Lúc yêu cô, anh trách một ngày sao lại quá ngắn, lúc nào cũng cảm
thấy không đủ, nhưng bây giờ, khi tính mạng cô đang ngàn cân treo sợi
tóc, một ngày trôi qua dài như cả thế kỉ.
Đèn phòng cấp cứu tắt, trái tim anh chưa bao giờ đập mạnh như thế, anh chưa bao giờ cảm thấy mình hồi hộp đến vậy.
Bác sĩ lắc đầu, nói cái câu mà anh ghét cay ghét đắng, ông ta nói đã
làm hết sức, ông ta xin lỗi. Anh đạp cho ông ta một phát, anh hỏi ông ta xin lỗi thì làm được gì, liệu người mà anh yêu có thể sống lại? Anh
định cho ông ta vài cú nữa vì sự bất tài của mình, thì đã bị lũ bảo vệ
mất dạy cản lại, chúng nói nếu anh còn gây rối nữa thì chúng sẽ lôi anh
ra ngoài. Mẹ kiếp, chúng mày biết bố chúng mày là ai không hả? Là tổng
giám đốc của tập đoàn T&T lớn nhất cái đất nước Việt Nam này đó,
chúng mày muốn ăn cám hết rồi hay sao? Anh nói đến thế mà chúng còn vẫn
còn dám dọa nạt đem anh vô trại tâm thần mới ghê chứ, vào thì vào, mày
tưởng bố chúng mày sợ à?
Ngay cái lúc dầu sôi lửa bỏng đó, chiếc xe màu trắng đem theo người
con gái mà anh yêu được đẩy ra. Anh không còn thời gian để cãi nhau với
lũ bã đậu ấy nữa, vợ anh kia rồi mà, bà xã thân yêu của anh. Mặt mày bà
xã không còn hồng hào như xưa nữa, nó trắng toát, không có một chút gì
gọi là còn thấy sự sống trên gương mặt xinh đẹp ấy, một cảm giác lạnh
lẽo bao trùm lấy Lâm, anh ôm cô, chặt lắm, cứ nuôi lấy hi vọng là những
giọt nước mắt, cái ôm của anh sẽ truyền lại sinh khí cho cô, rồi cô sẽ
lại tỉnh dậy và mỉm cười cười với anh, anh và cô sẽ cùng nhau xây nên
một gia đình hạnh phúc ngập tràn tiếng cười. Anh mong rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng mà thôi.
“Con trai à, cô ấy đã đi rồi. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là phải
để cô ấy ra đi thật thanh thản, đừng cố níu kéo, làm như vậy sẽ khiến
tâm hồn cô ấy bị tổn thương thêm mà thôi ”
Tiếng trìu mến giả tạo của con mẹ y tá già làm anh tức điên, mụ ấy
dám đem anh trở về với thực tại, là vợ anh, bà xã anh, người anh yêu,
không còn sống nữa, cô ấy đã đi xa lắm rồi, cô ấy tới một nơi mà anh
không thể tới.
“Các người…câm ngay…câm miệng lại hết cho tôi. Không được nói bất cứ
gì hết, các người bị điên à, cô ấy còn sống, tối hôm qua chúng tôi con tâm sự với nhau cơ mà, cô ấy còn đòi tôi hôm nay dẫn đi công viên chơi nữa cơ
mà. À, còn con tôi nữa, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng đạp chân của nó đây
này, không tin các người cứ nghe thử xem, rõ ràng là tôi còn nghe thấy
cơ mà, tai của các người lãng hết rồi hay sao? Đi khám tai lại hết đi, à không, khám mắt nữa. Thôi, tốt nhất là khám tổng thể ấy, nhớ khám não
kĩ kĩ vào, các người bị điên hết rồi, cô ấy…cô ấy còn sống mà. Phải
không bà xã, em nói cho bọn họ biết đi, em còn sống mà phải không? Sáng
nay em còn chưa ăn sáng nữa, chắc em với con đói bụng rồi phải không?
Anh có mua cháo thịt bằm đấy…để coi, anh để đâu rồi ta? À, nãy anh đưa
em vô phòng cấp cứu xong anh giục đâu mất tiêu luôn rồi, ha ha, anh lãng ghê cơ, để anh đi mua hộp khác cho bà xã nhe, em muốn ăn hành không bà
xã, trả lời anh đi? Trả lời anh đi mà, em cũng bị lãng tai giống bọn họ
hết luôn rồi hay sao? Em…Mi, tao nói, mau trả lời tao, trả lời tao mau
lên hay tao tán mày vểnh mỏ bây giờ…Mi, làm ơn, anh xin em…”
“Con trai, ta hiểu mà”
“Mẹ nó, bà hiểu gì chứ? Chuyện vợ chồng tôi để vợ chồng tôi lo, có
mắc mớ gì đến bà không hả? Sao bà nhiều chuyện quá vậy, chắc là cô ấy
mệt quá nên mới ngủ mà không nghe tôi nói thôi, phải không bà xã?”
“Mau đẩy cô ấy đi” Bà y tá già quệt nước mắt, ra hiệu cho các y tá khác.
“Bà nói gì vậy? Này, các người đẩy cô ấy đi đâu, đây là vợ tôi mà, ai cho phép các người hả? Là ai cho phép? Các người có tin tôi bỏ tù mọt
gông các người không, mau dừng lại, tôi nói dừng lại mau lên”
“Cho cậu ấy một mũi thuốc án thần đi”
“Không, các người không được phép, các người giết vợ tôi xong bây giờ muốn giết tôi luôn hả? Không…”
….
….
“Anh Lâm, anh tỉnh rồi”
“Maga, em làm gì ở đây? Mi đâu, Mi đâu, cô ấy ở đâu rồi hả? Tại sao
lại trói anh, Maga, em nghe anh nói, Mi chưa chết đâu, em mau giúp anh
đi, cởi trói cho anh để anh đi cứu cô ấy, chứ không là họ giết cô ấy
mất. Maga, mau lên”
“Anh Lâm” Maga đưa tay lên má, gạt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh ” Bạn ấy đi rồi anh à, bạn ấy đi thật rồi”
“Không, em nói gì vậy? Bộ em cũng điên nốt rồi hay sao? Tại sao, tại
sao không ai ở đây chịu nghe tôi nói hết vậy hả? Cô ấy còn sống, Mi còn
sống mà”
“Anh Lâm, em xin anh, đừng tự lừa dối mình nữa. Nghe em đi mà anh”
“Không…không, hức, không thể như vậy được mà…không”
Maga ôm chầm lấy người đàn ông mà cô yêu thương. Cái giờ phút này, cô đã chờ, đã chờ từ lâu lắm rồi.
“Còn em mà, em sẽ thay bạn ấy chăm sóc anh. Xin anh, đừng như vậy nữa, em đau lắm”
“Không mà, cô ấy còn sống mà…hức”
1 tháng sau, tại phòng của phó viện trưởng.
“Chúc mừng anh thăng chức anh Ân” Maga cầm bó hoa rực rỡ trên tay, hạnh phúc đưa nó cho ân nhân của mình.
“Cảm ơn em, em yêu”
Cô đặt một nụ hôn hờ hững lên má của vị bác sĩ đẹp trai.
“Không có gì, my love”
“Sao mà thăng quan tiếng chức nhanh thế anh? Có tuyệt chiêu gì à?”
“Tuyệt chiêu gì đâu, nhờ ông bố già thôi, nịnh nọt vài lời là xong ngay ấy mà”
“Ái cha, bác sĩ của em thay đổi nhiều quá. Làm cách nào mà hay thế?”
“Thì nói là chuẩn bị dẫn vợ tương lai về nha ra mắt chứ sao nữa” Ân
bẹo má cô một cái, phía dưới, ngón tay của anh liên tục trêu ghẹo.
Maga có hơi khó chịu, nhưng mà cô vẫn mặc kệ.
“Chắc gì em đã đồng ý”
“Em đã hứa với anh rồi mà!” Ân hơi ngạc nhiên, ngay lập tức thu cánh tay lại, ngồi đối diện với cô.
“Biết là vậy, nhưng mà dạo này em hơi bận”
“Bận việc gì?”
“Công việc riêng thôi ấy mà”
“Anh nghe con y tá nói dạo này em hay sang khu D, bên đó có chuyện gì à?”
“Biết sao được, từ sau cái vụ ấy, anh Lâm cả tháng nay cứ tỉnh tỉnh mơ mơ, em làm sao mà nỡ bỏ”
“Anh tưởng thứ em muốn là trả thù hắn ta!”
“Ân à, dù sao anh Lâm cũng là anh trai của em”
“Mới tuần trước em còn nói với anh là em hận hắn”
“Anh thôi đi có được không! Chuyện của em cứ để em tự giải quyết, anh đừng xen vào làm gì!”
“Chuyện của em? Haha, cô bé, đây không phải là chuyện nhỏ đâu, là hai mạng người, hai mạng người lận đó, đi tù như chơi”
“Em không nói, anh không nói, thì cũng chẳng ai biết hết!”
“Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Bố anh hẹn thứ năm tuần này đó, em lo mà chuẩn bị đi”
“Em đã nói rồi, em rất bận, để khi khác đi”
“Em bận, bận chăm lo cho thằng khác sao? Maga, vậy rốt cuộc đối với em tôi là gì?Là gì hả?”
“Ân à, anh hơi cao ngạo quá rồi đó, vậy chứ anh tưởng anh là gì?”
“Em…”
“Anh tưởng là tôi yêu anh thật lòng sao? Không ngờ, sau bao nhiêu
năm, anh vẫn chỉ là thằng ngu. Vậy thì để tôi nói cho anh biết, đối với
tôi, anh chỉ có giá trị để mà lợi dụng thôi, tôi cho anh cái màng của
tôi, nhiêu đó là quá đủ rồi. Chúng ta, từ bây giờ, tốt hơn hết là không
nên có bất cứ liên hệ gì với nhau nữa!”
“Haha, em giỏi lắm, em chơi tôi. Em tưởng tôi ngu mà để bị em đánh
lừa nữa hay sao, đoạn ghi âm cuộc đối thoại của chúng ta tôi vẫn còn giữ trong điện thoại đây này. Chỉ cần tôi báo…”
“Sao? Mọt sách, anh định làm gì? Anh nghĩ anh báo cảnh sát là tôi sợ
sao? Phải đó, tôi sợ đó, vậy còn anh, sự nghiệp của anh, chả lẽ anh
không sợ? Đừng thách tôi, anh sống tôi sống, mà cho dù tôi có chết đi
nữa, tôi cũng sẽ lôi anh theo cùng. Vì vậy, ngoan ngoãn câm mồm lại và
thực hiện nhiệm vụ của mình đi bé yêu à. Vĩnh biệt!”
Cánh cửa phòng bị đóng sập một cách không thương tiếc. Cứ ngỡ, cứ ngỡ là anh sẽ có được cô, nhưng đến cuối cùng, con số 0 vẫn là con số 0 mà
thôi.
“Maga, nếu tôi không có được hạnh phúc, thì em cũng đừng hòng có
được. Thật may là tôi đã dự liệu trước, tôi quá hiểu em cơ mà.Em muốn
chết, được thôi, tôi với em, chúng ta sẽ cùng chết!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT