Không đội mũ bảo hiểm, Thiên cho xe lao thẳng hệt như một cơn bão với vận tốc kinh khủng, do anh luôn bị lời nói của Yến Nhi chi phối nên không thể
tập trung cao độ khi lái xe, thỉnh thoảng anh lại va chạm vào xe khác,
tiếng kêu lên thảm thiết của người đi đường.
Mọi thứ xung quanh vì anh mà nín thở, tuy những ngọn gió mới dám trêu ghẹo, thổi vù vù qua tai anh lúc này.
Tại bệnh viện.
Đôi giầy thể thao đen khó nhọc bước qua đại sảnh, mỗi bước đi thật nặng nề
như xiềng xích chói chặt. Anh chạy qua vài hành lang dài, đến cuối cùng
cũng tìm được phòng cấp cứu của mẹ anh.
Một hành lang với không gian lạnh lẽo, chỉ có những hàng ghế dài màu trắng
dính liền nhau trơ trọi, đặt sát vào tường. Cả hành lang dài không bóng
người qua lại, chỉ thấy bóng dáng nhỏ của một cô gái, đang cúi gằm mặt
xuống đất, tóc bù nu xõa xuống.
Không
nói tiếng nào, sau một giây hít thở lấy lại nhịp tim bình thường, anh
tiến tới chỗ cô gái. Bước chân như muốn dẫm nát tất thảy ô gạch trắng
nơi đây. Ánh mắt nhìn thẳng vào căn phòng cấp cứu vắng lặng kia.
- Chuyện này là sao? - Anh cất giọng.
Vừa nghe thấy giọng anh, cô mơ màng ngẩng mặt lên, sợ hãi nhìn khuôn mặt
lạnh lẽo bức người của anh, đôi vai nhỏ bé khẽ run lên, thốt lên từng
chữ không rõ ràng.
- Em không biết...một tiếng trước bác sĩ gọi điện cho em... em gọi cho anh luôn.
- Tại sao người ta lại gọi cho em mà không phải tôi - Không ngoái đầu nhìn cô , anh cất giọng thắc mắc.
Cô im lặng lắc đầu vờ vịt như không biết. Cô rất xấu hổ khi nói ra nguyên
do mà bác sĩ gọi cho cô đầu tiên mà không phải ai khác. Đưa tay lên vò
đầu, mái tóc bị gió từ cuối hành lang thổi vào làm bay tứ tung, rối mù.
Bác sĩ có nói, số điện thoại của cô thường xuyên liên lạc với bệnh nhân
nhất, và hơn nữa bà cũng lưu cô là "Con gái". Anh thì không hề hay biết
điều này. Vốn dĩ anh chưa bao giờ đụng vào điện thoại của mẹ mình.
Anh không thích cầm điện thoại của người khác lên và nghịch nó, hoặc kiểm tra gì đó, ngoại trừ một người.
Ở cánh đồng hoa hướng dương, cô gái nhỏ khẽ vuốt ve vài cánh hoa, rồi cất điện thoại đang cầm trên tay vào túi, chậm rãi đến cạnh chỗ những người còn lại.
Cô lặng nghĩ lại chuyện vừa rồi, như một cuốn phim quay chậm khiến đầu cô mải miết suy nghĩ, đau như búa bổ.
Anh nghe điện thoại xong, khuôn mặt tươi cười của anh bỗng dưng nhạt nhẽo
mà không cảm xúc, ánh mặt trở lên thâm sâu, cô ngờ vực nhón chân nhìn và hỏi chuyện, anh thậm chí không trả lời còn quay đi. Cô không biết anh
đang giấu cảm xúc của mình nên phải quay đi để cô không nhìn ra, ấy vậy
đã trách anh.
- Chờ anh, nhất định phải
chờ anh. - Anh nói một câu làm cô khó hiểu, cô ngẩn người nhìn anh thì
nhận ra anh đã chạy lên trên từ lúc nào không hay.
Cô dẫm đạp lên từng gốc hoa hướng dương mà đuổi theo anh, những bông hoa quệt xuống mặt cô đau rát, vẫn chạy và chạy theo...
Anh không cho cô đi theo, một mình anh chạy lên lấy xe, rú ga và lao đi như tên lửa, lúc cô đuổi lên đến nơi thì chỉ nhìn thấy những hạt bụi lơ
lửng trên không trung, vài hạt rơi xuống đất, vài hạt bị gió cuốn phăng
đi xa.
Cô đã gọi cho anh đến nát máy nhưng vẫn không có hồi âm, cô để lại một vài tin nhắn, mong rằng anh sẽ trả lời.
"Đã xảy ra chuyện gì? Anh trả lời em đi"
"Anh đi đâu vậy, anh quên mất còn em phía sau à? Sao anh không chờ em cùng đi với"
~~~
Ngồi đợi cấp cứu, tựa hồ cả một thế kỉ mãi không trôi qua, mẹ anh bị nặng đến thế ư?
Anh ngồi trong tư thế bất động, không buồn nhúc nhích, đến hơi thở cũng
nặng nề, ánh mắt vô hồn dán chặt vào hai cánh cửa chưa hề mở ra kia.
Mỗi giây phút trôi qua đều như bị ngưng lại, chậm như lúc ban đầu, anh đã
ngồi chờ hơn năm tiếng mà mẹ anh vẫn chưa được đưa ra. Anh đập mạnh tay
vào tường, bao sự lo lắng chuyển thành tức giận.
Yến Nhi hoảng hốt khi thấy anh đứng dậy, định xông vào túm cổ vào một vị bác sĩ đang đi tới.
- Anh Thiên, anh định làm gì vậy?
- Bỏ ra. - Hai từ khô khốc được anh quát mạnh, bàn tay mềm yếu của Yến Nhi bị anh gạt ra, cô đau đớn ray ray cổ tay.
Anh định hỏi, vì sao mà phẫu thuật lâu thế, thì cánh cửa trắng kia mở rộng
ra. Mẹ anh nằm trên ca-bin, mắt nhắm nghiền không một động tĩnh. Chiếc
bình ô-xi che gần nừa khuôn mặt của bà.
- Cậu là người nhà bệnh nhân?
Thiên gật đầu.
- Bà ấy bị thương rất nặng, chúng tôi đã cố gắng hết sức, chỉ chờ vào ý thức của bệnh nhân. Xin lỗi cậu.
Khuôn mặt Thiên, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Nhưng lúc này, đáng thương hơn ai hết.
Không kìm chế nổi bản thân, anh đưa tay lên đấm vị bác sĩ, tại sao khoa học
hiện đại lại để mẹ anh như vậy. Ý thức cái quái gì chứ, mẹ anh không thể bị làm sao được.
- Anh Thiên. - Yến Nhi kinh hãi nhìn theo Thiên. Không suy nghĩ bất kì điều gì nữa, chủ động
chạy đến ôm chặt lấy anh từ phía sau.
-
Đừng đánh người ta nữa, em xin anh, anh đừng như vậy nữa. - Cô khóc nức
nở, cảm thấy bàn tay mình quá nhỏ bé không đủ ôm trọn bóng dáng cao
ngạo của anh. Cảm giác thấy anh đau khổ, cô càng bất lực và dày vò bản
thân mình hơn. Đau buốt đến tận xương tủy.
Cô biết, anh yêu thương mẹ, anh sợ mất mẹ đến nhường nào.
Một người con trai mạnh mẽ như anh cũng có lúc điên cuồng như vậy. Anh còn
trẻ, anh không muốn mất cả cha lẫn mẹ, anh không muốn mình trở thành mồ
côi. Căn biệt thự của anh đã quá trống trải, không còn tiếng nói, nụ
cười thân thương của bà nữa, anh sẽ trở lên cô độc nhất thế gian mất.
Anh cần mẹ hơn bất kì thứ gì khác. Mẹ anh tuyệt đối không thể ra đi. Anh phải làm mọi cách đến mẹ được cứu sống.
Nhưng, bác sĩ nói, dù có chuyển sang nước ngoài thì mẹ anh sẽ không qua nổi,
bởi vì di chuyển bằng máy bay sẽ khiến bệnh nhân càng yếu hơn.
Anh phải làm sao bây giờ?
Cơ thể Yến Nhi yếu ớt, run run, nước mắt cô thấm vào áo anh ướt nhèm.
~~~
Vài ngày sau...
Dạo quanh bờ hồ, vào một buổi nắng đẹp. Cô gái nhỏ tinh nghịch mải mê vườn
những bông hoa nhỏ cạnh bờ hồ mà quên mất chỉ cần một bước chân quá đà
là ngã thẳng xuống hồ.
Mặt nước trong
veo, thoảng hơi lạnh. Một đống người hò hét lên, người con gái giật mình và hét lên trước khi biết số phận long đong của mình khi ngã xuống hồ
nước. Cũng may lúc đó...
Một cánh tay dài dang ra, khẽ kéo cả thân hình cô lại.
Cô ngã trong vòng tay ấm áp, vui mừng đối mặt với ánh mắt mê hoặc của
người con trai đang đỡ mình. Vy định lên tiếng thì Thiên đưa tay lên làm động tác im lặng trước miệng cô. Giọng nói khàn khàn mệt mỏi vang lên:
- Đừng nói gì.
Anh im lặng kéo sát cô vào người, ôm lấy thân hình nhỏ bé ấy từ phía sau.
Cùng ngắm nhìn cảnh hồ trong veo. Ban đầu, nhịp tim cả hai lệch nhau
hoàn toàn, một lúc sau khi im lặng, nhịp tim cả hai bắt đầu đập giống
nhau, hơi thở cũng đều hòa như một.
Thay vì lên tiếng, hãy để cho con tim tự cảm nhận trong yên lặng.
Thật lòng cô muốn hỏi anh về chuyện hôm đó, nhưng bị lời nói của anh hớp trọn cả những câu hỏi trong lòng cô.
Im lặng và ngắm nhìn một lúc chán chê, đôi chân anh chậm rãi sải bước, kéo theo cô đi. Dáng vẻ cô độc của Vy bước theo anh, anh chỉ khẽ liếc nhìn
và cười lạnh.
~~~
Anh đưa cô về biệt thự của mình. Bỏ mặc ánh mắt hiếu kì của người làm mà
thản nhiên ôm eo cô vào trong. Tất nhiên sẽ có lời bàn tán nhưng không
to cho lắm. Mấy cô người làm không biết gì vì cứ ngỡ Thiên và Yến Nhi
mới là một cặp, cho nên cứ lên tiếng quở trách anh "ngoại tình"
Anh nhéo hai má của cô, chắc hẳn cô uống quá nhiều trà sữa nên hai má mới
phúng phính ra như vậy. Cô khẽ đặt tay lên bộ ngực săn chắt của anh,
hoàn toàn bị mê hoặc.
Dạo gần đây, kể từ ngày anh bỏ cô ở lại cánh đồng hoa, anh mới quay trở lại tìm cô. Anh
vẫn cư xử với cô như thế, chỉ có điều anh đang có bí mật giấu cô.
Căn phòng rộng lớn tràn ngập mùi hương của anh. Quyến rũ hơn bất kì loại
nước hoa đắt tiền nào khác. Lúc anh với tay lấy bộ quần áo trong tủ, cô
tò mò chạm vào một chiếc hộp nhỏ xíu màu đỏ bằng nhung, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đẹp tinh xảo, kiểu dáng đơn giản nhưng đầy quý
phái.
Là phụ nữ, ai mà không biết nó dùng để cầu hôn chứ.
- Không dành cho em!
Cô đang ngẫm cười thì anh thốt lên nhàn nhạt, câu nói làm cho cô từ trời xanh cao thẳm ngã xuống vực sâu không thấy đáy.
Tại sao anh không biết cách cẩn thận hơn để người khác không bị tổn thương
thêm một chút. Anh trả lời không chút quan tâm lắng nghe xem đối phương
sẽ ra sao.
Vào ngày sinh nhật vừa qua của Yến Nhi. Cô đã thổi nến và cầu nguyện rằng.
"Ước gì, anh Thiên sống tình cảm thêm một chút"
Vy lặng người một lúc, rồi miễn cưỡng nở nụ cười. Cô nhớ lại từng anh nói:
"Nhớ để trống ngón tay áp út của em cho anh đấy"
"Chờ anh, nhất định phải chờ anh"
Vậy, thực hư là sao?
Cô tựa lưng vào tường, anh đi vào phòng tắm. Cô thấy trong tim mình đang
dần tạo ra một khoảng trống, chính Thiên không lấp đầy được.
Một lúc sau anh đi ra, anh đã thay một bộ quần áo thoải mái hơn. Mái tóc
anh vẫn đẫm nước, một vài giọt nước ương bướng đọng lại trên khuôn mặt
mỹ nam của anh mà không chịu rơi xuống. Mùi hương từ anh tỏa ra nhè nhẹ, cô ngẩn người một lúc rồi òa lên cười.
- Sấy tóc cho anh!
Cô gật đầu, anh ngồi lên giường còn cô đứng ở dưới. Đầu tiên cô dùng khăn
lau nước trên tóc anh rồi mới dùng máy sấy. Cô làm hết sức nhẹ nhàng,
những động tác đơn giản đi vào trong tim anh.
Xong, cô cất máy sấy đi. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của anh và mỉm cười. Anh nhún vai đứng dậy, bạc môi khẽ thốt lên:
- Đi
Cô kéo người anh lại. Chủ động nhón chân lên hôn anh, đây chính xác là
lần đầu cô chủ động, ánh mắt không hề nghi ngờ. Anh sững lại một giây,
nhìn gương mặt xinh đẹp của ai kia, anh thằng người ôm cô, một cảm giác
vui sướng, thích thú tuôn trào trong lòng. Trên môi anh còn lưu lại vết
son môi nhàn nhạt, đột nhiên anh nở nụ cười nhẹ. Vuốt mái tóc đã cắt
ngắn của cô, rồi nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, lạnh lùng, khó đoán.
Càng gần cô, anh càng thấy đau vì đã gật đầu đồng ý với mẹ anh một chuyện.
Hai giờ sáng hôm qua, mẹ anh đã tỉnh dậy, nhưng vẫn không có gì tiến triển. Anh rất vui, nắm chặt lấy bàn tay của bà.
- Thiên, mẹ muốn thấy con và Nhi thành hôn!
Thời gian mẹ tồn tại trên cõi đời này, đang được tính bằng ngày...Đó là tâm nguyện cuối cùng của bà.
...
Anh xoay người cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn. Vy cảm nhận được đau đớn
đến thống khổ, đôi mắt nhắm không dám mở, tay ôm không dám xiết. Cảm
xúc nhẹ tênh.
Em này, kiếp sau mình yêu nhau nhé. Kiếp này anh phải tạm gửi thân mình cho một người con gái khác rồi.
~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT