Bọn họ đến từ thế
giới khác nhau, vốn không nên gặp nhau, cứ như vậy là được rồi, không
thể mong đợi xa vời nhiều, bởi vì được càng nhiều thì sẽ càng tham
luyến…
Sau khi ăn xong mì sợi, Yukimura đưa Sumitobi về nhà, rồi
hai người tách ra, từ đầu tới đuôi, Yukimura không hề nhắc tới chuyện
chiều nay một chữ nào, Sumitobi lấy chìa khóa ra, vẫn không nhịn được
quay đầu liếc bóng dáng Yukimura như mọi lần, nhưng mà lần này Yukimura
lại như biết được Sumitobi sẽ quay đầu lại, lúc Sumitobi nhìn, Yukimura
đã tươi cười nhìn cô…
Sumitobi nhìn vào mắt Yukimura, trong lòng
cả kinh, ngẩn người, sau đó mở cửa ra, đi vào nhà, đóng cửa lại, tựa vào cửa, thở phào một hơi. Mỗi lần ở cạnh Yukimura, cô luôn không nhịn được tham luyến…
Không biết mình đến đây như thế nào, có lẽ không biết khi nào sẽ rời đi, cứ như vậy là được rồi, như vậy là đủ rồi…
Sumitobi vốn tưởng rằng mình còn có thời gian suy nghĩ, lại không ngờ ngày hôm
sau, Watanabe Koji và Sumisaku đã về rồi, Watanabe Koji do lo lắng
Sumitobi, nên đề nghị nên về nhà sớm, còn mẹ Yukimura thì có vẻ cảm thấy hứng thú chuyện con mình và Sumitobi, cũng muốn về sớm xem thế nào, vì
thế hai bên nhất trí đồng ý, tập thể không đi du lịch nữa, cùng nhau đi
về.
Watanabe Koji vừa về đến nhà liền kéo Sumitobi hỏi đông hỏi
tây, vừa hỏi Sumitobi có bị kẻ trộm đánh không, lại hỏi lúc khám lại,
bác sĩ nói như thế nào. Sumitobi hiện giờ đã không thể bình tĩnh thản
nhiên khi được Watanabe Koji quan tâm như lúc trước, mà ngay cả gọi
Watanabe Koji một tiếng “Bố” cũng cảm thấy hơi gượng, hai ba câu “Không
sao ạ” nói có lệ, sau đó nói dối là người không thoải mái cho lắm, rồi
chạy về phòng.
Nhưng còn chưa vào được phòng, đã bị Sumisaku cười xấu xa ngăn ở ngoài cửa…
“Chị, hai ngày qua chị và Yukimura-senpai có… phát triển gì tốt không thế?”
Đối mặt Sumisaku trêu chọc, Sumitobi thật sự không còn tâm tư cười đùa
với cô, chỉ thản nhiên nói một câu “Chị đang mệt lắm”, hi vọng Sumisaku
có thể thả cô vào phòng.
Sumisaku giờ mới phát hiện sắc mặt
Sumitobi hình như không tốt lắm, nhíu nhíu mày, có chút lo lắng lôi kéo
tay Sumitobi lắc lắc: “Chị, chị làm sao vậy, có phải chị và
Yukimura-senpai cãi nhau không?”
Sumitobi nhìn thấy Sumisaku lo
lắng, trong lòng càng thêm khổ sở, gượng gạo vuốt tóc, Sumitobi vòng qua Sumisaku, mở cửa phòng rồi ném một câu “Không có, chị chỉ là muốn nghỉ
ngơi thôi”, Sumisaku chưa kịp nói gì đã bị Sumisaku nhốt bên ngoài
phòng.
Sumisaku càng thêm lo lắng, chẳng lẽ là lần trước mình nói lộ hết làm chị biết chuyện đi du lịch lần này là do cô và Nami còn có
mẹ Yukimura đã tính kế trước, cho nên chị ấy tức giận?
Sumisaku
nhìn cửa phòng Sumitobi đóng chặt, tay niết chặt góc váy, một lát sau,
lấy di động trong túi áo ra, gọi điện thoại cho Nami, muốn hỏi thăm
Yukimura về chị, Nami nghe điện thoại, nói cho Sumisaku là hình như
Yukimura cũng không bình thường lắm, ngay cả gặp mẹ Yukimura cũng chỉ
hỏi hai câu, rồi không nói gì nữa.
Xem tình hình này, hẳn là chị và Yukimura-senpai cãi nhau rồi…
Sumisaku đang định tắt điện thoại, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Yukimura bên
kia đầu dây, Yukimura nói gì đó với Nami, sau đó người cầm điện thoại
liền biến thành Yukimura.
“Mosey Mosey? Là Sumisaku phải không?”
Nghe thấy tiếng Yukimura, Sumisaku phản xạ có điều kiện nhìn phòng Sumitobi, sau đó rón ra rón rén đi vào phòng mình, mới mở miệng nói với Yukimura: “Là em đây, Yukimura-senpai, anh… và chị em cãi nhau à?”
“…”
Trong điện thoại, tiếng Yukimura rõ ràng dừng một chút, như suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, một lát sau mới nói tiếp: “Sumitobi hiện giờ
thế nào rồi?”
Nghe thấy Yukimura hỏi, Sumisaku đại khái biết vấn
đề xảy ra từ trên người ai, thở dài trả lời: “Chị em nói đang mệt lắm,
không nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ còn đang nhốt mình
trong phòng nữa…”
“Vậy à…” Trong điện thoại, giọng Yukimura nghe
có vẻ hơi mất mát, làm Sumisaku ngẩn người, thẳng đến khi Yukimura nói
tiếp: “Sumisaku, mấy ngày nay, tâm tình của chị em không tốt lắm, em chú ý cô ấy nhiều nhé.”
Cảm nhận được Yukimura quan tâm chị mình,
Sumisaku bĩu môi, vừa thầm oán giận chị không quý trọng một người con
trai tốt như vậy, vừa liên tục đồng ý với Yukimura, thẳng đến khi
Yukimura yên tâm tắt điện thoại, Sumisaku mới thở dài thật mạnh, lắc lắc đầu.
Yukimura tắt điện thoại, trả lại điện thoại di động cho
Nami, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi thì lại bị Nami ngăn cản,
Yukimura nghi hoặc nhìn Nami. Nami cảm thấy rất kỳ quái, cô, mẹ và
Sumisaku nhìn ra hai người họ đều có ý với nhau, nên mới thừa dịp bọn họ đi luyện tập tennis ở xa, bàn bạc quyết định đi du lịch để cho hai
người có không gian riêng tư, cứ tưởng rằng lúc trở về sẽ biến thành
người một nhà, nhưng sao kết quả lại lạ lùng thế? Cố tình, anh trai mình lại chẳng nói gì cả…
“Anh, rốt cuộc anh và chị Sumitobi đã xảy ra chuyện gì?” Nami mím môi, tỏ vẻ bất mãn với anh trai mình.
Yukimura nhìn thấy thế, hiểu Nami chỉ là lo lắng cho bọn họ, Yukimura chỉnh lại
cảm xúc của mình, vỗ vỗ bả vai Nami, mỉm cười nói: “Nami, em yên tâm đi, không sao cả, sẽ ổn cả thôi!”
Yên tâm đi, không sao cả, rồi sẽ ổn… Không đơn giản là chỉ nói với Nami, Yukimura kỳ thật cũng là đang nói cho chính mình…
Nami nghe thấy Yukimura nói như vậy, chẳng những không cảm thấy yên tâm,
ngược lại còn có chút tức giận hất tay anh trai ra: “Anh rõ ràng không
vui, thì đừng miễn cưỡng cười chứ!”
Dứt lời, thở dài, về phòng mình…
Đến cơm chiều, Watanabe Koji thấy Sumitobi còn chưa xuống ăn cơm, đột nhiên nhớ tới ban nãy Sumitobi có nói người không thoải mái, ông lo lắng có
phải do tai nạn xe cộ để lại di chứng gì hay không, sốt ruột đi tới đi
lui trong đại sảnh, Sumisaku nhíu nhíu mày, lớn tiếng nói: “Ai nha, bố,
chị ấy nói không sao mà? Bác sĩ cũng nói không sao, làm gì còn di chứng
gì nữa, con nghĩ chắc là chị ấy bị cảm nắng thôi… Ừm, con sẽ lên xem thế nào!”
Nói xong, không để ý tới Watanabe Koji vẫn còn đang gấp đến độ đi tới đi lui trong đại sảnh, Sumisaku chạy lên tầng…
Sumisaku đi đến trước cửa phòng Sumitobi, cẩn thận dán lỗ tai lên cửa, muốn nghe ngóng động tĩnh trong phòng, nhưng một hồi lâu cũng không nghe thấy gì, làm Sumisaku có chút lo lắng, chẳng lẽ chị mình đang ngủ?
Sumisaku nghĩ dù sao cũng đã đến cơm chiều rồi, cũng có thể lên tiếng gọi chị
xuống ăn cơm, cho dù cãi nhau tâm tình không tốt, nhưng cũng không thể
hành hạ thân thể mình.
Trong phòng vẫn im lặng không có hồi âm, Sumisaku lại giơ tay lên gõ gõ cửa: “Chị ơi, chị đang ngủ à?”
Lần này vẫn không có ai trả lời, Sumisaku nghi hoặc trực tiếp vươn tay vặn
cửa, sau đó phát hiện cửa không khóa, lén lút thò đầu vào phòng, thấy
Sumitobi nằm ngủ trên giường.
Sumisaku rón ra rón rén chuồn vào
phòng, nhân tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại, lén lút đi đến bên giường ngồi
xuống, Sumisaku thấy chị ngủ nhưng nhăn mặt nhíu mày, không nhịn được
nhíu nhíu mày theo, chẳng lẽ chị ấy gặp ác mộng sao?
“Chị?” Sumisaku vươn tay lắc lắc bả vai Sumitobi, sau đó thấy Sumitobi mím môi, giống như từ chối một chút, mới gian nan mở mắt.
Tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng lên, Sumitobi ngẩn người thấy Sumisaku ngồi ở bên giường, một hồi lâu sau mới định thần lại là mình quên khóa cửa, ấn ấn huyệt Thái Dương, Sumitobi ngồi dậy…
“Chị mau dậy đi, xuống
ăn cơm chiều, bố ở dưới nhà đang lo lắng đấy!” Sumisaku thấy Sumitobi
tỉnh, mỉm cười một cái, sau đó đứng dậy định ra ngoài.
Sumitobi
chuyển mắt nhìn Sumisaku, lại nghĩ tới Sumisaku nhắc tới Watanabe Koji ở dưới tầng chờ cô ăn cơm, cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ Watanabe
Koji bước tới bước lui trong đại sảnh, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng giận, giả mạo dùng danh nghĩa của Watanabe Sumitobi, làm chị của
Sumisaku lâu như vậy, làm con gái của Watanabe Koji lâu như vậy, như thế có phải là đang lừa gạt tình cảm của họ không?
Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Sumitobi hiện lên một tia mất mát, nếu họ biết mình không
phải Watanabe Sumitobi, nhất định cũng sẽ giống mình hiện giờ, không thể chấp nhận được mình…
Nhưng cô vẫn cảm thấy mình thật quá đáng,
vì thế lúc Sumisaku còn chưa kịp ra khỏi cửa, Sumitobi đã bất tri bất
giác thì thào nói: “Chị không có tư cách làm chị của em, Sumisaku…”
Sumisaku vừa mới bước một chân ra khỏi cửa phòng, liền lập tức ngừng lại,
Sumisaku căng thẳng, hơi cứng ngắc quay về phía Sumitobi, có chút khó
tin, cũng cảm thấy hơi buồn cười mà sững sờ hỏi: “Chị… Chị đang nói cái
gì thế? Chị cãi nhau với Yukimura-senpai thì chắc cũng không đến mức lấy em ra để trút giận chứ?!”
“…” Sumitobi nghe vậy, không cười cười nói “Chị chỉ đùa thôi mà” giống như Sumisaku tưởng tượng, mà là cúi đầu không nói lời nào, làm cho Sumisaku có chút tức giận, vì cô biết
Sumitobi không hề nói đùa.
“Có tư cách hay không, không phải từ
chị quyết định! Là chị đã dạy em rằng gặp phải khó khăn thì phải dũng
cảm vượt qua, phải đi đối mặt, chứ không phải đi trốn tránh! Em cảm thấy chị như vậy rất tuyệt, chỉ thế thôi…”
Nghe xong, đôi mắt
Sumitobi có gì đó lóe ra, bởi vì Sumisaku chưa từng nói thẳng như thế
với cô, nhưng cứ nhìn sinh hoạt thường ngày là biết, người chị như cô
thật sự không xứng chức, không nghĩ tới Sumisaku lại nghĩ như vậy về cô, Sumitobi cảm thấy mình không đến nỗi…
Tớ thấy chuyện gì Sumisaku cũng lo lắng cho chị mình, là biết Sumitobi là một người chị tốt, bởi
vì cậu được em gái mình rất tin cậy!
Bên tai lại nghĩ tới lời
Yukimura từng nói, cô mới phát hiện Yukimura nhìn chuyện của cô rất thấu triệt so với bất cứ ai, thậm chí chính cô… Nhưng đối với sự tin tưởng
của Sumisaku, Sumitobi lại cảm thấy càng thêm tự trách, cô không phải
chị thực sự của Sumisaku, cô chỉ là một kẻ giả mạo người chị mà thôi…
“Mặc kệ chị đã xảy ra chuyện gì, em chỉ biết chị là chị của em, luôn luôn là thế, cho nên chị đừng nói cái gì mà mình không có tư cách làm chị của
em, nói như vậy sẽ làm em cảm thấy rất lạnh lẽo, vì như thế chẳng khác
gì phủ định đối với nhận tri của em…”
Phủ định nhận tri… Thế giới này cũng làm phủ định đối với nhận tri của cô, chẳng phải là càng thêm tàn khốc sao…
Sumisaku thấy Sumitobi vẫn cúi đầu không nói lời nào, đang lúc không biết nên
làm gì bây giờ, di động Sumitobi đã vang hai tiếng “Tích tích”, đánh vỡ
không khí xấu hổ…
Sumitobi cầm lấy di động, mở ra, phát hiện là
tin nhắn của Yukimura, nhưng khi đọc nội dung tin nhắn, Sumitobi kinh
hãi, bởi vì tin nhắn nói…
Irie tiền bối vừa rồi gọi điện thoại tới, Fujisaki sẽ được giải phẫu vào ngày mai…
Spoi:
Vội vội vàng vàng chạy vào phòng bệnh Nanako, trong phòng bệnh lại
trống rỗng, Sumitobi vội vã ngay cả thời gian thở dốc cũng không cho
mình, chạy ra phòng bệnh giữ chặt một y tá đi ngang qua hỏi Nanako đâu.
“Là cô Fujisaki Nanako ở phòng bệnh này sao? Em ấy vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật rồi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT