“Ước chi mọi điều ước của bé Mi sẽ trở thành hiện thực”
“Ước chi mọi điều ước của bé Mi sẽ trở thành hiện thực”
Những con chữ cứ chạy lòng vòng lòng vòng trong đầu Mi. Nước mắt chảy ràn rụa ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô, một đứa con gái rất ư là bình thường
không hơn không kém, lại còn suốt ngày bị chửi là ngốc nghếch, cớ sao
lại được anh quan tâm và yêu thương nhiều đến như thế, cô đã làm được gì mà lại có diễm phúc đến vậy.
Chống tay đứng dậy, mà sao cả người Mi cứ bủn rủn, chân dường như
không còn cảm giác gì nữa. Nhưng, cô nhất quyết không bỏ cuộc, vì có một chuyện quan trọng, rất quan trọng mà cô cần nói cho anh biết.
….
….
Ai đó lấm lem đầy bùn đất nhanh chóng mở cửa phòng, lao tới, miệng không ngừng hét lớn.
“Anh Ca, anh Ca, anh mau tỉnh dậy đi”
“Anh Ca, mau dậy đi, em có chuyện quan trọng muốn nói”
Ai kia đang trong giấc mộng thật đẹp, tự nhiên bị ai đó đánh thức, bực mình chửi rủa.
“Có gì ngày mai nói, mày ra ngoài đi”
“Không được, anh mau đứng dậy nhanh lên”
“Khốn nạn thật, mày mau cút ra ngoài ngay cho…ưm…”
Ai kia bị ai đó giựt banh cả gối, nhào tới cưỡng hôn không thương không tiếc.
Lâm nhất thời sốc nặng, toàn bộ cơ mặt căng cứng, bình thường anh
mãnh liệt bao nhiêu, cuồng nhiệt bao nhiêu thì hôm nay lại trở nên ngoan ngoãn bấy nhiêu.
Ai kia từ cáo già tự nhiên lại trở thành thỏ non, e lệ để yên cho
miệng lưỡi người ta rà soát hết tất tần tâjt. Ai đó tuy kĩ năng còn thấp kém, vụng về lắm, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cho trái tim ai kia tan
chảy mất tiêu luôn rồi.
Sau một hồi vận hết công lực của bản thân, cuối cùng Mi cũng chịu
thua, luyến tiếc rời bỏ cái vị ngọt đầy khuyến rũ kia, ngồi bệt xuống
đất mà thở dốc.
Lâm quả thật không biết nói gì, mặt anh nóng ran, miệng thì cứ lắp ba lắp bắp.
“Ừm…Mi…tao…mày…khụ khụ”
“Em yêu anh, anh Ca!”
Lời nói của cô, rõ ràng, dứt khoác, nhưng cũng thật chan chứa đầy tình yêu thương. Sóng mũi Lâm cay rát, khóe mắt đỏ hỏn, còn cổ họng thì nghèn
nghẹn như có cái gì đó vừa chặn lại, anh chỉ phát ra được vài tiếng thều thào.
“Anh…cũng…yêu…em”
Thật may, là cô đã nghe thấy. Thật may, là anh đã không hiểu lầm cô.
Và cũng thật may khi anh và cô đều đã hiểu được tình cảm mà họ dành cho
nhau lớn lao, quan trọng đến nhường nào.
Buổi tối hôm đó, anh và cô, êm đềm ấm áp, nhưng cũng thật cuồng
nhiệt, nóng bỏng. Đó là ngày mà họ cùng nhau bước sang một thế giới mới.
….
….
Buổi sáng như thường lệ, Maga bưng khay thức ăn sáng lên phòng cho
người anh yêu dấu. Nhưng cảnh tượng mà cô nhìn thấy ngay sau đó, làm
trái tim cô như vỡ tan thành từng mảnh, mọi thứ mà cô cất công gầy dựng
dường như đang dần dần đổ vỡ trước mắt. Cú sốc này quả thật quá lớn. Cứ
ngỡ là đã làm được, cứ ngỡ là đã chiếm được tình cảm của anh, nhưng thật ra, chỉ là do cô ảo tưởng mà thôi. Ngay từ lúc chưa bắt đầu, cô đã là
người thua cuộc mất rồi.
Khép cửa phòng lại, trong đầu cô là một mớ câu hỏi rối ren, đi hay ở
lại, tiếp tục chiến đấu hay bỏ cuộc? Liệu rằng cô còn có thể có cơ hội
chứ?
“Anh Lâm ơi, cho em chơi với”
“Maga hả? Vào đây nhanh lên”
“Anh chơi gì đấy?”
“Chơi lego, chơi không?”
“Không, em thích chơi búp bê hơn”
“Anh nói giỡn thôi, ai thèm chơi với em chứ”
“Anh thật, ghét!”
….
….
“Hu hu hu, hức hức”
“Maga, sao khóc vậy? Mau nói anh nghe đi! Thằng Michael bắt nạt em hả?”
“Đúng vậy rồi phải không? Để ngày mai anh cho nó một trận mới được”
“Oa oa oa oa”
“Thôi mà, anh thương, đừng khóc nữa. Anh dẫn em đi ăn kem nhé?”
“Không, không, em ghét ăn kem, em ghét kem”
“Vậy em muốn ăn gì? Nói đi mà! Đừng có khóc nữa!”
“Mẹ em…mẹ em…hức hức”
“Bác hai làm sao? Bác hai có chuyện gì à?”
“Mẹ ghét em lắm, mẹ thương mỗi chị Trâm Anh thôi”
“Trời đất, ai nói vậy, em khùng quá, bác hai là thương em nhất rồi”
“Không phải đâu, hôm qua mẹ kể chuyện cho chị Trâm Anh nghe, em vào thì mẹ đuổi ra ngoài, oa oa oa”
“Chắc là bác hai có chuyện riêng nên mới nói với chị Trâm Anh thôi mà. Em còn nhỏ nên không hay”
“Đâu có, em lớn lắm rồi mà”
“Ừ thì em lớn, được chưa? Bây giờ thần thiếp muốn mời công nương đi ăn KFC, công nương cho thần thiếp một cơ hội chứ?”
“Hì hì, thương anh Lâm nhất!”
….
….
“Anh Lâm, anh Lâm”
“Té bây giờ, từ từ thôi, làm gì mà chạy như ma rượt thế?”
“Em được 100 điểm science này”
“Oa, giỏi vậy, anh được có 98 điểm à”
“Tất nhiên rồi, dẫn em đi ăn kem đi anh”
“Ủa, tưởng là không thích ăn kem mà”
“Bây giờ hết rồi, nha anh, nha anh!”
“Ừ, thua cô nương luôn”
….
….
“Anh, hôm nay cô Mandy la em”
“Sao vậy?”
“Cô nói em suốt ngày cứ bấu víu theo anh, không để yên cho anh học”
“Chắc là cô giỡn với em thôi mà”
“Nhưng mà em buồn lắm”
“Thôi đừng buồn nữa, anh dẫn đi ăn bánh xèo nha”
“Xạo xự à. Ở Mĩ này thì làm gì có bánh xèo chứ”
“Có mới hay đấy. Giờ đi được chưa hả? Anh thèm lắm rồi!”
“Thôi đừng ăn, em no rồi, đi chơi trốn tìm với em đi”
“Được rồi, chiều cô”
….
….
“Hu hu hu, hức hức”
“Sao nữa rồi? Lại ai làm gì em gái tui vậy?”
“Hu hu hu, á a hu hu”
“Thôi mà, đừng mà, anh thương”
“Nói đi, anh sẽ làm bất cứ điều gì Maga của anh thích. Được không?”
“Hức hức, thật chứ?”
“Thật”
“Vậy anh đừng đi Việt Nam nữa, có được không?”
“Em biết rồi à? Maga, là ai nói em hả?”
“Ý anh là sao, ý anh là sẽ không nói cho em biết chuyện này à? Anh
Lâm, là anh muốn giấu em? Anh muốn bỏ em một mình ở đây thật sao?”
“Maga à, không phải đâu, nghe anh giải thích đi mà”
“Không, em không nghe, em không muốn nghe gì hết”
“Maga à, em quá cứng đầu rồi đó!”
“Ừ đó, em cứng đầu đó. Còn anh thì sao hả? Anh rất là ích kỷ, anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi, anh không quan tâm gì đến cảm xúc của em hết!Anh đi thì đi luôn đi, em không cần, em ghét anh!”
“Maga…”
….
….
“Anh Lâm, em xin lỗi, anh đừng đi mà”
“Đừng mà, đừng bỏ em mà, có được không anh?”
“Maga, mau buông ra, em để yên cho thằng Lâm nó đi đi”
“Chị thì biết gì mà nói, mẹ chỉ thương có mỗi mình chị thôi. Lúc nào
cũng Trâm Anh, Trâm Anh. Có bao giờ chị chịu nghĩ cho tôi đâu chứ! Chỉ
còn anh Lâm là thương tôi thôi, bây giờ anh ấy đi rồi, tôi biết phải làm sao đây hả, làm sao đây?”
“Con mất dạy” – ” Bốp”
“Mày ăn nói với chị mày như thế đấy hả?”
“Bác hai, đừng mà”
“Bà Trâm Anh,mau, đưa bác hai đi đi”
“Mẹ, mình vào trong đi mà, con xin mẹ đó, đừng đánh em nó nữa”
“Maga, em không sao chứ?”
“Hức hức, anh Lâm, em không sao, chỉ cần anh ở lại đây với em thôi!”
“…”
“Anh Lâm, em xin anh mà, ở lại đây đi. Không thì hãy cho em theo với, cho em đi với anh đi mà”
“Maga, điều đó là không thể được”
“Đừng mà, huhu, đừng mà”
“Anh xin lỗi, Maga”
“Anh Lâm, anh Lâm, đừng bỏ em. Anh Lâm, anh không thể đối xử với em như vậy được, anh Lâm….”
….
….
Buổi sáng hôm ấy, nhân viên khách sạn, người ra người vào, kháo nhau
một tin nóng hổi. Con gái của phó chủ tịch tập đoàn T&T, vừa tự tử ở hồ bơi trên sân thượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT