp cô kéo ghế, cách Mạc Như Yến vừa vặn
hai ghế. Đây là hai cái ghế duy nhất không có để tên khách, không khó
nhận ra, đây là ghế chủ tiệc – ghế của hai vợ chồng Mặc gia.
Hứa Tri Mẫn do dự không biết có nên ngồi xuống hay không. Phía bên kia, cả nhà chủ tiệc đã ra chào mọi người.
Mặc gia lần này chủ yếu mời người trẻ tuổi, ngồi kín cả hai bàn. Hai
anh em Mặc gia cùng ngồi một bàn. Bàn chủ trì, ngoài cô và Mạc Như Yến,
đều là bạn bè của Mặc Chấn và Dương Minh Tuệ. Như là cố tình, Mạc Như
Yến ngồi ở bên trái Mặc Chấn, còn ghế của cô thì được xếp bên tay phải
Dương Minh Tuệ.
Điều này có ý nghĩa gì? Hứa Tri Mẫn không dám nghĩ sâu hơn nữa. Mới nghĩ một chút mà đã thấy khiếp vía.
Bữa tiệc diễn ra vui vẻ đầm ấm, trò truyện rôm rả. Chủ nhân Mặc gia
đặc biệt dặn dò những vị khách trẻ không cần đa lễ, lại nâng chén đi đến bàn Mặc Thâm, chúc bọn Quách Diệp Nam thuận lợi vượt qua cuộc thi lấy
giấy phép hành nghề năm nay.
Đối diện, Mạc Như Yến nói cười tự nhiên cùng Mặc Chấn, vợ chồng Quách gia nói chuyện với nhau, thần thái sáng láng. Hứa Tri Mẫn nhìn một bàn
rượu ngon món ngon, không biết sao lại nhớ đến lần đầu tiên đến Mặc gia
ăn cơm. Dương Minh Tuệ gọi cô hai lần, cô mới hồi phục tinh thần.
“Tri Mẫn, chú Mặc hỏi con đấy, con có gặp bà chưa?”
“Dạ rồi.” Hứa Tri Mẫn gật đầu, tiện đà hỏi: “Con nghe Mặc Hàm nói, bà dì về quê, đã qua Trung thu rồi mà vẫn chưa về Hongkong sao ạ?”
Khuôn mặt tươi cười của Mặc Chấn trầm xuống.
Dương Minh Tuệ trả lời thay chồng: “Bà không về Hongkong, cũng không về bên này. Bà muốn về quê an tĩnh lúc tuổi già.”
Hứa Tri Mẫn nghe lời này cũng làm như hiểu được chín phần. Cô đã hạ
quyết tâm, đến tết thuận tiện sẽ tranh thủ về nhà thăm bà dì.
“Nếu con có về nhà nhất định phải năng đến thăm bà nhé. Đến tết chúng ta cũng sẽ đi.” Dương Minh Tuệ tiếp đó chuyển đề tài, cười nói, “Thôi
không nói việc này nữa, chú Mặc con cứ sợ con cô đơn nên mới nói, cho dù là lừa gạt cũng phải kéo con qua ăn một bữa cơm.”
Mặc Chấn tính tình hòa nhã gẫn gũi, đối mặt với ông không có áp lực lớn như Dương Minh Tuệ. Hứa Tri Mẫn tự đáy lòng thầm cám ơn.
Mặc Chấn một lần nữa giãn mặt ra: “Được rồi, được rồi. Chú thường nói với dì Tuệ là con cái gì cũng tốt, chỉ có là không mập nổi thôi.”
Hứa Tri Mẫn nghịch ngợm đáp: “Chú Mặc, chú không biết sao? Hiện tại ở trong trường đại học đến cả mèo cũng muốn giảm béo đó.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều mỉm cười. Ngồi ở bên Hứa Tri Mẫn là một cô gái trẻ, chị ta nói: “Ai da, chị cũng muốn giảm béo. Nhưng mà
sinh con xong lại giảm không nổi.”
Hứa Tri Mẫn bản thân rất thích con nít, vừa nãy thất thần không lưu
ý, lúc này mới phát giác chị ta đang ôm một cậu nhóc béo múp, cô tự đáy
lòng khen: “Đáng yêu quá, mấy tuổi rồi ạ?”
“Vừa tròn một tuổi.” Đối phương kinh ngạc nói, “Xem kìa, thằng bé này bình thường sợ người lạ mà giờ lại cười với em?”
Hứa Tri Mẫn thân thiết vừa trêu cậu nhóc vừa giải thích: “Bởi vì hồi bé em cũng đã từng chăm em trai.”
Cũng bởi vì thế lại có người cảm thán: “Giới trẻ bây giờ có được mấy người chịu chăm sóc cho con nít.”
Lập tức một người nam khác trả lời: “Tôi nhìn cô bé này thì thấy chắc chắn sẽ chịu.”
Mọi người đều cười. Mạc Như Yến gần như là cười gượng.
Sau đó, Hứa Tri Mẫn vừa trêu cậu nhóc vừa cùng bắt chuyện với mẹ nó
nên thời gian trôi qua rất nhanh. Qua một hồi tiệc tùng, vô tình, cô
liền như vậy mà kết bạn với Dương Hoa, chị gái Dương Sâm, cùng cậu nhóc
con chị.
Sau bữa cơm chiều, trà cùng bánh trung thu được mang lên, mọi người
trong bàn an nhàn nói chuyện trên trời dưới đất. Những người trẻ tuổi
kia đều ngồi không nổi nữa nên cáo từ hết. Mặc Thâm đi tới nói với vợ
chồng Mặc gia: “Ba, mẹ, mấy người bọn con muốn ra ngoài một chút.”
“Mặc Thâm, cháu đây là muốn đưa hai cô gái trẻ tuổi duy nhất bên bàn chúng ta đi đấy hả?” Có người cố ý “làm khó”.
“Chú thấy, một người thì chỉ có thể đưa một người đi thôi.” Lại có người khác cố ý “làm khó”.
Hứa Tri Mẫn nhìn Mạc Như Yến hai má đã hơi hồng hồng.
Mặc Thâm cười, quay qua bàn bên cạnh vẫy tay với Quách Diệp Nam và em trai, rồi nói với mấy vị lão thần: “Vị này đến đưa em họ của cậu ấy đi. Còn vị này thì đến đưa chị Tri Mẫn của cậu ta đi. Có thể thả người rồi
chứ?”
Mấy vị phu nhân ngẩng mặt cười. Ông chủ Quách gia thẳng thắn trách
Mặc Chấn: “Tôi nói này, thằng con lớn của anh đối đãi với con gái càng
ngày càng xảo quyệt đấy.”
“Tâm sự của tụi trẻ, chúng ta không hiểu được đâu.” Mặc Chấn lấp lửng đáp.
Hứa Tri Mẫn đứng dậy, theo đám Mặc Thâm đi ra ngoài cửa khách sạn.
Hai chiếc xe, Quách gia cùng Mặc gia đều có một chiếc, cả đám chưa quyết định nên phân nhóm như thế nào. Phương Tú Mai trước tiên kéo Hứa Tri
Mẫn, đi đến bên cạnh xe Quách Diệp Nam: “Bọn em ngồi xe Quách sư huynh
cũng được.”
Quách Diệp Nam bất đắc dĩ quay về phía anh em Mặc gia lắc lắc cái
chìa khóa xe. Anh em Mặc gia cũng không còn cách nào, đành phải ngồi
cùng xe với Mạc Như Yến. Viên Hòa Đông vẫn ngồi lên chiếc Audi của Quách Diệp Nam.
Chiếc Audi đi ra quốc lộ, Quách Diệp Nam đeo tai phone nói chuyện với Mặc Thâm, quyết định là đến bờ sông ngắm trăng. Còn Phương Tú Mai ngồi
bên cạnh Hứa Tri Mẫn bên cạnh hình như có gì đó không ổn. Thấy Phương Tú Mai không ngừng lấy một tay gãi cánh tay kia, Hứa Tri Mẫn giật mình. Cô kéo tay bạn tốt qua, xắn tay áo lên, nhìn thấy đám mẩn đỏ hiện lên trên cánh tay mà la lên: “Cậu đã ăn bao nhiêu cua vậy.”
Phương Tú Mai nói quanh co: “Cũng không ăn bao nhiêu. Chủ yếu là không ăn.”
Hứa Tri Mẫn dứt khoát cầu cứu người ngồi phía trước: “Sư huynh, có thể chạy đến bệnh viện không.”
Quách Diệp Nam phanh gấp rồi cùng Viên Hòa Đông quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Dị ứng. Em sợ sẽ bị sốt.” Hứa Tri Mẫn sờ trán Phương Tú Mai nói.
“Đưa anh xem.” Quách Diệp Nam đỡ lấy tay Phương Tú Mai.
Phương Tú Mai vốn cảm thấy không sốt nhưng mặt lại nóng ran, cuống
quít nói: “Không sao đâu ạ. Em không sốt chỉ là bị nổi mấy cái mẩn đỏ
thôi.”
Viên Hòa Đông tiến lại nhìn kỹ rồi nói: “Những cái mẩn này chỉ là
triệu chứng đầu, càng lúc sẽ càng nghiêm trọng. Đến bệnh viện cấp cứu
đi.”
Phương Tú Mai lắc đầu: “Không cần đâu ạ, chỉ là mấy cái mẩn thôi mà.”
“Không cần?” Viên Hòa Đông bất mãn mắng cô, “Em không phải sinh viên y sao? Ngay cả chuyện nặng nhẹ cũng phân biệt không rõ.”
Giọng điệu cứng rắn này, Phương Tú Mai nghe liền thấy bực bội, rút tay về: “Làm phiền Viên sư huynh đã quan tâm.”
Quách Diệp Nam nhanh chóng hòa giải đôi bên: “Thôi được rồi. Như vậy
đi. Cứ để quan sát một lúc trước đã, nếu càng lúc càng nổi nhiều thì
nhất định phải đến bệnh viện.”
Phương Tú Mai trề môi. Viên Hòa Đông hừ lạnh, quay đầu lại: “Đến lúc
đó, không phải ầm ĩ chạy đến khu cấp cứu truyền dịch, tiêm thuốc qua đêm là may mắn lắm rồi.”
Nếu Quách Diệp Nam đã tỏ thái độ thì Hứa Tri Mẫn khuyên cũng không
ổn. Chiếc Audi tiếp tục đi. Lúc đến bờ sông, xe Mặc gia cũng đã đến.
Mặc Thâm hỏi: “Các cậu không phải xuất phát trước bọn mình sao?”
Quách Diệp Nam nhìn nhìn Phương Tú Mai, đáp: “Dọc đường xảy ra chút chuyện.”
Mặc Thâm đang muốn hỏi thì Mạc Như Yến đã kéo tay anh: “Anh Mặc, chúng ta đi du thuyền đi.”
Mặc Thâm lạnh lùng rút tay về, quay qua Quách Diệp Nam, cười nói:
“Diệp Nam, em họ cậu nói muốn đi du thuyền.” Ở bữa tiệc là anh nể mặt
người lớn, còn ở ngoài thì thôi nhé.
Gương mặt Mạc Như Yến tự giác không nén được giận, lại còn ở trước
mặt Hứa Tri Mẫn. Đối với Mặc Thâm, cô từ nhỏ đã ngưỡng mộ, Quách gia
cũng có ý gán ghép. Nào ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo
Kim. Hứa Tri Mẫn này đến tột cùng lai lịch thế nào mà lại có thể ngồi
cùng Dương Minh Tuệ. Phải biết rằng, địa vị của bà chủ Mặc gia so với
ông chủ Mặc gia còn cao hơn.
Quách Diệp Nam đi qua, kéo kéo cô em họ liền bị cô ta lườm. Anh ta
thầm thở dài, dứt khoát đưa cô ta đi. Không thể trách Mặc Thâm đối xử
với cô ta như vậy, bởi vì chuyện này mà trước kia anh ta đã tìm Mặc Thâm nói chuyện. Mặc Thâm cũng không thích Mạc Như Yến, chi bằng lấy thái độ lạnh lùng dứt khoát một chút, để cô ta tổn thương ít một chút. Người
lớn bên Quách gia sẽ từ từ thuyết phục cô ta.
“Anh.” Mạc Như Yến tức giận thấp giọng kêu.
“Sao? Người anh này ngay cả mỹ nữ cũng không đi theo để đi cùng với em, vậy còn chưa đủ?” Quách Diệp Nam trừng lại cô ta.
Mạc Như Yến liếc mắt một cái, đảo qua hai cô gái kia mà nén lửa giận, tao nhã mỉm cười: “Vậy thì cũng phải là mọi người đi cùng nhau chứ.
Nhiều người như vậy mà đi riêng cũng không tốt.”
Chuyện mờ ám của mấy người này, Hứa Tri Mẫn cũng nhìn thấy, nghe thấy hết. Mặc gia đối với cô có chủ ý gì cô không muốn tìm hiểu, nhưng Quách gia bàn tính cái gì cô vẫn hiểu. Môn đăng hộ đối, tài tử giai nhân,
đáng tiếc nữ nhi có ý mà vương tử lại vô tình.
Nhàm chán, cô nhìn về phía bờ sông đèn đuốc sáng ngời. Mấy đám con
nít đang chạy rượt bắt nhau, gương mặt mọi người ngập tràn nụ cười rực
rỡ, chỉ có vầng trăng tròn trên sông là cao ngạo quan sát bốn phía, cũng như cái bóng của anh vậy —— ở chung lâu như vậy, sao cô có thể không
biết tính nết của anh? Cái anh không muốn thì sẽ tuyệt đối không cần.
Còn cái anh đã muốn thì sẽ hao tâm tổn trí mà lấy cho bằng được, bởi vì
đây là niềm vui trong đời của anh. Mạc Như Yến, nhất định là sẽ thất
bại.
Đám người lấy tốc độ rùa bò thong thả bước trên bờ sông. Hứa Tri Mẫn
nhìn Mạc Như Yến cùng Quách Diệp Nam đi phía trước, bên trái là Viên Hòa Đông, bên phải là anh em Mặc gia. Ngoài Mạc Như Yến, ai cũng cúi đầu im lặng không nói. Cảnh đẹp ngày tốt, vốn nên vui vẻ nói cười, sao không
khí lại càng lúc càng nặng nề. Hứa Tri Mẫn nhìn xem người đi ở hai bên
mà bước chân càng bước càng chậm.
Viên Hòa Đông lại hờ hững nhìn sang anh em Mặc gia, chủ động hỏi: “Cô ấy ổn hơn chút nào không?”
Nghe thế, Mặc Thâm dường bước, trực tiếp chỉ về hướng Phương Tú Mai, hỏi: “Em ấy bị sao vậy?”
Hứa Tri Mẫn thấp giọng đáp: “Dị ứng.”
Mạc Như Yến kinh ngạc: “Người bị bệnh sao còn có thể đi chơi chứ?”
“Chỉ là vài cái mẩn thôi.” Phương Tú Mai than thở.
Mặc Thâm nhìn về phía Quách Diệp Nam cùng Viên Hòa Đông. Viên Hòa
Đông bình tĩnh đáp: “Mình đã bảo em ấy vào cấp cứu mà em ấy không đi.”
Quách Diệp Nam gãi gãi đầu: “Là mình nói để quan sát một lúc đã.” Nói
xong anh ta đi đến trước mặt Phương Tú Mai, nắm tay cô xem xét.
Theo ánh đèn đường, mọi người nhìn thấy cẳng tay dày kịt nốt mẩn. Mạc Như Yến la lên: “Trời ơi.” Quách Diệp Nam không khỏi nổi cáu với Phương Tú Mai: “Sao em lại không nói?!” Phương Tú Mai cúi đầu không đáp.
Hai anh chàng chạy vội về lái xe.
“Đến bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M đi. Cô giáo em đêm nay trực ở khu cấp cứu.” Hứa Tri Mẫn nói.
“Không, đến bệnh viện tỉnh.” Mặc Thâm một câu phủ quyết.
Mạc Như Yến ở bên cạnh phụ họa: “Đương nhiên là phải đến bệnh viện
tỉnh. Bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M làm sao so được với bệnh viện
tỉnh.”
Hứa Tri Mẫn nghe nói như thế thì không tán thành lắm. Một bệnh viện
tuyến xã cũng có thể chữa được chứng dị ứng thức ăn, làm gì mà phải chạy thật xa đến bệnh viện lớn.
Viên Hòa Đông cảm nhận được tâm tư của cô liền giải thích: “Chủ yếu
là do Mặc Hàm đã được khoa cấp cứu của bệnh viện tỉnh giữ lại làm việc,
hiện tại cậu ấy đang chuyển khoa nên đi đến có vẻ tiện hơn.”
Mặc Hàm kéo mở cửa xe, gật đầu với cô: “Chị Tri Mẫn, yên tâm giao cho em đi.”
Lại nói, đây là lần đầu tiên Hứa Tri Mẫn cùng Phương Tú Mai đến bệnh
viện tỉnh. Danh tiếng của bệnh viện này lan rộng khắp trong ngoài nước,
hai cô cũng từng nhiều lần muốn đến thăm, nhưng không ngờ lại vào với
phương thức này.
Bệnh viện tỉnh ngoài trụ sở chính còn có bốn phân viện. Trụ sở chính
đặt ở trung tâm thành phố R, trên một trong những khu đất đắt giá nhất
thành phố. Tòa nhà khám và điều trị năm năm trước đã được xây dựng lại,
hàng năm đều có tu sửa, kiến trúc trong ngoài tráng lệ, chỉ một từ: khí
thế.
Đang là ngày lễ nên người ở khu cấp cứu cũng đông hơn ngày thường. Có người ăn đồ bổ quá nên tiêu chảy, có ông cụ vui quá mà huyết áp tăng
cao, có người uống nhiều rượu nên bị tai nạn nhỏ lúc lái xe, còn có mấy
đứa bé đang chạy nhảy ở lối đi. Có mấy người cũng không đáng ngại đang
hỏi thăm y tá phụ trách bộ phận khám, đợi tới lượt. Một hai người tính
tình không tốt, nhìn thấy hàng dài đợi khám bệnh phía trước thì giơ chân nói: “Đây mà gọi cấp cứu sao?” Nhân viên y tế chạy nhanh tới tươi cười
nói xin lỗi, lại gọi cô nhân viên hướng dẫn. Các cô nhân viên hướng dẫn
có trách nhiệm giải thích tỉ mỉ trình tự khám bệnh cho bệnh nhân.
Hứa Tri Mẫn nhìn bức tường trắng trong đại sảnh đợi khám bệnh lớn
nhất, phía trên có gắn dòng chữ “Lời nói và việc làm của nhân viên y tế
phải chuẩn tắc”, phía dưới là hộp thư góp ý cùng với hộp thư gửi cho ý
kiến cho viện trưởng. Cô đưa mắt nhìn về phía nhân viên y tế, nam tuấn
tú lịch sự, nữ mắt đẹp mày thanh. Mấy cô nhân viên hướng dẫn thì đều
trang điểm đậm, ai ai cũng xinh đẹp.
Tin đồn về bệnh viện tỉnh cô cũng đã nghe được không ít, viện trưởng
nơi này chọn người, không chỉ xem bằng cấp và năng lực mà còn chú trọng
hình thức bên ngoài. Ví dụ như, nộp đơn vào một chức vụ nào đó mà nữ
không cao trên 1m60, nam không đến 1m70 đều miễn bàn. Hứa Tri Mẫn trực
giác không thích nơi này.
Mặc Hàm gọi một y tá mở một phòng trống. Những người còn lại đều ở
bên ngoài chờ, Hứa Tri Mẫn dìu Phương Tú Mai ngồi vào ghế, lấy nhiệt kế
bỏ vào miệng Phương Tú Mai. Lúc cô lại ngẩng đầu thì nhìn thấy Mặc Hàm
khoác áo blue đi vào. Trái tim cô đột nhiên hụt mất một nhịp, cô vẫn xem cậu ta là em trai. Bây giờ cậu ta mặc đồng phục nhìn phong thái hoàn
toàn thay đổi, cảm giác không còn là cậu nhóc vẫn ngại ngùng gọi cô là
chị Tri Mẫn kia nữa, mà đã là một chàng trai chững chạc đáng tin.
Mặc Hàm kiểm tra mạch của Phương Tú Mai, lại nhìn nhiệt kế rồi kê đơn thuốc và viết lời dặn của bác sĩ vào cuốn bệnh án.
Cánh cửa vang lên hai tiếng gõ, Mặc Thâm đột nhiên tiến vào hỏi: “Thế nào?”
“Có hơi sốt. Em thấy trước tiên nên tiêm một mũi chống dị ứng.” Mặc Hàm nói.
Phương Tú Mai sợ hãi xua tay: “Ấy tiêm đau lắm đó.”
Hai anh em Mặc gia buồn cười: “Cô không phải là y tá sao?”
Phương Tú Mai nháy mắt mấy cái, chỉ về hướng Hứa Tri Mẫn: “Cậu ấy cũng sợ đó thôi.”
Thấy hai anh em Mặc gia kinh ngạc nhìn về phía mình, Hứa Tri Mẫn vỗ
nhẹ vào vai Phương Tú Mai, sau đó liền bị cô ấy trách: “Đó là sự thật
mà.”
Hứa Tri Mẫn quẫn bách nghĩ: sau này, bất luận thế nào cũng không thể ở trước mặt hai người này mà đổ bệnh.
Từ trong phòng tiêm, Phương Tú Mai đã tiêm xong một mũi, ôm mông lầm
bầm nói mình thật xui xẻo, dọc đường về phòng còn nói là bị tiêu chảy.
Hứa Tri Mẫn đành phải vội vàng đưa bạn tốt vào buồng vệ sinh gần nhất,
lúc đi ra chờ, bất giác liền đi tới chỗ mọi người ngồi. Mạc Như Yến đang líu ríu hỏi bọn họ chuyện về bệnh viện tỉnh.
“Em nghe nói, phân viện hai so với nơi này còn hấp dẫn hơn. Hơn nữa
còn ở khu vực xa hoa nhất của thành phố R, ngay trung tâm thành phố mới, ở gần đó đều là người giàu có.”
“Ừ. Có thời gian thì em có thể đến đó shopping.” Quách Diệp Nam đáp lời em gái.
“Em đương nhiên sẽ đi. Các anh đều được giữ lại đó thôi.” Mạc Như Yến thản nhiên cười.
Hứa Tri Mẫn đứng ở phía sau lẳng lặng nghe. Giờ cô mới biết bọn họ
được giữ lại ở cùng một khoa. Mấy năm gần đây, đời sống của người dân
ngày càng cao, các bệnh về tim mạch mỗi năm cũng tăng lên theo đà phát
triển của đất nước. Bệnh viện tỉnh đang nhắm vào lĩnh vực này nên dành
nguyên tầng ba của phân viện hai để mở rộng hệ thống tim mạch, bao gồm
khoa nội tim mạch và khoa ngoại tim mạch, phòng phẫu thuật can thiệp,
phòng giải phẫu ngoại khoa và CCU (khu vực điều trị mạch vành), tất cả
đều được quy hoạch ở cùng một tầng. Nói đến y tá ở CCU, ở trong khái
niệm y tá của nước ngoài, cao tương đương với y tá ở ICU (khoa chăm sóc
đặc biệt) và y tá khu cấp cứu. Ở nước ngoài, y tá CCU thậm chí còn được
quyền kê đơn thuốc. Ở bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M không có khu
vực CCU tập trung theo quy tắc nên y tá ở ICU là đặc biệt nhất, đây cũng là nơi duy nhất trong bệnh viện mà tiền thưởng của y tá có thể bằng một nửa của bác sĩ.
Vương Nhã Lệ đã từng cùng Lâm Ngọc Cầm đồng thanh nói, có cơ hội thì
tốt nhất là được phân đến khoa tim của phân viện hai. Vì nơi đó vừa
thành lập, tiền đồ rộng lớn.
Hứa Tri Mẫn suy nghĩ bỗng rối loạn, cô mơ hồ cảm thấy, bọn họ có thể
được giữ lại đó e là cũng không phải đơn giản. Hơi nâng mí mắt lên, Mặc
Thâm đang đứng dựa vào bức tường đối diện, đầu ngón tay dựng đứng lên sờ sờ môi dưới, nhìn cô mà cười mỉm, trái tim Hứa Tri Mẫn lại loạn nhịp.
Cô hoảng hốt xoay người bước đi, ở buồng vệ sinh lại đụng phải Phương Tú Mai vừa đi ra, lúc này Phương Tú Mai đã có dấu hiệu mất nước.
“Xem ra, cô ấy phải ở lại bệnh viện quan sát một buổi tối rồi.” Mặc Hàm thở dài.
Phương Tú Mai đang bệnh vẫn không quên thở hổn hển càu nhàu với Viên Hòa Đông: “Đều tại Viên sư huynh cái miệng quạ đen.”
Viên Hòa Đông nghe mà tức phát nghẹn, nhưng thấy cô là bệnh nhân nên
không thèm so đo. Những người khác thấy vậy thì không khỏi bật cười.
Quách Diệp Nam sờ sờ cằm: Phương Tú Mai này, thật đúng là thú vị, dám
chọc A Viên.
Trước khi thu xếp phòng cho Phương Tú Mai xong xuôi, Hứa Tri Mẫn nói
với đám người: “Mọi người đi đi. Đêm nay em ở lại với cậu ấy được rồi.”
Mọi người nhìn nhau, Mặc Hàm nói: “Em ở lại nữa. Dù sao ngày mai em cũng phải đi làm, đêm nay cứ ngủ ở trong này luôn.”
Viên Hòa Đông rõ ràng không muốn, vất vả lắm mới gặp mà vẫn chưa nói
được nửa câu. Nhưng anh có thể lấy danh nghĩa gì mà ở lại bên cô chứ?
Trừ phi anh có thể tạo được một chỗ đứng vững chắc ở cái thành phố lớn
này thì mới có thể bảo đảm cho cô. Nắm đấm đang siết chặt từ từ buông
ra, anh bước nhanh rời đi đầu tiên. Quách Diệp Nam cũng lôi Mạc Như Yến
đi ngay sau đó.
“Anh, anh đi đi.” Mặc Hàm nói với anh trai.
“Ừ.” Mặc Thâm trả lời, sau khi đợi em trai đi rồi, anh mới đi đến
phía sau Hứa Tri Mẫn, cúi đầu xuống gần sát bên tai cô, “Bệnh viện tỉnh
tháng 2 sang năm, ngay sau tết sẽ tiến hành phỏng vấn. Khoa y tá bọn anh có hai đến ba vị trí. Đương nhiên, anh biết, nhìn biểu hiện của em ngày hôm nay là biết em không thích nơi này.”
Cô ngồi im lặng, bàn tay âm thầm nắm chặt ra giường.
“Nhưng mà, anh vẫn muốn đánh cược. Anh nghĩ, có lẽ em sẽ thích làm việc với anh, hoặc là cậu ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT