Ngọc Mai đã nôn suốt 15 phút trong nhà vệ sinh từ lúc cô ngửi thấy mùi
món cơm rang trứng bốc lên nghi ngút trong nhà bếp. Nhất Nam sốt ruột
đứng ở ngoài, thật là đáng lo lắng mà! Anh đi đi lại lại, Ngọc Mai cứ
như vậy, anh làm sao mà chịu được cơ chứ!
Năm nay anh đã 22
tuổi, suốt hai năm qua, công việc của anh, cô, nó và hắn đều rất thuận
lợi. Hai năm qua anh và hắn đều bị cấm không được quyền làm ba sớm bởi
vì nó và cô không đồng ý, ngoài ra còn do anh và hắn cũng lo cho sức
khỏe của nó và cô. Mang thai sớm không hề tốt. Vì vậy suốt hai năm liền
anh và hắn phải đi sang bên Hàn Quốc để... chơi với Nhất Nam và Mina chờ ngày hai cô nàng ở nhà lớn tuổi hơn một chút.
Anh nhìn vào
trong phòng vệ sinh vẫn đang đóng cửa. Thật là, phụ nữ mang thai thật dễ sợ, nôn mửa như vậy thì anh có cho tiền cũng chẳng dám đứng gần họ.
Đang ăn sáng thấy Ngọc Mai nôn ọe, món cơm rang trứng mà anh yêu thích
bỗng trở thành món kinh khủng. Đang ngồi ăn mà nghe nôn như thế thì ai
chả thấy kinh. Làm gì còn hứng thú với ăn uống nữa!
''Cạch''... Ngọc Mai cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô
súc miệng rồi đeo cả khẩu trang lên để không ngửi thấy mùi cơm rang
trứng nữa. Nhất Nam nhìn cô lo lắng, vợ anh nhìn trông bơ phờ luôn kìa,
buồn nôn nó khổ thế ấy!
- Không sao chứ?
- Em điên lên mất, anh đi dẹp ngay mấy cái mùi chết tiệt ấy trong bếp đi, từ nay em
cấm anh ăn cơm rang trứng vào bữa sáng! - Cô bực mình.
- Hả? Món anh yêu thích mà! Vợ ơi, em nỡ lòng đối xử với anh như vậy? - Nhất Nam mếu máo.
- Thế giờ em đang có em bé, em phải làm sao nhỉ?... - Ngọc Mai nghiêm giọng.
Nhất Nam nghe cô nói biết ngay là lại giở thói phụ nữ mang thai, anh ỉu xìu lên tiếng:
- Phụ nữ mang thai là nhất!
- Đúng vậy, vì thế anh bắt buộc phải nghe lời, nghe chưa?
- Biết rồi!
Ngọc Mai đi ra phòng khách, cô không muốn chui vào cái bếp chết tiệt
kia một chút nào. Nhất Nam ăn nốt phần ăn của mình. Nhưng anh chẳng cảm
thấy ngon chút nào. Hu hu, ngày mai anh phải dã từ món ăn này, mà ít
nhất phải ba bốn tháng nữa Ngọc Mai mới bớt nôn như bây giờ. Ôi, anh
phải cai nó lâu vậy ư?
Nhất Nam sau khi ăn xong ra phòng
khách. Anh nhìn cô đang xem ti vi mà không ăn uống gì cả. Nếu như không
ăn sáng thì sẽ không tốt cho sức khỏe, vì vậy anh nhắc nhở cô:
- Em định không ăn sáng luôn đấy à?
- Em nôn vậy ăn gì?
- Để anh lên mạng xem xem phụ nữ có em bé tránh nôn nên ăn gì!
Vậy là Nhất Nam nhanh chóng đi lên gác. Vừa đi anh vừa mỉm cười hạnh
phúc. Làm cha ai chẳng vui, anh cũng là đàn ông nên đương nhiên phải vui rồi. Ngọc Mai giờ cũng đã mang thai được hơn một tháng. Anh mong là mẹ
con cô sẽ thật khỏe mạnh!
Nó vừa ngủ dậy, ngáp ngắn ngáp dài. Hôm trước nó có nghe Nhất Nam sung
sướng khoe với nó và hắn là Ngọc Mai đã mang thai, nó cũng vui lây cho
họ. Riêng nó và hắn thì hiện tại vẫn bình thường, nó vẫn chưa có em bé.
Như thế cũng tốt, cứ muộn muộn một tí còn sướng hơn! Chỉ có điều là hắn
thì ghen tị với Nhất Nam vì chưa được làm cha, vì thế ngày nào cũng buồn thiu thỉu. Làm ba mẹ sớm cũng đâu quá cần thiết đâu!
Nó
cũng giống Nhất Nam, thích ăn cơm rang trứng mê tơi luôn. Sáng hôm nay
nó đã nhờ chị Ly làm hộ một phần nên bây giờ có thể ăn luôn! Nó lấy đĩa
cơm của mình đặt lên bàn ăn, xúc một miếng lên, nó ăn một cách ngon
lành. Tuyệt quá!
Chợt nó thấy nhột nhột như có ai đang nhìn mình chằm chằm, nó quay ra. Là hắn! Hắn đi xuống tầng vào chỗ bàn ăn nó đang ngồi, nhìn nó rồi thở dài. Nó nhìn là biết cái anh chồng đáng ghét kia sắp bàn luận về vấn đề gì, vì vậy vẫn tiếp tục ăn ngon lành.
- Không biết bao giờ anh mới được làm cha? Nhất Nam sướng thật!
- Không biết!... Măm măm... - Nó tiếp tục ăn và trả lời hờ hững.
- Này, sao em vô tâm vậy hả? - Hắn nhìn nó bức xúc.
Nó đang nhai rất ngon lành thấy hắn cứ xồn xồn mất cả ngon đâm ra cáu. Nó quay sang quát hắn một trận:
- Anh đi làm ngay cho em!
Hắn ỉu xìu rời khỏi nhà đến công ti. Nó nhìn theo bóng hắn, đúng là tên chồng đáng ghét mà! Có em bé lúc nào mà chẳng được! Mà kể ra cũng lạ,
Ngọc Mai đã mang thai hơn một tháng rồi, vậy mà nó vẫn chẳng có biểu
hiện gì gọi là làm mẹ. Nghe Nhất Hải nói Mina cũng có em bé, hiện giờ
chỉ còn mình nó là chưa có gì xảy ra thôi. Nó ăn nốt phần cơm rồi chuẩn
bị đi làm.
Nó đang tung tăng đến công ti điện ảnh nhận hợp đồng hát nhạc phim mới. Chà, vậy là lại sắp được ca hát rồi. Nó bước vào bên trong, cô thư kí
ra bắt tay rồi dẫn nó tới phòng họp của công ti. Bên trong là một người
đàn ông đứng tuổi đang kí một số sổ sách. Nhìn qua là biết người lịch
thiệp, sang trọng rồi.
- Chào Lý tiểu thư! Đây là lời bài hát mới của cô, lát nữa hãy mau đi nghe thử nhạc để tập hát!
- Vâng! - Nó mỉm cười.
Nó xuống phòng thu âm, chuẩn bị nghe thử bài hát mới. Âm nhạc lần này
khá buồn, có lẽ là do nội dung phim cũng là một câu chuyện tình buồn nên mới vậy. Nhưng nó lại rất hay, rất sâu lắng. Nghỉ giải lao một lát, cô
thư kí bưng ra một ít đồ ăn vặt kèm nước ngọt mời nó.
- À, tôi không ăn đâu!
- Sao vậy? Mọi hôm cô rất thích mà?
- Dạo này tôi thấy không thèm ăn như trước! - Nó lắc đầu.
Ba bốn ngày nay nó ăn kém. Nhiều hôm còn không ăn hết phần cơm của mình (lý do chắc đọc giả nào cũng biết nhỉ?). Nó ngồi nhẩm qua lại bài hát.
Xong xuôi đâu đó rồi trở về nhà. Tuần tới nó sẽ chính thức thu âm bài
hát này.
Sáng hôm sau, nó vẫn như mọi hôm ngáp ngắn ngáp dài bước xuống nhà. Dạo gần đây nó rất hay mệt mỏi, mặc dù nó không hề bị thiếu ngủ một chút
nào. Bữa ăn sáng đã được dọn sẵn trong nhà bếp. Hôm nay mọi người đã đi
làm hết, chỉ còn mình nó đơn cô thưởng thức bữa sáng. Bê đĩa cơm rang
trứng lại trước mặt mình...
- Khụ khụ...
Nó chợt cảm
thấy cái đĩa cơm kia có một mùi kinh khủng làm nó buồn nôn vô cùng. Vào
trong nhà vệ sinh trút hết ra mặc dù chưa ăn gì. Chị Ly thấy nó như vậy
thì ngạc nhiên. Nó thích món này lắm mà. Không lẽ...?
Khoảng mười phút sau nó mới quay lại phòng ăn. Chị Ly thấy nó cứ cười tủm tỉm
làm nó ngây ngô chẳng hiểu gì. Chị lại gần ngồi đối diện với nó.
- Mỹ Hà, chị nghĩ em nên đến bệnh viện kiểm tra!
- Em bình thường mà!
- Bệnh viện phụ sản chứ không phải bệnh viện bình thường! - Chị Ly nói.
Nó đã nhận giấy thông báo kết quả: ''Thai nhi hai tuần tuổi phát triển khỏe mạnh''
Nó ngẩn ngơ, vậy là nó đã làm mẹ? Nó không thể tin nổi! Chị Ly thì vô
cùng vui sướng, chị chúc mừng nó, chị còn định gọi điện đi báo khắp nơi
nhưng nó can ngăn:
- Chị đừng có gọi lung tung thế! Mới lại em chưa đủ tinh thần để thông báo với Quân!
- Vậy em định giấu cậu chủ hả? - Chị Ly mặt gian xảo.
-...
Vậy là nó trở về nhà. Và thông tin nó có em bé mọi người đều được biết
trừ hắn. Trong khi hắn tiếp tục ủ rũ thì nó tiếp tục nôn ọe suốt ngày.
(thông cảm, tác giả sẽ viết nam chính chap này hơi ngu) Hắn thì lại
tưởng nó bị bệnh lo lắng không thôi. Nhiều hôm còn thấy nó đòi ăn vặt
nửa đêm xong mua về lại không ăn hoặc đi nôn thay vì ăn. Vì quá tò mò
nên một hôm hắn đã tập hợp đông đủ cả nhà và ngồi hỏi.
-
Ngọc Mai, em có biết Mỹ Hà bị sao không? Cô ấy đòi ăn vặt nửa đêm xong
mua về lại không ăn hoặc đi nôn thay vì ăn. Nhiều hôm lại còn nôn ọe.
Buổi tối ngủ rất ngon nhưng hôm nào cũng thấy ngáp, thấy mệt mỏi!
- À, cô ấy bị... hi hi... hưc hưc... đầy bụng! - Ngọc Mai cố nén cười.
Nhất Nam thì uống nước suýt sặc, nhanh chóng ra ngoài sân mà cười để không bị hắn phát hiện.
- Đầy bụng à? Ngày nào cũng đầy á? - Mặt hắn đần ra.
''Rầm''... Các bậc phụ huynh ngồi trong phòng ăn cười té cả ghế. Chị Ly, chị Hương và hai bà quản gia đang nấu ăn cười rung người. Họ còn không đủ sức để
băm hành. Nó đi làm về thấy tình hình như vậy vừa xấu hổ vừa bực mình.
Nó lườm Ngọc Mai sắc lẹm làm cô đang nhịn cười bỗng bật lên cười ha hả.
Hắn thấy thế mặt càng ngu hơn. Đúng là! Sắp làm cha mà cũng không biết!
- Ngọc Mai, cậu định phun hết bí mật của tớ ra hả? - Nó nói quên luôn sự hiện diện của hắn.
Mọi người thấy đoạn hay liền từ trong bếp lẫn ngoài sân vào hết trong
nhà. Nhất Nam thì thầm vào tai Ngọc Mai. Quả này khéo khi nó để lộ mất
thôi!
- Đâu có! - Ngọc Mai diễn theo kịch bản của Nhất Nam, hôm nay cô phải ép nó tự khai mới được!
- Cậu nói thế anh ấy đi tra mạng hay hỏi người khác biết tớ có em bé thì sao? - Nó phun hết ra. (ồ, chị ơi lộ rồi kìa!)
Hắn ngẩn ra một lát rồi chợt sướng rơn, Chạy ra chỗ nó:
- Thế anh sắp làm cha hả?
- ...
Nó bây giờ mới nhận ra là mình nói hớ, buột miệng phun hết ra rồi còn
đâu. Ngọc Mai và Nhất Nam cười sặc sụa vì cuối cùng cũng lừa được nó. Cả nhà ai nấy cười chảy nước mắt. Bây giờ biết hết rồi còn đâu!
Vậy là từ hôm đó, nó không giấu hắn được nữa. Nhưng rồi dần thành quen
và những đứa nhỏ chính là niềm hạnh phúc của tất cả họ!...
- Trương Mạnh Tuấn, anh trả ngay cho em cái bánh sô cô la ấy!
- Trương Mỹ Vy, anh không trả đấy! Ai cho phép em dùng cái giọng đó nói với anh trai của mình hả?
Mạnh Tuấn lè lưỡi trêu chọc Mỹ Vy. Mỹ Vy xinh xắn bị chọc giận, cô bé
chạy lại đánh anh trai mình một trận. Hai anh em đều tinh nghịch quá!
- Kim Nhất Khải, anh phá con búp bê của em!... Hức!
- Anh xin lỗi mà! - Nhất Khải hối lỗi.
- Anh đi chết đi! - Cô em gái vẫn còn giận.
- Kim Ngọc Tuyết, anh đã xin lỗi rồi sao em vẫn vô lễ vậy?
Nhất Khải đang chỉnh đốn lại em gái. Xem ra cậu rất giống ba ở điểm
hiểu chuyện nhưng vẫn còn hay nóng tính. Ngọc Tuyết hậm hực ăn bánh, anh trai cô mới là người sai, vậy mà còn nạt cô? Rõ là đáng ghét mà!
- Kim Bảo Trân, em định sao với cái hộp bút chì màu của anh đây?
- Ồ, hình như em phá nó rồi, anh kêu mẹ mua lại đi! (trời ơi quậy y mẹ hồi bé luôn!)
- Bảo Trân!
- Hè Hè, anh trai Kim Nhất Vĩnh của em nóng tính quá đấy, đùa thôi, em để nó trên bàn học của anh!
Nhất Vĩnh bẹo má em gái vì cái tội nghịch ngợm. Có thể kể tên Bảo Trân
là người quậy phá nhất, Mỹ Vy là người cá tính nhất, còn Ngọc Tuyết đanh đá nhất!
Đó là các cặp bé trai gái sinh đôi. Vậy là ba cặp
của chúng ta đều sinh đôi hết, đúng là mừng kinh khủng! Sau sáu năm,
những cô cậu nhóc nhí đã lớn lên và họ lại tiếp bước hành trình của ba
mẹ mình.
*Giới thiệu chút nha:
Tuấn - Vy (con của nó và hắn)
Khải - Tuyết (cô và anh)
Vĩnh - Trân (Nhất Hải và Mina)
Một lát sau, sáu cô cậu bé trai bé gái xinh xắn của chúng ta đều vào
bên trong phòng ăn. Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ. Bữa cơm gia
đình của họ vô cùng đầm ấm và hạnh phúc. Sau sáu năm, họ vẫn yêu thương
nhau như vậy. Và sự xuất hiện của các bảo bối đã làm cho tất cả rất vui
mừng, mặc dù chúng rất quậy phá. Và cũng chính những thiên thần nhỏ này
đã chắp thêm và vun đắp cho tình cảm gia đình hạnh phúc hơn. Trải qua
rất nhiều năm dài, ai cũng thay đổi về diện mạo nhưng tình cảm họ dành
cho nhau vẫn không đổi.
Từ đây, tổ ấm của họ đã có thêm thiên
thần và mai sau khôn lớn, nhất định những thiên thần cũng tài giỏi giống ba mẹ mình. Cuộc sống hạnh phúc này nhất định sẽ mãi không mất đi!...
------------------------------ Thứ sáu, ngày 4 tháng 3 năm 2016 ----------------------
Vâng, đoạn kết này có thể hơi lủng củng và chưa vừa ý của đọc giả
nhưng mình cũng xin thứ lỗi và sẽ kết như thế này. Truyện đến đây là kết thúc, xin chào và hẹn găp lại các đọc giả của mình ở tác phẩm sau! Rất
cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT