Bầu trời đã bắt đầu ngả màu u ám. Không gian xung quanh bỗng trở nên im
ắng và hoang vu lạ thường. Mọi người đang dốc sức tìm kiếm nơi nó có thể bị giam giữ. Mồ hôi lấm tấm trên trán, thời gian tìm nó đã rất là lâu
rồi, họ bắt đầu thấm mệt. Hắn nhìn lên bầu trời u ám đó mà lòng lo lắng
vô cùng. Nếu như giờ trời tối hơn nữa, mọi hoạt động tìm kiếm sẽ bị gián đoạn. Hắn không muốn như vậy bởi vì càng lâu, nó sẽ càng nguy hiểm. Hắn rất sợ mất nó, mặc dù hắn không biết nó có thích mình hay không.
Ngọc Mai cũng bắt đầu mệt. Cô đang rất sợ trời sẽ tối sầm mù mịt vào
ngay lúc này. Bây giờ trời vẫn còn tờ mờ, có thể tìm nó được nhưng nếu
tối đi, cô sẽ không biết đến khi nào mới tìm được nó nữa. Bồn chồn, lo
lắng... đó là tâm trạng của cô cũng như tất cả mọi người ở đây, nếu
không nhanh lên, cô không biết điều gì sẽ xảy ra nữa. Ngọc Mai thở dài
nhìn mọi thứ, cô ước gì cô có thể tìm thấy nó ngay lúc này.
Tại căn nhà hoang trên núi, nó đang dần mất đi cảm giác. Nó đang mê man chuẩn bị ngất. Da nó khô lại, môi hằn lên trông thấy rõ biểu hiện của
sự thiếu nước. Dương Minh Quân nhìn nó, có vẻ là nó đã mất nhận thức
xung quanh. Hừm, vậy nhưng không than nửa lời, ông ta gọi tên cận vệ gần đấy, ông ta vẫn chưa muốn nó chết lúc này, nhất là lí do lãng xẹt như
chết vì thiếu nước.
- Đem một ít nước đến giúp nó duy trì sự sống tới sáng mai. Bây giờ nó chết thì không được hay cho lắm! Tao
vẫn còn chút chuyện muốn hỏi nó vào ngày mai!
- Vâng thưa ông chủ.
Nó nửa tỉnh nửa mê nghe loáng thoáng ông ta nói. Dương Quân Minh muốn
hỏi gì nó? Nó thực sự rất muốn biết ông ta muốn gì. Chợt tên cận vệ nâng đầu nó lên, cho nó uống nước. Nó thấy có nước đến, cảm giác tốt hơn sau khi cung cấp chút nước cho cơ thể. Dương Quân Minh nhìn nó một hồi xong xuôi đâu đó ông ta rời khỏi căn phòng giam nó. Nó nhìn bóng ông ta, bây giờ nó rất mệt, nó chìm vào cơn mê...
Dương Quân Minh đã cho người canh gác cẩn thận, ông ta xem qua một số
tài liệu quan trọng. Công việc làm ăn của ông ta đang phát triển. Quả
thực nó là đối thủ nặng kí của ông ta sau khi ba nó mất. Bởi vì nó đã
dám đến nhà họ Trương để điều tra thông tin về ba nó. Nếu như hôm nay
ông ta không phát hiện ra nó, rất có thể sau này nó sẽ thông qua nhà họ
Trương để tìm ra mọi thông tin liên quan đến ba mình. Và một khi nó tìm
thấy, nhất định mọi thứ ông ta có bây giờ sẽ bị xóa sổ. Ông ta cầm ly
rượu lên, nhếch môi cười. Nhưng không sao, ông ta đã phát hiện ra nó vì
thế ông ta sẽ chẳng cần lo lắng.
Trời đã sụp tối hoàn toàn, đội đặc nhiệm đã buộc phải nhắc tất cả dừng
công việc tìm kiếm lại. Không gian như thế này quả thực vô cùng nguy
hiểm cho việc tìm kiếm.
- Dựng trại lên, sáng mai tiếp tục, không thể tiếp tục trong điều kiện này được!
Ngọc Mai chợt lên tiếng:
- Không thể tiếp tục tìm sao ạ?
- Rất nguy hiểm, mong mọi người hãy nghe chúng tôi!
Nhất Nam vỗ vai cô, thôi thì hãy chịu khó một chút. Nếu như bây giờ xảy ra vấn đề gì, việc tìm kiếm nó sẽ chỉ rắc rối hơn thôi. Mọi người dựng
trại lên, nhóm củi để sưởi ấm cũng như nướng thịt để chuẩn bị cho việc
ăn tối. Nhất Nam nướng một que thịt rồi đưa cho Ngọc Mai. Co cầm lấy,
đôi mắt vẫn thoáng nhìn xa xăm. Cô sợ ngày mai sẽ không kịp để tìm nó.
Hôm nay ở đây, cô chỉ nói dối ba mẹ mình là sang bạn chơi, bởi vì cô sợ
nói thật sẽ làm họ lo lắng. Và còn mẹ nó và bà quản gia nữa, họ đã rất
đau đớn sau cú sốc về chuyện của ba nó. Nhưng nếu bây giờ không tìm thấy nó, cô không biết sẽ phải nói như thế nào với họ. Họ sẽ ra sao khi biết được sự thật? Không, nhất định cô sẽ tìm được nó, nhất định nó sẽ không sao. Cô lấy lại tinh thần, phải ăn và cố gắng hết sức để tìm ra nó. Cô
mỉm cười nhẹ nhìn Nhất Nam và ăn que thịt nướng. Anh nhìn cô thở phào,
cuối cùng cô cũng chịu lấy lại tinh thần.
Hắn đang ngồi ăn thịt nướng nhưng như kẻ mất hồn. Bởi vì hắn đang suy
nghĩ rất nhiều. Hắn còn chưa tỏ tình với nó mà đã phải như thế này rồi,
hắn rất bất bình với thực tại. Ba hắn thấy hắn như vậy cũng hiểu phần
nào. Bởi vì khi ông lo lắng cho vợ mình, ông cũng vậy. Hắn cũng có trái
tim vì thế hắn vẫn có thể yêu người khác giới. Ông cũng đã từng nghĩ rất nhiều lần, đó là nếu như việc hợp tác làm ăn giữa ba nó và ông suôn sẻ, ông nhất định sẽ hỏi cưới nó cho hắn. Bởi vì nó vô cùng thông minh,
xinh đẹp, ông rất vui nếu gia đình ông có đứa con dâu như vậy. Nhưng
điều đó có lẽ chỉ là hão huyền. Mọi người ăn uống dọn dẹp nghỉ ngơi. Họ
rất mong ngày mai kết quả sẽ tốt đẹp.
Ánh sáng lóe lên trên nền trời, rọi qua cửa sổ chiếu vào chỗ nó. Nó mơ
màng mở mắt, nó không biết được mình đã thiếp đi trong bao lâu nhưng bây giờ, nó đã khá hơn đôi chút. Dương Quân Minh đến chỗ nó, theo sau ông
ta còn là đám người đi theo, nhìn có vẻ là người xã hội đen. Nó không
một chút run sợ hướng đôi mắt đầy khinh bỉ nhìn ông ta. Ông ta nhếch
mép, đôi mắt kia rất có khí chất. Ông rất thích con người thản nhiên như nó.
Mọi người đã bắt đầu tìm kiếm hơn
nửa tiếng khi trời mới hơi sáng. Họ trèo lên thật nhanh. Đôi mắt tất cả
đảo qua lại nhanh nhẹn. Chợt họ nhìn thấy một đám người lượn lờ gần ngôi nhà hoang. Không lẽ là nơi này? Họ ra hiệu nhau nói nhỏ, khẽ luồn ra
sau đám người đó. ''Bốp''... năm tên nằm lăn dưới nền đất, bọn chúng
không chết nhưng cũng sẽ ngủ lâu một chút. Cứ nhẹ nhàng như vậy, họ lẻn
vào trong không một ai phát hiện kèm theo bộ trang phục mà họ cướp được
cho giống người xã hội đen. Lại gần cửa, âm thanh phát ra vô cùng lớn.
Chuẩn bị sẵn sàng.
Dương Quân Minh có liếc ra cửa nhưng không thấy gì, ông ta tiếp tục công việc của mình.
- Mày có muốn biết tao hại ba mày như thế nào không? Ha ha, tao đã cho người lẻn vào công ti mày lấy trộm bản sao hợp đồng quan trọng và rồi
ba mày phá sản đó!...
Trương chủ tịch nhìn vào trong, là
Dương Quân Minh. Tất cả mọi người đứng hình, quả đúng là ba nó bị oan.
Ba hắn cảm thấy vô cùng tội lỗi. Ông đã không tin ba nó! Hắn cũng ngẩn
người, cũng thấy có lỗi rất lớn và xen chút vui vui. Ngọc Mai thì khỏi
nói, cô và nó đã đúng. Thì ra người bắt cóc nó là người hại ba nó. Hắn
định xông vào nhưng mọi người ngăn lại, phải lập kế hoạch bảo vệ nó khỏi con cáo già Dương Quân Minh. Mọi người hành động nhanh lẹ.
- Phải rồi, trước khi diết mày, tao muốn mày nói ra nơi ở của mẹ mày
để tao có thể đến thăm một chút. - Dương Quân Minh đã bắt đầu điều ông
ta muốn khi không giết nó ngay hôm qua.
- Ông muốn gì?
- Mẹ mày nhất định cầm theo những hướng dẫn quan trọng của ba mày trong ngành thời trang. Tao đến xin lại chút nhỉ! - Ông ta.
- Đừng có mơ! Ông nhất định sẽ giết mẹ tôi sau khi có được thứ ông muốn. Tôi sẽ không để ông có được hướng dẫn của ba tôi!
- Mày dám cãi? Được thôi, tao sẽ tìm sau. Giết nó!
Chợt cậu trong trang phục xã hội đen vào trong hốt hoảng:
- Ông chủ, có người tìm đến rồi, để em giết nó cho, ông cho hết đám này ra đi, ngoài kia đông lắm!
- Sao cơ? Chúng mày ra xem đi!
- Vâng ạ. - Đám người ra hết bên ngoài.
Còn ở ngoài kia, cái bẫy đang giăng sẵn...
- Oái...
- Bắt được rồi!
Thì ra họ cho bẫy lưới bắt hết đám này, một đội cảnh sát nhỏ giải đám
xã hội đen này về sở cảnh sát. Bây giờ đến lượt Dương Quân Minh.
- Mày giết nó đi! - Ở trong, Dương Quân Minh vẫn ra lệnh cho cậu.
''Rầm''... mọi người xông vào. Dương Quân Minh bắt đầu lo lắng rồi
chuyển sang giận. Mẹ kiếp, ông ta đã bị lừa! (cho đáng đời!). Cảnh sát
giải ông ta đi. Kế hoạch cứu nó thành công mĩ mãn. Nó nhìn mọi người,
tốt quá, cảm ơn... Nó ngất đi do quá mệt. Cậu lại đỡ nó, trong mơ màng,
nó thấy cậu là hắn, nó khẽ nói:
- Tên Quân óc lợn, sao giờ mới cứu tôi?
Nó lịm luôn đi, hắn thấy vậy đến giúp cậu đưa nó vào bệnh viện. Trương
Mạnh Dũng đã cảm thấy vô cùng có lỗi với gia đình nó, ông cũng sốt sắng
lo cho nó. Họ nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện. Cậu ngồi trên xe cứu
thương, nhìn nó, một nụ cười nhưng đắng hiện lên trên môi cậu. Lúc mơ
màng, nó đã gọi tên hắn. Như vậy đã đủ cho thấy nó nghĩ gì về hắn. Cậu
đã hiểu trái tim nó thuộc về ai!
- Hộc... hộc...
Một tên xã hội đen duy nhất chạy thoát. Hắn ta nhanh chóng đến đường lớn bắt xe. Hắn lấy điện thoại ra...
- Phải gọi, nguy rồi! - hắn lầm bầm.
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây? Tên duy nhất chạy thoát được có gây nguy hại cho nó không? Mời các độc giả đón xem chap tiếp!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT