Tại tớ chưa biểu hiện rõ ràng sao? Vì sao Sumitobi không hề nhìn ra rằng tớ muốn làm ‘người trong lòng’ của cậu?
Sumitobi một mình đứng ở phòng bếp, cầm dao thái hành tây, trong đầu đều là bức
tranh vừa nhìn thấy trong phòng Yukimura, còn cả lời Yukimura nói.
Sumitobi thật không ngờ, lời mình đã rất lâu rồi mà Yukimura vẫn còn nhớ rõ,
cũng thật không ngờ, Yukimura lại muốn trở thành người trong lòng cô…
Sumitobi vừa thất thần, vừa thái hành tây, mà ngay cả hai mắt bị cay bất tri bất giác rơi nước mắt cũng không nhận ra, Yukimura tắm rửa xong, sắp xếp
mọi thứ xong, tính xuống dưới hỗ trợ, xuống đến nơi thì thấy Sumitobi
nhìn ngoài cửa sổ thái hành tây, mắt thấy sẽ thái phải tay, Yukimura vội vàng chạy tới kéo lại tay Sumitobi đang định thái xuống.
Nhìn
con dao anh kịp ngăn lại, Yukimura thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm một hơi,
không nhịn được mở miệng trách cứ: “Sumitobi, sao cậu lại vừa thái vừa
phân tâm thế?!”
Bị Yukimura làm cho hoảng sợ, Sumitobi nhất thời
không biết nên nói gì cho phải, cũng ý thức được nếu không nhờ Yukimura
đột nhiên xuất hiện, thì vừa rồi chắc chắn mình sẽ bị đứt tay, nhưng đối mặt với Yukimura, đầu óc Sumitobi lại càng rối loạn…
Yukimura
biết Sumitobi khó có thể nhận ngay được, mặc dù có chút mất mát, nhưng
cũng chỉ là thở dài, nhận lấy con dao trong tay Sumitobi, giọng điệu dịu đi, nói với Sumitobi: “Để tớ làm đi, Sumitobi, cậu có thể rửa khoai tây không?”
Sumitobi sững sờ gật đầu, rõ ràng là vẫn còn ngơ ngác,
cứ thế đi làm việc, Yukimura nhìn chăm chú vào Sumitobi, thẳng đến khi
thấy Sumitobi xả nước bắt đầu rửa khoai tây, mới bắt đầu thái hành tây,
trong không khí đều là mùi cay của hành tây, Yukimura nghĩ hành tây thật không hổ là bom cay, ngay cả anh cũng cảm thấy mắt cay cay, nước mắt
như sắp muốn chảy ra vậy…
Sumitobi rửa khoai tây, ngẫu nhiên vụng trộm liếc Yukimura, tuy rằng biết hai mắt Yukimura đỏ lên là vì hành
tây, nhưng không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ Yukimura như vậy, cô lại
cảm thấy trong lòng rầu rĩ, rất không thoải mái…
Tuy rằng rất khó chịu, nhưng Sumitobi vẫn rửa một chút liền không nhịn được liếc
Yukimura một cái, sau đó cuối cùng rửa xong hai củ khoai tây liền chịu
không nổi, cũng không quan tâm hai tay ướt sũng chạy đến bên cạnh
Yukimura, thừa dịp Yukimura chưa phản ứng lại, cầm lấy con dao trong tay Yukimura, còn mang vẻ mặt rất người lớn, nói với Yukimura: “Hay là để
tớ thái đi, Seiichi, mắt cậu đỏ trông khó coi lắm, cậu đi rửa khoai tây
đi!”
Trong lòng Yukimura vốn hỗn loạn, Sumitobi đột nhiên chạy
tới cướp đi con dao đã làm anh ngây ngẩn cả người, Sumitobi còn nói vậy, đột nhiên làm Yukimura thấy rất buồn cười, tuy rằng Sumitobi nói anh
như vậy, nhưng gương mặt cô vẫn còn đầy nước mắt do ban nãy thái hành
tây mà cô lại không hề phát hiện ra.
Thật là, vì sao những lúc như thế này mà Sumitobi vẫn có thể dễ dàng chọc anh cười được vậy, thật là, rất lơi lỏng!
Sumitobi thấy Yukimura còn sững sờ tại chỗ bất động, nhưng lại chậm rãi mỉm
cười, cô không hiểu gì, cô cảm thấy lời mình nói đâu có gì buồn cười…
Yukimura nhìn ra Sumitobi nghi hoặc, cười nói: “Sumitobi, trên mặt cậu vẫn còn
nước mắt bị hành tây làm cay kìa!” Nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi ngẩn
người, sau đó chần chờ nâng tay lên sờ sờ mặt mình, sau đó quả nhiên
thấy mặt mình ướt sũng, mặt đột nhiên đỏ lên, sau đó cúi đầu xuống không lời nào để nói…
Yukimura nhìn thấy vậy lại không nhịn được bật
cười “Xì” một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nhường vị trí cho Sumitobi, rồi
đi rửa khoai tây, trước khi rời đi còn cười nói với Sumitobi: “Tớ hiểu
rồi, Sumitobi, cậu đừng cắt phải tay là tốt rồi”
Sau đó hai người đều trở lại như cũ, giống như là chuyện vừa xảy ra trong phòng Yukimura chỉ là một nhạc đệm không quan trọng vậy, dù hai người đều không có
cách nào cho rằng chưa xảy ra bao giờ, nhưng hiển nhiên bọn họ đạt thành một ‘hiệp nghị’ chung, đó là bây giờ vẫn không nên rối rắm nhiều như
vậy thì hơn…
Đây là lần đầu tiên Sumitobi có cơ hội tự mình xuống bếp, cô vẫn cảm thấy thật mới mẻ độc đáo, cho nên tập trung rất nhanh,
dưới sự phối hợp và chỉ đạo của Yukimura, cô đã có thể tự nấu cà ri,
Yukimura cũng là lần đầu tiên nấu cà ri, vì thế còn lật sổ kinh nghiệm
nấu cơm của mẹ Yukimura, từng bước một làm theo, cứ thế phấn đấu cả một
ngày, cà ri ra lò…
Yukimura rót hết cà ri vào cơm, mùi cà ri xông vào mũi, thẳng đến khi Yukimura bưng lên bàn, Sumitobi vẫn còn ở chỗ cũ kích động về chuyện mình nấu được cà ri.
Khẩn cấp thưởng thức
một ngụm thành quả lao động của mình, tuy rằng vẫn không ngon bằng
Watanabe Koji nấu, nhưng Sumitobi vẫn rất thỏa mãn, lần đầu tiên làm cà
ri thành công, sau khi trở về, cô đã có thể ở trước mặt Sumisaku ngẩng
đầu lên đắc ý bảo cô ấy rút về danh hiệu “Đại tỷ sát thủ phòng bếp” rồi!
Thấy Sumitobi mỹ mãn, Yukimura cũng thấy thỏa mãn, đã đủ, như vậy là đủ rồi, anh cũng đã nói rồi, kế tiếp là sự lựa chọn của Sumitobi, anh chỉ cần
có thể cùng Sumitobi bình thường giống như mọi khi cũng là đã đủ rồi,
bây giờ cứ như vậy đi đã!
Trận mưa này tới cũng nhanh đi cũng
nhanh, đến khi Sumitobi và Yukimura ăn xong cơm trưa, thu dọn bàn xong,
mưa đã ngừng, các tầng mây dần dần tán đi, loáng thoáng để lộ ra một tia nắng mặt trời, thời tiết bắt đầu trong xanh, không khí sau cơn mưa tràn đầy mùi thơm ngát của bùn đất, đó là mùi hương Sumitobi thích nhất, cô
luôn cảm thấy mùi thơm ngát này như có thể xóa được mùi thuốc khử trùng
trong bệnh viện, giống như Yukimura vậy, có thể làm cô an tâm, sau đó
bình tĩnh trở lại.
Sumitobi tựa vào bên cửa sổ, ngửi mùi thơm
ngát trong không khí, nhìn những giọt mưa trượt xuống cỏ xanh trong
vườn, đột nhiên cô bình tĩnh lại, ngay cả đầu óc cũng trở nên rõ ràng
hơn.
Bỗng nhiên nghĩ đến kiếp trước, khi đó cô còn ngồi trong
lòng bà ngoại, liên tục làm nũng với bà, muốn bà ngoại kể chuyện cổ tích cho cô nghe, bởi vì bà ngoại hay kể rất nhiều câu chuyện, tựa như một
quyển truyện cổ tích rất dày có thể phát ra tiếng vậy.
Bà ngoại
luôn ngồi ở ghế dài cười hiền lành, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô, kể cho
cô nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích, từ công chúa Bạch Tuyết, đến mỹ
nhân đang ngủ trong rừng, có một ngày còn kể câu chuyện của mình và ông
ngoại cho cô nghe, nhưng khi đó dù cô luôn chăm chú nghe, nhưng rất
nhiều điều không hiểu, mỗi khi nghi hoặc hỏi bà ngoại, bà ngoại luôn
cười nói “Đợi đến khi trưởng thành, cháu sẽ hiểu “.
Nhưng bà ngoại chỉ ngẩn người, rồi cười sờ sờ đầu cô, dừng một chút như đang suy nghĩ đáp án, sau đó bà nói…
“Sumitobi?” tiếng Yukimura đột nhiên vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Sumitobi,
Sumitobi ngẩn người quay đầu lại nhìn người sau lưng mình, thấy Yukimura ôm một đống quần áo đứng ở phía sau mình, có chút nghi hoặc nhìn cô:
“Cậu đang nghĩ gì mà nhập thần thế?”
“Không có gì…” Sumitobi bị Yukimura hỏi vậy, đột nhiên lại không nhớ ra bà
ngoại trả lời cô như thế nào, kỳ quái, khi đó bà ngoại đã nói gì?
Sumitobi vắt hết óc suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra, sau đó nhìn
Yukimura ôm một đống quần áo, mở miệng hỏi: “Seiichi, cậu định làm gì
thế?”
Yukimura nhìn theo ánh mắt Sumitobi, nhìn quần áo trong tay mình, sau đó cười giải thích: “Tớ thấy thời tiết có vẻ trong xanh, nên
tớ định thừa dịp giặt sạch quần áo, Sumitobi có quần áo cần giặt không?”
“Tớ không…” Sumitobi lắc lắc đầu, đột nhiên có hứng thú với chuyện giặt
quần áo, cô bước đến trước mặt Yukimura, Sumitobi nhìn chằm chằm quần
áo, hai mắt bắt đầu tỏa sáng, sau đó đúng y như Yukimura đoán, Sumitobi
nói: “Để tớ giúp cậu giặt quần áo đi!”
Yukimura thở dài, thấy
Sumitobi giống như một đứa trẻ vậy, chuyện gì cũng cảm thấy hứng thú,
anh cười lắc lắc đầu, mang theo Sumitobi đi đến trước máy giặt, Sumitobi giúp thả từng chiếc quần áo vào máy giặt, sau đó được Yukimura nhắc
nhở, thả bột giặt thích hợp vào, sau đó Yukimura bận đi làm việc khác,
còn Sumitobi vẫn đứng trước máy giặt như muốn chờ máy giặt giặt xong
quần áo…
Một lát sau, quần áo đã được giặt xong, Sumitobi lại lật đật chạy theo Yukimura lấy quần áo ra vườn để phơi nắng, lúc cùng
Yukimura móc quần áo lên móc áo, Sumitobi đột nhiên nhớ tới mình cũng
rất thích cùng bà ngoại phơi quần áo, sau đó lại nhớ tới câu trả lời của bà ngoại, rốt cuộc là cái gì?
Yukimura phơi xong một chiếc, lúc
quay đầu lấy chiếc khác trong rổ dưới chân định phơi, lại thấy Sumitobi
sững sờ cầm quần áo đứng tại chỗ không có động tĩnh, anh giơ một bàn tay lên, vươn đến trước mắt Sumitobi vẫy vẫy, Sumitobi giờ mới định thần
lại: “Sumitobi, cậu đang suy nghĩ gì vậy, lúc nãy tớ cũng thấy cậu thất
thần…”
“Có chuyện… dù nghĩ thế nào cũng không ra…” Sumitobi nhíu
mày, cố gắng hồi tưởng, cô luôn cảm thấy đó là lời nói rất quan trọng,
nhưng lại không nghĩ ra gì hết.
Thấy Sumitobi có vẻ rất buồn rầu, Yukimura vươn tay sờ sờ đầu Sumitobi, ôn hòa cười, sau đó quay đầu tiếp tục phơi quần áo, vừa phơi vừa nói: “Đừng để ý mãi rốt cuộc là chuyện
gì, chờ cậu định thần lại… thì sẽ hiểu thôi”
Nghe Yukimura nói
vậy, Sumitobi sửng sốt, nghĩ đến ngày còn ở trong lòng bà ngoại làm
nũng, bà ngoại vuốt đầu cô, hiền lành cười, nhẹ giọng nói: “Đừng để ý
mãi chuyện rốt cuộc ‘thích’ là gì, chờ cháu định thần lại, phát hiện
mình luôn nhìn chăm chú vào một người con trai, phát hiện cậu ấy luôn ở
bên cạnh mình, những lúc có cậu ấy, cháu luôn cảm thấy an tâm, là cháu
sẽ hiểu thôi”
Đột nhiên, nhờ một câu vô tình của Yukimura, lại
làm cô nhớ tới câu trả lời của bà ngoại, Sumitobi định thần lại, phát
hiện mình đang nhìn chăm chú vào Yukimura rất lâu, bên mặt của anh dưới
ánh mặt trời thật rạng rỡ, có anh ở bên, cho dù là ở trong thế giới lạ
lẫm này, cô cũng sẽ cảm thấy thật an tâm…
Như là đứa trẻ qua một
đêm đột nhiên lớn lên, Sumitobi nhìn thấy thế giới toàn là màu trắng,
không có cái gì cả, nhưng vừa xoay người, lại có thể nhìn thấy Yukimura
tươi cười, trong nụ cười tươi ấy, ánh sáng trắng tan đi, cả thế giới như trở nên chân thật và rõ ràng lên, Sumitobi đã sống trong thế giới màu
trắng này lâu như vậy, luôn nghĩ là mình cô đơn, thẳng đến giờ này khắc
này, mới biết được thì ra chỉ cần xoay người là có thể nhìn thấy thế
giới kia, mà ở trong thế giới này, cô không hề một mình…
Dù không có hành tây, Sumitobi vẫn cảm thấy mắt mình cay cay, xúc động muốn rơi
lệ, Yukimura cảm thấy ánh mắt Sumitobi, quay đầu lại thấy đôi mắt
Sumitobi ướt sũng, anh thất kinh: “Sumitobi, cậu làm sao vậy?!”
Chẳng lẽ là do lời anh nói lúc trước đã làm Sumitobi cảm thấy quấy nhiễu sao, Yukimura nghĩ vậy, vội vàng bỏ xuống quần áo chưa kịp treo, vươn tay
nhẹ nhàng ôm Sumitobi vào trong lòng: “Xin lỗi, lúc trước đã nói với
cậu…”
Yukimura chưa nói hết, Sumitobi đã hiểu được Yukimura định nói gì, vội vàng ngắt lời Yukimura, nói: “Không, không phải như thế!”
Yukimura ngẩn người, không biết Sumitobi có ý gì, nhưng cũng không định mạo muội mở miệng hỏi, vì thế không nói gì nữa, chờ Sumitobi nói hết.
Sumitobi tựa vào trong lòng Yukimura, bình tĩnh một chút, phát hiện mình có thật nhiều lời muốn nói, đột nhiên tất cả đều chồng chất trong lòng, tổ chức ngôn ngữ một chút, cuối cùng Sumitobi vẫn chỉ nói với Yukimura một câu: “Cảm ơn cậu, đã gặp tớ ở thế giới này…”
Yukimura sửng sốt, gần
như không thể tin được, cánh tay ôm Sumitobi cũng không nhịn được căng
thẳng, Sumitobi gần sát anh hơn, đến mức có thể nghe được tiếng tim đập
của Yukimura, “Bang bang”, hình như cũng có tâm tình giống cô bây giờ.
Chậm rãi buông lỏng Sumitobi ra, Yukimura và Sumitobi cách nhau một chút
khoảng cách, để mình có thể nhìn thấy gương mặt Sumitobi, thấy Yukimura
kinh ngạc, Sumitobi đỏ mặt kiên định nói với Yukimura: “Tớ muốn cùng
Seiichi… ngắm hoa anh đào, mỗi một năm sau này…”
Yukimura nghe Sumitobi nói vậy, khóe miệng gợi lên một độ cong nhu hòa, đó là nụ cười tươi trong trí nhớ của Sumitobi, Yukimura cúi đầu xuống đến gần
Sumitobi hơn, nhẹ giọng hỏi: “Cả đời sao?”
Sumitobi tuy rất khẩn trương, nhưng vẫn cười gật đầu trả lời: “Cả đời!”
Yukimura cảm thấy mình chưa bao giờ thỏa mãn như bây giờ, ngay cả lúc thắng trận đấu tennis, anh cũng không thỏa mãn được như vậy, thỏa mãn đến mức như
có thể làm cho cả thế giới đều sáng ngời lên, anh cười nói với Sumitobi: “Tớ cũng muốn cám ơn Sumitobi, vì đã để tớ gặp được cậu trong thế giới
này…”
Sumitobi tinh tường thấy được sự vui sướng trong mắt
Yukimura, kỳ thật cô cũng vậy, cho nên khi gương mặt Yukimura dần dần
tiến đến gần, Sumitobi chậm rãi nhắm hai mắt lại…
Mưa rào đi qua, bầu trời như được rửa sạch, xanh thẳm trong trẻo, gió nhẹ khẽ thổi qua, quần áo được phơi trong vườn được gió thổi lên, xuyên qua những chiếc
quần áo đang bay phấp phới, như ẩn như hiện, có thể nhìn thấy thiếu niên và cô gái đang tới gần nhau, thời gian giống nhau dừng lại, lưu lại một bức tranh xinh đẹp…
Nhưng mà, ngay tại lúc môi hai người sắp
chạm vào nhau, một tiếng nói đột ngột vang lên, giống như một cục đá bị
ném vào trong hồ đang yên tĩnh, làm dậy lên một lớp lại một lớp sóng
gợn, quấy rầy hình ảnh yên lặng này.
“Đội trưởng, bọn em tới tìm anh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT