Echizen Ryoma mới từ
nước Mỹ trở về, sau khi nghỉ ngơi một ngày, do không muốn ở nhà bị ông
bố áp bức làm việc nhà, Ryoma đã xách vợt Tennis chuẩn bị vào trường
Seigaku để thăm các tiền bối từng cùng nhau thắng giải cả nước, đi vào
Seigaku lại phát hiện câu lạc bộ Tennis dù đang là kì nghỉ nhưng cũng
không lơi lỏng luyện tập, cho nên Seigaku hiện tại không có một bóng
người.
Echizen đành phải gọi điện thoại cho Horio hỏi mới biết Seigaku đi Rikkaidai đánh trận luyện tập…
Rikkaidai sao? Có vẻ như rất thú vị, Kanagawa cũng không xa lắm. Echizen nghĩ
vậy, liền đi tới Kanagawa, vất vả mới tìm được trường Rikkaidai, lại
không nghĩ tới lại gặp phải một cô gái quái dị ở cổng trường Rikkaidai,
cậu chỉ là muốn hỏi đường mà thôi, không hiểu sao cậu lại cảm thấy mình
đã dọa người ta chạy mất?!
Marui rửa mặt xong, nhẹ nhàng khoan
khoái trở lại, đi đến bên cạnh Echizen, cười giơ tay vỗ vỗ vai cậu:
“Thám tử Watanabe, tớ về rồi…”
Echizen cảm thấy có người vỗ vai
mình, phản xạ có điều kiện quay đầu lại, thấy Marui đang tươi cười lại
cứng ngắc, rồi nhảy ra sau hai bước, chỉ vào cậu kinh ngạc hỏi:
“Echizen?!! Em cũng đội mũ nên anh còn tưởng là đại thám tử Watanabe
nữa! Kỳ quái, thám tử Watanabe đâu?!”
Tuy rằng không biết Marui
đang nói cái gì, nhưng Echizen chỉ biết là gặp được người quen tức là có người có thể dẫn đường cho mình, đang định mở miệng hỏi đường, Marui
lại hết nhìn đông tới nhìn tây rồi đột nhiên sốt ruột vươn tay bắt vai
cậu, lớn tiếng hỏi: “Echizen, vừa rồi em có nhìn thấy một cô gái đội mũ
trắng không? Hay là em đã giấu thám tử Watanabe rồi?!”
“Mũ
trắng?” Echizen nhíu nhíu mày, giãy ra khỏi tay Marui, phủi phủi nếp uốn trên vai, kéo mũ rồi không quá để ý nói: “Là cô gái kỳ quái vừa rồi à?
Vừa chạy bên kia rồi…”
Nói xong, Echizen nâng tay lên chỉ một phương hướng, Marui nhìn theo, sau đó mặt xanh lại.
Đó không phải là ngoài cổng trường sao? Đại thám tử Watanabe bị mù đường mà, sao lại chạy ra ngoài trường thế…
Marui nuốt mạnh một ngụm nước bọt, xong rồi xong rồi, anh đã đánh mất thám tử Watanabe rồi, phải nói với đội trưởng như thế nào đây?
“Anh… anh đi tìm xem sao!” Marui dứt lời, liền nhanh chân chạy về phía Echizen
chỉ, hi vọng có thể tìm được Sumitobi trước khi bị đội trưởng biết, bằng không, anh không dám tưởng tượng đội trưởng sẽ…
Echizen đang
nghĩ tới có người dẫn đường mà lại chạy đi mất, làm Echizen nghi hoặc mở to mắt nhìn, tay đã vươn ra ngoài rồi, nhưng vẫn không thể bắt kịp
Marui.
Echizen hạ tay xuống, chỉnh lại mũ, bĩu môi nói: “Sao toàn là quái nhân thế?”
Cuối cùng, Echizen vẫn cảm thấy cầu người không bằng cầu mình, dù sao
Rikkaidai chỉ là một vùng nhỏ thôi, đâu lớn bằng cả Tokyo đâu, sẽ không
quá khó khăn, tự mình đi tìm thôi!
Sumitobi chạy vô mục đích,
ngẫu nhiên đụng phải người khác nhưng không bình tĩnh xin lỗi giống như
mọi khi, chính mình cũng không biết rốt cuộc mình muốn đi nơi nào, có lẽ chỉ là muốn chạy thẳng mà thôi, như vậy có lẽ sẽ thoải mái hơn…
Chỉ là chạy thẳng mà thôi… Thẳng đến khi chạy mệt mỏi, chạy không nổi nữa,
cô mới dừng lại, ngồi xuống bồn hoa bên đường, ngẩng đầu nhìn bầu trời,
vẫn xanh thẳm, trong không khí vẫn có mùi nước biển nhè nhẹ giống như
mọi khi…
Nhưng cô không biết thế giới này còn có chỗ nào là chân
thật, cô cứ tưởng là cho dù trọng sinh, xuyên qua, thì mình vẫn có thể
cùng gia đình và những người quan trọng cùng sống dưới một bầu trời,
hiện giờ đột nhiên lại phát hiện thì ra bầu trời trên đỉnh đầu mình cùng với bầu trời của họ là hoàn toàn không giống nhau…
Đối với họ mà nói, đây là một thế giới không tồn tại, tuy rằng không biết mình đã đến nơi đây như thế nào, nhưng vẫn ôm ý định rằng nếu có thể thì cô sẽ đi
Trung Quốc lén nhìn họ…
Nhưng bây giờ, cô thậm chí không biết
mình còn có thể kiên trì niềm tin ban đầu nữa hay không, cô nên làm cái
gì bây giờ, không ai nói cho cô là phải sống thế nào ở thế giới vốn là
giả tưởng này, đây là sống sao? Cô thậm chí còn cảm thấy nghi hoặc về sự tồn tại của mình, có lẽ đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại, cô
sẽ thấy mình ở trong bệnh viện, sau đó giải phẫu cũng thành công, hết
thảy vẫn đều ổn
…
Sumitobi ôm lấy đầu mình, nói cho mình
đừng suy nghĩ nữa, càng nghĩ, trong đầu càng nhiều suy nghĩ khủng khiếp, rốt cuộc cái gì là thật cái gì là giả, ngay cả cô cũng không rõ…
Marui chạy theo phương hướng Echizen chỉ, cuối cùng thấy được Sumitobi ở bồn hoa bên đường, nhưng hình như không bình thường…
“Thám tử Watanabe?” Marui cẩn thận tới gần, sau đó cẩn thận gọi một tiếng.
Sumitobi nghe thấy âm thanh, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, nhìn về phía
Marui, làm Marui hoảng sợ vì thấy mặt Sumitobi đầy nước mắt, luống cuống tay chân đi tới đi lui trước mặt Sumitobi: “Wa… Watanabe? Cậu làm sao
thế, này này, cậu đừng làm tớ sợ chứ?!”
Lòng càng khó chịu, lúc càng muốn nhẫn nại, nếu có người an ủi thì ngược lại sẽ làm người ta cảm thấy khó chịu hơn,
Sumitobi chính là như thế này, nước mắt cô lại càng không ngừng rơi xuống, cũng
lại càng làm Marui cảm thấy luống cuống, tuy rằng trong trường có rất
nhiều cô gái thích Marui, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Marui nhìn thấy
có cô gái khóc thê thảm trước mặt mình như vậy…
Làm sao bây giờ? Quả nhiên vẫn phải nói cho đội trưởng biết…
Rối rắm mãi, Marui vẫn lấy điện thoại di động ra, lúc đầu định gọi
Yukimura, nhưng nhớ tới chắc Yukimura đang đấu với Tezuka, tuy rằng đã
lâu rồi, nhưng trận đấu của hai đội trưởng vẫn làm anh không thể biết
đoán được thời gian trận đấu kết thúc…
Nhíu nhíu đầu lông mày, Marui lại liếc Sumitobi đang ngồi bên bồn hoa, giơ hai tay ôm mặt, anh liền đổi thành gọi Sanada…
Cùng lúc đó, trận đấu giữa Tezuka và Yukimura vừa kết thúc, Yukimura phát
hiện Sumitobi đi theo Marui ra ngoài đã lâu mà vẫn chưa về, tâm tình
không khỏi có chút phiền chán, bỗng thấy Echizen đứng cạnh sân bóng
khiến anh ngẩn người…
Tuy rằng anh vẫn để tâm chuyện Sumitobi và Marui, nhưng anh vẫn đi đến bên sân chào Echizen: “Echizen, cậu đến lúc nào thế?”
Echizen kéo kéo mũ, bình thản nói “Ngày hôm qua”, rồi nhấc khóe miệng: “Anh lại mạnh lên rồi, anh muốn đánh một ván không?”
Yukimura hiện giờ đang lo sao Sumitobi còn chưa về, dù có Marui đi theo, Marui
cũng biết chuyện Sumitobi mù đường hồi ở biệt thự Atobe, theo lý thuyết
thì không có khả năng rời Sumitobi, nhưng không hiểu sao anh lại có dự
cảm xấu…
“Thật xin lỗi, lần khác nhé”
Yukimura vừa nói
xong, di động của Sanada liền vang lên, mọi người lập tức chú ý đến
Sanada, Sanada ngẩn người, sau đó lấy di động trong túi áo ra, vừa thấy
màn hình là Marui, anh vừa thầm oán giận “Rất lơi lỏng “, vừa ấn phím
nghe.
“Mosey Mosey, Marui, chuyện gì thế?”
Yukimura vừa
nghe thấy tên Marui, lập tức chú ý đến Sanada, thấy mày Sanada càng ngày càng nhíu chặt, cũng đại khái đoán được khẳng định đã xảy ra chuyện gì
đó không tốt…
Sanada tắt điện thoại, quay đầu nhìn Yukimura,
nghiêm túc nói: “Yukimura, Marui nói tinh thần của Watanabe hình như
không được ổn định, bảo cậu đi xem thế nào…”
Yukimura căng thẳng, sao lại là tinh thần không được ổn định? Rốt cuộc là sao, đã xảy ra chuyện gì?
Yukimura cảm thấy lòng mình rất hỗn loạn, nhưng vẫn tỉnh táo lại rất nhanh, việc cấp bách là tìm được Sumitobi trước đã:
“Họ đang ở đâu?”
Sanada nhíu nhíu mày, nhớ lại lời Marui, hình như Marui rất vội, chưa nói rõ
ràng đã vội vội vàng vàng tắt điện thoại: “Chỉ nói là cạnh một bồn hoa
nào đó bên đường…”
Nghe xong, Echizen mới nhận ra là bọn họ đang nói gì, bĩu môi, kéo kéo mũ rồi nói: “Đang nói họ à…”
Thấy Echizen hình như biết điều gì, Yukimura vội vàng nhìn Echizen, nghiêm
túc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, Echizen, em biết gì thì hãy nói cho
anh biết!”
Echizen lại cảm thấy một sự áp bách từ Yukimura giống
như lần trận chung kết giải cả nước năm đó, tuy rằng không biết nguyên
nhân tại sao Yukimura lại phản ứng như vậy, nhưng Echizen sau khi ngẩn
người vẫn thành thật trả lời: “Em không biết, nữ sinh đó hỏi tên em rồi
đột nhiên bỏ chạy, sau đó Marui đuổi theo…”
Chỉ hỏi tên Echizen?
Yukimura không nghĩ ra có điều gì không bình thường, hỏi Echizen phương
hướng rồi chạy đi, Sanada cũng định giúp Yukimura, sau đó do buổi luyện
tập đã xong nên nhóm người Rikkaidai cũng quyết định muốn đi cùng, xem
có giúp được gì không, Kirihara tuy ngoài miệng oán giận “Watanabe luôn
bị xảy ra chuyện gì đó”, nhưng vẫn gia nhập đội ngũ hỗ trợ.
Yagyu và Niou thì ở lại tiếp đón Seigaku, Echizen nhìn một đám người vội vội
vàng vàng chạy đi, thoáng có chút bất mãn vì không thể so đấu với
Yukimura, kéo kéo mũ, sau đó quyết định phải tìm Momoshiro phát tiết một chút…
Mà bên kia, Marui cũng sứt đầu mẻ trán, sở dĩ vội vội vàng vàng tắt điện thoại là vì Sumitobi đột nhiên đứng dậy khỏi bồn hoa, nói phải về nhà, Marui hết cách, đành phải chỉ rõ hướng cho Sumitobi, sau
đó đi theo phía sau cô đưa cô về nhà, vừa đi vừa lấy di động nhắn cho
Yukimura, nói rõ về tình huống hiện tại.
Marui nghĩ mãi cũng
không rõ, anh vừa rời đi mới chốc lát, sao Sumitobi đang bình thường mà
bỗng dưng lại biến thành như vậy, nhưng hiện giờ không thể hỏi Sumitobi
điều gì được, chỉ biết trơ mắt nhìn Sumitobi đến nhà, trực tiếp lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa ra rồi đóng lại, sau đó không còn tiếng động
gì nữa…
Spoi:
“Seiichi, cậu không muốn hỏi tớ điều gì sao?”
“Nếu cậu muốn nói, thì cậu sẽ nói với tớ, nếu cậu không muốn nói, thì tớ sẽ không hỏi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT