Rốt cuộc tới một ngày, Hoa vô tình đọc được thư tình mùi mẫn nóng bỏng mà Lộc cùng Trục trao đổi. Cô lúc đó mới tin lời đồn đãi của mọi người không phải vô căn cứ. Đúng là cô truyền thống quá, coi trọng cái nhà này quá mức rồi. Hoa không nháo lên, chỉ hỏi Lộc một câu: “Các người đúng là như vậy sao?” Lộc nói, đúng vậy. Lộc đề xuất ly hôn với Hoa. Hoa liền ngây dại, quên cả khóc cả chất vấn.
Buổi tối, Lộc bị tiếng chuông điện thoại yêu thương nhung nhớ của Trục gọi ra ngoài hẹn. Hoa không nghĩ ra nổi, cô đã làm gì sai? Hoa uống một lượng lớn thuốc trừ sâu. Khi nhận được điện thoại của cha vợ từ bệnh viện gọi tới, Lộc mới từ trên người Trục bò xuống.
Trục nhìn Lộc luống cuống tay chân bỏ đi, nghĩ tới người phụ nữ đang nằm trong viện kia, liền cảm thấy áy náy, nhưng chỉ một chút. Trong lòng Trục vốn khinh thường loại phụ nữ yếu đuối vô năng như Hoa. Có lúc, cô thật muốn đến trước mặt Hoa mà nói, buông tha cho Lộc đi, vì họ thật tâm yêu nhau. Trục không biết, mê muội không chịu tỉnh, thực chất chính là mình.
Hồng cũng biết rồi. Trục sử dụng tới thiên phú trời ban, vẻ yếu đuối khiến người người vừa gặp đã thương. Cô đối với chồng tỏ ý hối hận, cũng tìm bạn bè kể khổ, làm mọi người không đành lòng trách mắng cô. Trong lúc Trục đang viết nên một cuốn tiểu thuyết tình yêu giữa cô và Lộc, Hồng đọc tới “Trong tôi vẫn còn giữ lại chút ấm áp của anh”, rốt cuộc chịu không nổi nữa. Đầu tiên anh điên cuồng như thú dữ mà ** vợ mình. Trục vừa khóc vừa động viên Hồng, nếu anh không muốn ly hôn, thì ra ngoài tìm phụ nữ khác đi, em tuyệt không trách anh. Hồng nghe xong, lòng một trận đau đớn. Nhưng anh quá yêu Trục. Anh thà bản thân thống khổ, cũng không nguyện mất đi Trục. Anh yên lặng bao dung chịu đựng, yên lặng chịu sự sỉ nhục bất trung của vợ. Hồng càng nghĩ càng không hiểu, vì sao rõ ràng người sai là Trục, cô lại cỏ thể “Đỗ quyên đề huyết”* mà viết ra những dòng văn thật ưu thương xót xa, tựa như người sai không phải cô, mà là anh. Hồng không biết bản thân là một người đàn ông, anh có thể nhường nhịn tới khi nào nữa.
*Đỗ quyên đề huyết: chim quyên kêu to rỉ máu, tiếng kêu bi ai rung động lòng người.
**: nguyên văn tác giả đề.
Một buổi tối cấp cứu, Hoa cuối cùng cũng tỉnh. Câu nói đầu tiên khi cô thấy Lộc, chính là: “Hai người các ngươi đôi cẩu nam nữ này…”. Liền sau đó suy yếu mà khóc nấc lên. Con gái Dung Dung đáng yêu đôi mắt tràn ngập địch ý mà nhìn trừng trừng Lộc. Lộc lúc này mới phát hiện ra, không biết từ khi nào, anh đã đánh mất đi người phụ nữ hết lòng yêu kính mình rồi. Người trước mắt ánh mắt cừu hận, giống như dao sắc, đâm vào tim Lộc. Anh không khỏi hổ thẹn cúi đầu.
Đêm đó, Lộc suy nghĩ rất nhiều. Anh nhớ tới mình cùng Hoa quen biết, rồi ở chung, nghĩ tới tính Hoa thiện lương chăm chỉ, nghĩ tới Hoa cái gì cũng tốt, lại nghĩ tới gia đình này từng mỹ mãn hài hòa. Là anh, chính tay anh đã phát nát tất cả. Người đàn ông lần đầu tiên rơi lệ.
Lộc quỳ gối trước mặt cha vợ cùng Hoa, thề thốt tuyệt sẽ không qua lại với Trục nữa, cam đoan không bao giờ đề cập tới chuyện ly hôn nữa. Nước mắt Lộc khiến Hoa mềm lòng tin tưởng, tha thứ cho anh. Lộc lúc này thật sự muốn toàn tâm mà quý trọng gia đình này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT