Chuông báo vào lớp đã vang lên, nó và cô bước vào chỗ ngồi. Nhìn nó, cô lại cảm thấy lo lắng vô cùng. Cô lo nó sẽ chịu không được rồi bỏ cuộc mặc dù cô biết từ trước tới giờ nó vẫn luôn kiên cường, cô vẫn lo. Từ ngày xảy ra chuyện, nó đã gầy và xanh xao đi nhiều. Nếu bây giờ chuyện quá sức với nó, cô không biết nó sẽ gầy tới mức nào nữa! Nó thấy cô nhìn mình thì hỏi: - Có chuyện gì sao?

- À ừm không có gì. Thầy dạy toán vào rồi kìa!

Nó gật đầu, mở sách ra chuẩn bị cho môn học mình yêu thích. Thầy giáo nhìn cả lớp một lượt rồi để sách, giáo án lên bàn giáo viên.

- Mỹ Hà là em nào?- thầy chợt hỏi.

Nó giơ tay, thầy gật đầu mỉm cười kêu nó hạ tay xuống.

- Em là người đồng giải kì thi toán với Mạnh Quân đúng không?

- Dạ vâng ạ!- nó rụt rè trả lời.

- Vậy thì từ nay em sẽ vào đội tuyển toán với Mạnh Quân!

Nó ngạc nhiên, học cùng hắn á? Vậy nó sẽ phải đề phòng mấy nhỏ mê hắn à? Một cơn chấn động trong lớp, mọi người bàn tán xôn xao, có người thì khen đểu nó, có người thì nói: ''Chỉ là ăn may thôi, anh Quân là giỏi nhất rồi!''

Thầy gõ thước xuống bàn, nhìn xuống chỗ nó:

- Các bạn có vẻ tin về thực lực của em, vì vậy tiết toán hôm nay sẽ dành để hai em thử sức. Hai em thấy sao?

Hắn nhìn Nhất Nam, nó nhìn cô ngạc nhiên. Chợt hắn lên tiếng:

- Được ạ!- hắn rất muốn thử xem thực ra nó học giỏi tới đâu.

Nó rụt rè lên tiếng:

- Được ạ!

Vậy là các bài toán trong tập đề thầy đưa cho hai đứa nó lần lượt được giải (chỉ yêu cầu giải câu c vì câu này khó). Đầu tiên là bài một, hắn và nó lướt qua đề rồi vẽ qua hình ra giấy, cả lớp cũng được phát đề nhằm theo dõi tình hình. Nó và hắn lên bảng cùng lúc, nó khá ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp tục bài giải. Kết quả bài số một là nó và hắn cùng giải giống y chang nhau, chỉ khác cách trình bày. Cứ thế bài hai, ba, bốn cũng đều như vậy. Cả lớp há mồm ra, trừ cô và anh ngồi xem nó và hắn giải toán. Đến bài số năm, bài định mệnh vì còn 15 phút nữa là hết tiết. Nó và hắn bắt đầu có sự suy nghĩ thực sự vì mấy bài trước đều vừa phải với hắn, nó, anh và cô còn khó với mấy học sinh khá trong lớp (kinh, khó với học sinh khá đấy nhé, không phải học sinh yếu đâu nha, khiếp thật)

Hắn suy nghĩ xong và lên bảng trước nó. Mấy nhỏ trong lớp cười cười, nó thua chắc rồi. Nhưng năm phút sau nó lên bảng, mấy nhỏ kia đinh ninh nó thua vì chậm hơn hắn nhưng không... cách giải của nó hoàn toàn khác hắn, đây là bài đầu tiên hai người làm khác nhau. Nó giải ngắn hơn hắn, làm xong trước hắn ba phút.

Tất cả mọi người kinh ngạc, hắn cũng khá kinh ngạc, anh cũng thế, chỉ có cô hiểu nó thấy bình thường. Phương pháp học toán của nó không phải là làm đúng là được mà phải tìm ra cách nào đúng nhất, hay nhất, ngắn nhất cho bài toán ấy. Trong lúc nó nghĩ cô cũng thấy nó viết ra giấy cách của hắn nhưng lại không dùng nên cô đã hiểu và nhớ tới phương pháp học của nó. Hắn làm xong cũng là lúc chuông báo hết tiết vang lên. Thầy tiến lại chỗ nó:

- Mặc dù em suy nghĩ lâu hơn Quân nhưng lại tìm ra cách giải ngắn hơn, hay hơn vì thế em sẽ vào học đội tuyển toán với Quân.

- Bạn ấy đã giải giống cậu ấy nhưng lại nghĩ cách ngắn và dễ hơn ạ! - cô chợt lên tiếng.

Học sinh trong lớp phản bác, thầy nhìn cô nghi hoặc. Cô đưa cho thầy xem nháp của nó. Mấy đám học sinh không thốt được lên lời, thầy giáo ngạc nhiên rồi mỉm cười tươi. Có lẽ thầy vui vì có học trò mới cũng thông minh ngang ngửa hắn.

------------------------------------------------------------------------------------

Giờ ra chơi, tất cả mọi người cùng ra ngoài. Hắn quay sang nó:

- Cô thông minh đấy!

- Đó là anh không chịu ngồi thêm thôi, anh nghĩ càng nhanh càng tốt!

- Ờ, có lẽ là thế! (anh này vì ngạc nhiên bởi sự thông minh của chị Hà nên lú lẫn rồi!)

Ngọc Mai và Nhất Nam cười, thật là hai cái người này! Nó và cô cười nói với nhau. Anh, hắn và cô đều có một điểm ở nó mà họ rất ngạc nhiên và khâm phục. Đó là nó đã không đi học hơn một tháng rồi, chỉ mới mượn vở của Ngọc Mai xem và nhờ cô giảng mà lại vẫn có thể thông minh vượt trội như vậy. Hắn ngẫm lại lời ba mình, công nhận nếu bỏ phí một tài năng như nó thì uổng cho đất nước này thật!

----------------------------------------------------------------------------

Trên sân thượng, Dương Ngọc Mễ cùng đám bạn của nhỏ đang vô cùng tức giận. Mỹ Ái khó chịu lên tiếng:

- Chẳng lẽ cứ để thế à?

- Đừng hòng tao để im, giờ thầy giáo đã trọng nó, mình phải tìm cách làm cho nó bỏ học tại trường này! - Nhỏ lên tiếng.

Mấy con nhỏ khác cười xảo trá, Dương Ngọc Mễ đúng là mưu mô sắc sảo. Mấy nhỏ kia lúc nào cũng nghe lời Dương Ngọc Mễ vì nhà nhỏ có quyền thế và nhỏ có nhiều mưu mô giúp cho bọn họ ''vui chơi''.

''Lý Mỹ Hà, mày nhất định phải biến mất!''- nhỏ nghĩ, trông nhỏ bây giờ chẳng khác gì ác quỷ. (đồ độc ác)

----------------------------------------------------------------------------------

Giờ ra về, nó cất sách vở nhanh chóng. Nó và cô ra cổng, trong lúc cô đi lấy xe, đám người Dương Ngọc Mễ lại gần. Nó nhận ra tình hình, thật khinh bỉ, vì hắn mà nhỏ lại có thể điên dại như vậy.

- Mày rất may mắn khi được học cùng anh Quân, nhưng đó không phải là chỗ dành cho mày! - nhỏ lên tiếng trước.

- Đó không phải việc của cô!

- Mày còn dám mạnh miệng à?- nói rồi xông tới tát nó. Nó nắm lấy tay nhỏ hất ra làm nhỏ sôi máu. Nó khinh bỉ, nhỏ ta chỉ biết làm có vậy thôi ư?

- Cô thật đáng thương khi cứ phải sống chỉ vì một thằng đàn ông. Tôi nên nói sao đây? Loại người như cô ấy, hám trai chăng?

- Mày, đồ xấc xược! Bọn mày đâu cho nó một trận!

Nó cũng biết võ, đánh trả được hai người thì bị đứa thứ ba đánh lén rồi cả bọn đó đánh nó. Ngọc Mai quay lại tức giận đánh mấy con nhỏ ở ngoài để cứu nó nhưng mà đông quá. Chợt có tiếng nói:

- Dừng ngay lại!

Tất cả ngừng hoạt động. Quay ra là anh chàng Nhất Hải bữa trước. Đám người của Dương Ngọc Mễ sợ sệt:

- Anh... anh Nhất Hải, là cô ta gây sự trước!

- Cô ấy gây sự? Tôi lại nghe thấy mấy người đe dọa thì đúng hơn nhiều!

- Em...em..

- Đi mau!

Bọn người theo nhỏ chạy hết. Chỉ có nhỏ đứng đó:

- Tại sao cậu lại xen vào chuyện của tôi?

- Cô cũng nên xét lại mình đi, tôi nghĩ cô nên đi được rồi đấy!

Nhỏ hậm hực quay đi, coi như hôm nay không thành công. Nhất Hải giúp cô đỡ nó ra ghế đá.

- Cậu không sao chứ Mỹ Hà, bọn nó đông quá!- cô lo lắng.

- Mình không sao!

- Cảm ơn cậu Nhất Hải, chúng ta lại gặp nhau rồi! - nó quay sang cậu.

- Không có gì! À, tôi đến Sky tìm hai người nhưng họ nói hai người chuyển về Nhất Lâm. Tôi cũng đã có nghe qua chuyện của cậu.

Nó gật đầu, đôi mắt lại buồn, Ngọc Mai cũng kể thêm về chuyện nó hiện tại. Nó và cô cũng rất vui khi nghe cậu nói cậu tin ba nó. Ba người trò chuyện một lúc rồi ra về. Nó và cô tạm biệt Nhất Hải, cậu cũng chào hai người rồi phóng xe đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play