Lâm thức dậy, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô rát, nói trắng ra thì anh rất là buồn nôn. Tối qua trên đường lái xe lên Đà Lạt, anh đã uống rất nhiều rượu. Chỉ là hôm trước cất trên xe để khi nào cần thì tiện sẽ lấy ra dùng, nhưng không ngờ ngày này lại tới nhanh đến thế.

Rượu cũng thật là hay, uống vào làm người ta quên đi hết buồn đau, cảm thấy cả người cứ run lên vì sung sướng. Nhưng sau đó, chỉ trong chốc lát thôi, toàn bộ nỗi đau ùa về như lũ bão, giày xéo, tưởng chừng như có thể lôi ta xuống mười tám tầng địa ngục. Nó hiện rõ mồn một, cứa vào da thịt, tim gan, không rỉ máu, cũng không xót lắm, chỉ là rất đau.

Lúc nhìn thấy người ta đứng co ro dưới gốc cây năm ấy, chỉ muốn nhào tới cấu xé, ăn tươi nuốt sống cho hả lòng hả dạ. Nhưng lại nghĩ đến chuyện mình đã hôn Maga, để người ta phải thẫn thờ, phiền lòng nên cảm thấy bản thân có lỗi, rốt cuộc là chỉ muốn hôn một cái.

Nhưng cái con người này, đôi môi này, tuyến nước bọt này, làm người khác phải xao xuyến, đê mê đến đắm đuối. Thế rồi không kiềm được, hôn tới tấp, lúc tự chủ được, thì đã thấy môi người ta bật máu mất rồi.

Giờ nghĩ lại, thấy thật là buồn cười, anh có lỗi với cô, vậy mà cô không làm gì anh, cũng không oán trách anh. Còn anh, chỉ là không tìm thấy cô, đã điên lên rồi trở thành một con người khác, để rồi từ đó tha hồ mà dày xéo cô cho thỏa nỗi uất ức bây lâu nay.

Cố gắng moi móc lại từng khe hở trong trí óc, cũng không nhớ ra sau khi hôn cô anh đã làm gì nữa. Kí ức chỉ hiện lên mờ mờ là anh đã nói gì đó với cô. Tự an ủi bản thân chắc là không có gì nghiêm trọng đâu, anh với cô chỉ là tâm sự với nhau thôi mà!

Cơn buồn nôn kéo Lâm ra khỏi giấc mộng mị, sau khi giải tỏa xong, anh nhìn quanh, căn phòng này rất thơm, rất sang trọng, đây chắc là khách sạn, tối qua khi say có lẽ cô đã dìu anh vào trong này.

“Anh Lâm, good morning”

Maga từ ngoài đi vào, trên tay là một mâm thức ăn thơm ngào ngạt, cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, cổ khoét sâu hình chữ V khoe trọn vòng một căng tròn, đầy đặn. Thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên Lâm thấy cô mặc đồ này, trước đây rất nhiều lần rồi, khi ở chung nhà bên Mĩ, cô vẫn thường hay ăn mặc mát mẻ bất chấp thời tiết thế này. Nhưng chuyện bây giờ anh để ý không phải là bộ váy ngủ đó.

“Mi đâu rồi? Em thấy cô ấy ở đâu không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Maga đột nhiên xuất hiện vài vết nhăn nhưng cũng nhanh chóng mất dần đi.

“Em buồn đó nha, không quan tâm hỏi han đến em gái gì hết sao mà chưa gì đã nhớ tới người thương rồi?”

Lâm đỏ mặt, con bé mới về đây có vài ngày mà đã nhận ra là anh thích Mi rồi sao? Chẳng lẽ biểu hiện của anh lại rõ ràng đến thế?

“Ừm, anh xin lỗi. Sao em biết anh ở đây mà lên vậy?”

“Thôi đi ông nội, bày đặt giả vờ chi cho mệt không biết nữa. Mi đang đi dạo ngoài vườn hoa kế bên rồi. Em lên đây là tại vì bạn ấy rủ em lên chơi thôi” Maga vừa cúi xuống vừa sắp đồ ăn lên bàn trước mặt Lâm.

“À mà em gái à. Em nên ăn mặc kín đáo hơn đi, trời Đà Lạt bây giờ đang trở lạnh rồi, không thôi mất công lại bị cảm nữa đó” Lâm trân thành khuyên nhủ.

“Là anh bị khuyến rũ bởi em hay đang lo lắng cho em thật vậy?” Maga cười đầy giễu cợt.

“Ừm, cả hai ”

Lâm cười lớn rồi múc một muỗng canh cho vào miệng. Riêng Maga, cô biết chứ, anh chỉ là đang giỡn với cô thôi, trong lòng anh, chưa bao giờ thật sự nghĩ về cô cả. Nhưng quả thật, chính tai nghe anh nói như vậy, trong lòng vẫn có chút vui vui.

Ở bên ngoài cửa, có cô gái khẽ lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Dẫu biết là anh ghét mình, anh hận mình, dẫu biết người bạn thân nhất của mình chưa từng nói lời yêu anh, nhưng cùng là phụ nữ, trong thâm tâm chẳng lẽ Mi không hiểu, xem ra, cô chỉ là người thừa.

“Ủa Mi, sao đứng ngoài đây, mau vào đi, anh Lâm tỉnh rồi đó” Maga nhanh tay kéo cô vào phòng.

“À, ừm, mình phải đi đây một lát…”

Quả thật, bây giờ mặt mũi cô đỏ như gấc, lại còn nước mũi nước mắt tèm nhèm, không muốn gặp anh tí nào cả.

“Kệ đi Maga, cứ để nó đi làm việc của mình”

“Anh này, sao lại gọi Mi là nó chứ!”

“Chứ phải gọi nó là gì bây giờ?”

“Thì là em, giống em này”

“Nó chưa có cái diễm phúc ấy đâu” Giọng nói của anh rất bình thản, không nhấn nhá, không nhịp điệu cũng chẳng có ý nói móc nói mỉa nhưng lại làm cô đau lắm.

Có người sợ đứng một chút nữa thôi sẽ không chịu nổi nên xin phép đi ra ngoài trước, ở đằng sau, ánh mắt ai đó ai oán dõi theo bóng lưng nhỏ bé đang khuất dần.

Mi đi loanh quanh trong vườn mãi rốt cục tâm trạng cũng chẳng khá lên được là mấy. Thế là cuối cùng cô quyết định chọn một góc kín ngồi khóc ngon lành, biết là khóc cũng chẳng giải quyết được gì nhưng cô vẫn rất muốn khóc, như để những giọt nước mắt xóa đi bớt phần nào nỗi đau của tâm hồn cô.

“Nghẹn ngào giây phút

ta chấp nhận sống không cần nhau

Chẳng khác chi Trái Đất này

làm sao tồn tại không có mặt Trời…”

Tiếng chuông điện thoại ngân vang, ngồi đơ ra một lát Mi mới nhận ra đó là điện thoại của mình vì cảm nhận được nó đang run lên trong túi. Từ bao giờ mà cô lại cài bài nhạc buồn này thành nhạc chuông vậy? Cô thật sự tàn tạ đến thế sao?

“Alo?”

“Chú Năm ạ? Chú khỏe không?”

“Dạ, con vẫn khỏe, con đang ở trên Đà Lạt, con xin lỗi vì đã không báo trước làm chú lo lắng”

“Sao ạ? Đâu có, con đâu có khóc đâu…tại trời Đà Lạt lạnh quá nên con cảm thôi”

“Chú này, cái gì mà dê xồm, anh Lâm chưa có làm gì con hết… Dạ? Chú nói bao gì cơ? Bao đó để làm gì ạ?… Trời ơi, chú nghĩ tùm lum gì thế, anh ấy chưa làm gì con thật mà!”

“Tại sao chú lại chuyển về đó chứ? Chú ngại cái gì mà ngại, nhà ảnh giàu lắm, chú cứ ở đó đi mà”

“…”

“Chú nói cũng phải, mình không nên dựa dẫm vào anh ấy quá nhiều… ừm, vậy chú đợi con về thì mình cùng dọn đi”

“Không đâu, chú đi con còn ở lại làm gì nữa…Vợ chồng gì đâu mà, anh ấy nói vớ vẩn đấy ạ, chú đừng có tin”

“Vậy nhé! Hẹn gặp chú Năm ở nhà nha, con yêu chú, hehe”

Nói chuyện với chú một lúc mà Mi cảm thấy khá hơn hẳn, chú đúng là niềm vui của cô mà.

Mi quyết định không đi loanh quanh trong khu vườn của khách sạn nữa mà ra ngoài để thăm thú đất trời Đà Lạt. Lần đầu tiên đến đây là lúc cô đi cùng với anh Ca hồi còn nhỏ tí ti, so với bây giờ thì đúng là khung cảnh có chút thay đổi.

Đi qua dãy đồi thông quen thuộc, kỉ niệm ngày ấy lại ồ ạt ùa về.

“Anh Ca ơi, trên mấy cái cây kia người ta treo cái gì thế?”

“Đó là cây may mắn, viết điều ước của mình rồi treo lên cây thì điều ước đó sẽ thành sự thật”

“Oaa, anh Ca ơi, mình viết đi, nha nha nha!”

“Giấy này, mày viết gì thì viết đi”

“Treo nó giùm em đi, cao quá à, em không với tới ”

“Sao lại chôn hả anh Ca, không treo giống người ta à?”

“Mày ngu quá, treo thì bị lẫn vào còn gì, chôn mai mốt muốn mở ra coi chẳng phải dễ hơn sao”

“Ồ, anh Ca giỏi thật, thông minh quá à”

“Tao biết, không cần phải nhắc hoài vậy đâu!”

Mi quay tới quay lui, cố gắng nhớ ra vị trí của cái cây mà không thể nào nhớ nổi. Bây giờ người ta lên đây treo điều ước nhiều quá, chẳng biết là cái cây nào nữa.

Hết nửa ngày hôm ấy, người ta nhìn thấy có cô gái nhỏ xinh xắn liên tục đào bới dưới các gốc cây may mắn, mặc cho đất bùn lấm lem quần áo, cô gái ấy vẫn rất siêng năng. Khi tìm được một chiếc hộp nhỏ, cô đã mỉm cười thật hạnh phúc và ôm nó vào lòng rồi cứ ngồi cả buổi như thế.

Mi quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, nhẹ nhàng mở nắp hộp và lấy ra hai tờ giấy.

Mi chọn tờ giấy bị xé mất một mẩu coi trước vì mẩu ấy là do anh Ca làm để phân biệt được tờ nào là của anh và tờ nào là của cô.

“Ước chi anh Ca đừng gọi mình là mày tao nữa”

Miệng Mi bất giác hình thành một nụ cười. Lúc đó, cô đã định ước là mình sẽ có một con búp bê thật xinh đẹp, nhưng nghĩ thế nào lại tẩy đi viết lại thành vầy. Quả thật, lúc ở lớp, ở nhà hay ở bất cứ đâu, cô rất ghen tị khi nghe anh gọi người khác bằng anh anh em em nghe ngọt xớt, thích quá chừng luôn. Còn cô, lại mày mày tao tao đến là thô lỗ. Nhưng nghĩ lại thì, cô thích được gọi là mày tao hơn rất nhiều.

Nhìn tờ giấy của anh, bỗng dưng tim đập rất mạnh. Có người dẹp phăng cả tự ái, vô tư mở ra.

“Ước chi mọi điều ước của bé Mi sẽ trở thành hiện thực!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play