Mấy ngày hôm nay, người ra người vào phòng bệnh phải nói là đông ghê
luôn, đa số là nhân viên của công ty anh đến chúc mừng, họ không biết
chuyện cô còn là học sinh cấp ba, một phần vì anh chưa nói, một phần
cũng vì sợ người ta dị nghị, nên nói chuyện cũng khá là thoải mái. Riêng chuyện học hành ở trường, anh nói anh sẽ cho người lo nên cô cũng yên
tâm phần nào.
Anh Huy từ Sài Gòn nghe tin là vào thăm ngay từ hôm đầu tiên luôn, hai người tâm sự trên trời dưới đất đủ thứ chuyện, anh nói mang thai sớm như này, dễ bị
chồng chán lắm, nên phải giữ chồng cho cẩn thận. Anh còn hướng dẫn cô
mấy bí quyết, nghe xong đỏ hết cả mặt. Dù biết rõ Huy là người như nào,
nhưng anh Ca vẫn thấy khó chịu, nên tối hôm đó, nhẫn tâm đuổi anh Huy về Sài Gòn luôn.
Qua đến tuần sau, mẹ cô cũng bắt xe từ quê vào. Lúc nghe anh nói, Mi
sợ cực kì, chưa học xong, chưa cưới hỏi gì mà đã ” ăn cơm trước kẻng “,
chắc là mẹ giận lắm. Trái với nỗi lo sợ của đôi vợ chồng trẻ, mới vào là mẹ đã hỏi thăm cháu này nọ, rồi con bắt cô phải ăn uống đầy đủ để có
sữa cho con. Mẹ còn nói sợ không sống nổi đến khi được bồng cháu, hại cô khóc hết nước mắt.
“À mà, con với cậu Lâm, là khi nào vậy?”
“Khi nào gì ạ?”
“Còn khi nào gì nữa, chuyện đó, hai đứa làm lúc nào, ở đâu, con thấy
sao hả? Nhìn men vậy, chắc cậu Lâm cũng không đến nỗi nào đâu há”
“Mẹ này, sao mẹ lại hỏi vậy? Con…” Mặt Mi bất giác đỏ ửng.
“Thôi, tôi biết cô xấu hổ rồi, không cần kể, ăn gì để tôi đi mua cho”
“Mẹ, con xin lỗi”
“Lỗi phải gì, ai thì mẹ không biết, chứ cậu Lâm là con nhà đàng hoàng gia giáo, biết phân biệt đúng sai, có phép tắc, mẹ cũng không lo lắm”
“Mẹ không giận con chứ?”
“Ôi dào, giận gì mà giận, mẹ lấy bố con lúc cũng gần bốn mươi, chẳng
phải trẻ trung gì, chỉ lo không biết có được bế cháu không thôi. May mà
mày chửa sớm, chứ không tao nhắm mắt không xuôi”
“Dạ ”
Cô nhẹ nhàng lấy tay quệt nước mắt, nhìn ra ngoài cửa, có người đứng
nghe lén, đàn ông đàn ang gì đâu mà mắt mũi cũng đỏ hết thế kia.
“Anh Ca, sao lại khóc thế kia?”
“Con rể, con bị đau ở đâu à?”
“Dạ không, con…chỉ là…con hứa với mẹ sẽ chăm sóc Mi và luôn yêu thương cô ấy ạ. Con…cảm ơn mẹ”
Trái tim cô, sao mà xúc động, cảm giác với anh, vẫn vẹn nguyên như ngày nào.
….
….
Nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trên giường bệnh, rồi lại nhìn ống
tiêm trong tay mình, Ân không nỡ xuống tay, nhưng biết làm sao được,
trái tim anh nó không nghe theo lời lí trí mất rồi, đó chính là mong
muốn của người con gái mà anh yêu thầm bấy lâu nay, anh không muốn mất
cô, biết đâu hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, cô sẽ để ý đến anh dù chỉ là một chút.
“Maga, ý em là sao hả? Anh có thể giúp gì cho em nữa?”
“Anh Ân, anh là bác sĩ mà, không phải sao? Tất nhiên là anh biết tất cả các thứ thuốc”
“Anh không dám tự tin về điều đó, nhưng có lẽ là biết đa phần, đủ để trở thành một bác sĩ giỏi”
“Vậy theo anh, với một phụ nữ mang thai, thuốc gì là độc nhất, có thể giết chết cả mẹ lẫn con?”
“Maga?”
“Anh hiểu ý em mà, chỉ cần một mũi thôi, tất cả, sẽ được giải quyết sạch sẽ”
“Anh không thể làm được Maga à, như vậy là quá độc ác”
“Anh Ân, anh từ chối em? ”
“Anh không thể nuông chiều em như vậy được nữa Maga à, anh đã quá sai lầm khi quyết định giúp em ngay từ đầu.”
“Hồi bên Mĩ, em nhớ anh đã từng tỏ tình với em, phải không? Lúc đó
anh chỉ là thằng mọt sách, lúc nào cũng bị David, thằng côn đồ thích em
đánh đập và sỉ nhục”
“Em…”
“Anh Ân, lúc đó em đã giúp anh, đứng ra bảo vệ anh, thay đổi anh. Nhờ đó, anh mới có được ngày hôm nay”
“Không, em đâu có giúp anh, lúc đó em đã tỏ ra rất khinh miệt anh”
“Chẳng phải nhờ đó mà anh đã quyết định thay đổi sao? Trở thành một con người hoàn thiện hơn?”
“….”
“Anh Ân, chỉ lần này nữa thôi, rồi em sẽ thuộc về anh, forever”
“Haha, giả dối, chứ không phải em sẽ đến với cậu ta sao?”
“Tất cả những gì em muốn làm chỉ là trả thù anh ta vì đã bỏ em thôi,
chẳng lẽ anh không hiểu? Anh Ân, người mà em yêu thật sự, là anh”
“Em đừng có chơi xỏ tôi, em tưởng tôi ngu lắm à? Đã bao lần em lợi dụng tôi, lần này chắc gì những điều em nói là thật?”
“Anh phải tin em!”
Từng chiếc cúc áo trên người Maga dần dần được mở ra, thân hình tuỵêt mĩ của cô chẳng bao lâu đã thiêu cháy tâm hồn anh, cô đã chọc đúng yếu
điểm của anh, làm sao anh có thể từ chối?
Chiếc kim tiêm dần dần di chuyển xuống làn da trắng nõn, mũi kim nhọn đó đang chứa một thứ chất độc có thể giết chết cả hai mạng người cùng
một lúc…
….
….
Chưa bao giờ Lâm cảm thấy hạnh phúc đến thế, tối qua anh phải ngồi
ngoài ghế ngủ vì bác sĩ không cho vào phòng, sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ
của cô. Mấy ngày nay vì bà xã yêu mà anh căng thẳng đến mức ngủ một mạch đến sáng không biết trời trăng gì luôn. Lúc dậy phải lật đật chạy đi
mua cháo rồi đem vào phòng cho người ta, mệt đứt cả hơi, mà cảm giác
ngọt ngào lắm.
“Bà xã ơi, dậy ăn sáng đi nè, món cháo thịt bằm mà bà xã thích nè”
“Ngủ gì mà ghê ghớm thế không biết, chảy hết cả ke ra rồi kia”
“Dậy ăn chứ để con đói rồi kìa”
“Bà xã ơi”
“Vợ yêu ơi”
“Em yêu ơi?”
“Mi? Mi, Mi, bà xã…đừng làm anh sợ, dậy ăn cháo đi em”
Anh sờ tay chân cô, cố nắn bóp, xoa xoa, mà người cô vẫn lạnh ngắt,
trong cổ họng, như có cái gì nghẹn lại, nước mắt rơi, chưa bao giờ anh
thấy mình sợ hãi đến thế.
“Mi, Mi, làm ơn…bác sĩ…bác sĩ!”
….
….
Nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông cô yêu đang sợ hãi đến không thốt thành lời.
Nhìn thấy ánh đèn phòng cấp cứu chớp tắt như sinh mạng của người phụ nữ mà cô ghét cay đắng đang nằm trong đó.
Maga cảm thấy lòng mình như có hàng ngàn đóa hoa đang đua nhau nở rộ, chưa bao giờ cô thấy cuộc đời mình đẹp đến thế. Để có được anh mà phải
đánh đổi cả cuộc đời người con gái, cái giá tuy có hơi đắt nhưng cô sẵn
sàng làm tất cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT